Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1455: Vinh dự (2)

Lâm Tiện im lặng một hồi, môi mím lại, sau đó nói: "Nói thật, đã từng thoáng có ý định đó. Ngài là thiên kiêu Tề quốc, giống như một ngọn núi cao, ép ta không thể nào thở được. ta đúng là đã từng có ý nghĩ... loại bỏ ngươi."
"Nhưng có hai lý do, khiến ta lưỡng lự."
"Một là lúc ngươi mới vừa vào Đoạn Hồn Hạp, rõ ràng ngươi có thể dễ dàng loại bỏ ta, nhưng ngươi chỉ bảo ta giữ bí mật, rồi thôi không làm gì nữa. Hình ảnh lúc đó luôn hiện ra trong đầu ta."
"Ta vốn sợ ngươi, nên dù ngươi đã rơi vào trạng thái không ổn, trong lòng ta vẫn cảm thấy ngươi là không thể chiến thắng."
Hắn quỳ ngồi, hai tay úp trên đầu gối, bày tỏ dáng vẻ quy thuận, thẳng thắn tự bày tỏ bản thân: "Thật lòng ta không biết nên kính ngươi nhiều hơn, hay nên sợ ngươi nhiều hơn. Tóm lại, ta do dự rất lâu, không làm sao rút đao ra được, cuối cùng chỉ còn cách lặng lẽ rời đi..."
Lâm Tiện nói xong, cúi đầu thi lễ với Khương Vọng: "Con người ta yếu đuối như vậy, nếu Khương đại nhân không yên tâm, bây giờ trục xuất ta ra khỏi doanh trại. Ta có thể hiểu được."
Khương Vọng bật cười: "Lâm tướng quân lo xa quá rồi! Quân tử chỉ luận hành vi không luận tâm tư, trên đời không có ai hoàn hảo. Lúc ta gặp ngươi ở Đoạn Hồn Hạp, trong lòng đâu phải không có ý tưởng muốn giết ngươi diệt khẩu!"
Hắn thẳng thắn nói: "Trong lòng cũng có một giọng nói bảo ta rằng giết người này là cách giữ bí mật tốt nhất . Nhưng ta cũng đồng thời tự hỏi mình, người này có tội gì? Có lý do gì đến mức không thể không giết? Chúng ta mặc dù thuộc hai nước khác nhau, nhưng đâu phải gặp nhau trên chiến trường, hai bên cũng không thù không oán.
Ta nghĩ người này nhất định cũng gánh vác kỳ vọng của rất nhiều người, nhất định cũng có rất nhiều người quan tâm đến. Nếu hắn chết đi, nhất định sẽ có rất nhiều người khổ sở.
Nếu chỉ vì ta mạnh hơn một người, mà vô duyên vô cớ ra tay giết người ta, vậy ta có khác nhân ma ở đâu đâu!
Tự hỏi lòng như vậy, nên ta không còn ý định ra tay nữa."
"Tiên hiền nói 'Một con người có ngàn ý niệm' . Ta nghĩ, ác niệm và thiện niệm của con người đều không ngừng sinh ra, lúc nó chợt lóe lên, không cần biết là thiện niệm hay là ác niệm, thì đều không thể quyết định chúng ta là loại người gì.
Thứ quyết định một con người chúng ta, là lựa chọn cuối cùng mà chúng ta làm ra...
Một con người như thế nào là do bản thân người đó quyết định. Ngươi suy nghĩ cái gì, không quan trọng. Ngươi lựa chọn cái gì, ngươi mới là cái đó."
Lâm Tiện nghiêm túc nhìn Khương Vọng, lần này hành một lễ rất sâu: "Nghe một lời của quân, còn hơn mười năm đọc sách. Lâm Tiện thụ giáo!"
Khương Vọng vội nâng tay hắn dậy: "Chúng ta là người cùng lứa, tham khảo cuộc đời với nhau mà thôi. Lâm huynh không cần hành đại lễ như vậy!"
Lâm Tiện không lạy được, đành phải đứng lên, cảm thán: "Bây giờ ta đã hiểu làm sao quân lại thành tựu được đệ nhất Nội Phủ trong sử xanh."
"Trên con đường tu hành dài đằng đẵng, Nội Phủ cảnh chẳng qua chỉ là một ngọn núi nhỏ trong đó mà thôi. Tuy bây giờ là cổ kim đệ nhất, nhưng vừa rồi lại không đỡ nổi một kích của Thần Lâm. Hôm nay đối mặt một kiếm nghiêng hải kia, a cũng vô lực như con kiến." Khương Vọng lắc đầu: "Ngươi không cần khen ngợi ta thêm, chúng ta đều là người mới chỉ khởi hành, bước đi chưa được bao nhiêu trên con đường tu hành, đều phải cố gắng đi xa hơn, nhìn xa hơn."
Lâm Tiện khẩn khoản: "Lời phải hôm nay của Khương quân, Lâm Tiện nhất định sẽ không quên. Nguyện phần đời còn lại sẽ mãi có thể được ngắm theo bóng lưng của Khương quân."
Khương Vọng không phải loại người kiêu căng tự đại, trừ phi cố tình chọc tức người ta hoặc vào lúc chiến tranh, bình thường chỉ ở nhà khoác lác vài câu với muội muội, nên rất không thoải mái khi nghe những lời khen ngợi cuồng nhiệt của Lâm Tiện.
Thậm chí... còn có chút ngượng ngùng.
Vội vàng nói sang chuyện khác: "Trận Tinh Nguyệt Nguyên lần này, đối thủ không thể khinh thường..."
Lâm Tiện rất có lòng tin: "Ta tin dưới sự hướng dẫn của ngài, chúng ta nhất định sẽ giành được thắng lợi!"
Khương Vọng: "Ý ta muốn nói là, ngươi làm chủ tướng đi, ta làm Phó tướng cho ngươi."
Lâm Tiện cả kinh, vội sụp xuống: "Khương đại nhân phải chăng có gì bất mãn với Lâm Tiện?"
"Không, không phải." Khương Vọng đỡ hắn dậy, rất nghiêm túc nói: "Mà là ngược lại! Hồi ở Quan Hà Đài, ta đã vô cùng thưởng thức ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy."
"Ta là thật lòng nói chuyện này với ngươi. Nói thật lòng, một chữ binh pháp ta cũng không biết, thật sự không biết dẫn quân xông trận làm sao. Đánh nhau giết địch thì ta làm được, nhưng bảo thống lĩnh đại quân, ta thật sự là có lòng nhưng không có lực! Lên làm chủ tướng, có mặt mũi gì!
Nếu là một trận chiến bình thường thì cũng thôi không nói, nhưng đối thủ lần này của chúng ta là Cảnh quốc, là nước mạnh nhất thiên hạ, nội tình thâm hậu, há chúng ta có tư cách xem thường? Ta cũng vì mong chúng ta chiến thắng, mới mời ngươi làm chủ tướng."
Hắn đã có ý định này từ trước rồi, nhưng sau khi có hiểu biết về Lâm Tiện kỹ hơn, mới đưa ra quyết định.
Không phải cố ý giả vờ để dò xét, mà là thật lòng thật dạ muốn nhường vị trí.
Lâm Tiện nhìn hắn một hồi, xác nhận hắn không phải cố ý làm ra vẻ bày trò, mới thở dài: "Cảnh giới của ngài là ngọn núi cao mà ta kính ngưỡng!"
"Nhưng ta không thể đồng ý với ngài được!".
"Vì sao?"
"Có ba lý do." Lâm Tiện nghiêm túc: "Tướng là linh hồn của vạn quân. Ngài cả thiên hạ đều biết, ta chỉ là một kẻ vô danh. Ngài làm tướng thì thiên quân ưỡn ngực, ta làm tướng thì lòng người bàng hoàng. Thua về dũng khí, đây là lý do thứ nhất."
"Khu vực loạn chiến, một mình là dễ chết nhất. Bổn trận chia làm mười doanh, thủ lĩnh chín doanh kia đều là người Tề. Quân làm chủ tướng, mọi người đều sẽ hỗ trợ, ta làm chủ tướng, mọi người đều sẽ tránh xa. Thua về thế, là lý do thứ hai."
"Có câu 'Đức không xứng vị, tất có tai ương' . Đức của ta không thể bằng được quân, lực không thể bằng quân, danh - tước - thế - dũng tất cả đều không bằng, sao có thể đứng trên quân được? Thua về đức, đây là lý do thứ ba."
Nói xong, hắn thành khẩn nói: "Xin quân đừng nghĩ như vậy nữa!"
Khương Vọng nghe xong, mặc dù vẫn không rằng mình có đủ khả năng để trị quân, nhưng cũng đã bị Lâm Tiện thuyết phục, nhất là khi nói về ‘thua về thế’, hắn hoàn toàn đồng tình. Đám người Trọng Huyền Thắng đương nhiên sẽ toàn lực giúp hắn, chứ Lâm Tiện là ai mà đòi!
Hắn không kiềm chế được cười khổ: "Nhưng ta vừa không biết binh thư, vừa không có kinh nghiệm chiến tranh, chỉ sợ sẽ làm uổng mạng nhi lang dưới trướng".
"Nếu quân tín nhiệm mạt tướng, vậy để mạt tướng chưởng trận." Lâm Tiện nói: "Quân làm cột cờ, mạt tướng làm cánh. Cờ chỉ đến đâu, mạt tướng dẫn quân xông thẳng đến đó."
Hắn đã nói tới mức này, Khương Vọng bèn không từ chối nữa, đành nói: "Vậy chúng ta phân trách nhiệm. Có nên chiến hay không, phải chiến như thế nào, nhờ ngươi bỏ sức. Ta sẽ làm cây cột cờ giữ trận, ngươi nói chém ai, ta chém người đó!"
Nói tóm lại, hai người đi đến thống nhất, Khương Vọng vẫn làm chủ tướng, là lá cờ của doanh thứ mười, Lâm Tiện cầm quân, là nòng cốt của doanh thứ mười.
Hai người trò chuyện với nhau rất là vui vẻ, càng trò chuyện càng cảm thấy đối phương đáng để mình tin cậy.
Liền lôi rất nhiều tình huống ra chiến trường ra để thảo luận với nhau, lập ra một số phương án để đối phó...
Đến khi binh sĩ tuần đêm một lần nữa đi qua ngoài lều, hai người mới giật mình nhận ra đã ngồi quá lâu.
"Thuộc hạ xin cáo lui trước." Lâm Tiện đứng dậy.
Khương Vọng lúc này không còn khách khí với hắn như trước, cười: "Vậy ta không tiễn."
Lâm Tiện cười: "Không cần, không cần."
Rời chỗ tự đi ra ngoài.
Ra đến trước cửa, lại đột nhiên lộn vòng, quỳ mọp xuống trước mặt Khương Vọng: "Trận chiến này không cần biết thắng bại thế nào, được làm cộng sự cùng quân chuyến này, đã là ơn huệ, là vinh hạnh của Lâm Tiện!"
Dứt lời, không đợi Khương Vọng đáp lại, đã đứng dậy sải bước xoay người, vén rèm rời đi.
Trăng sao ngoài trướng sà rất thấp, tựa hồ đưa tay lên là hái được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận