Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 241: Nhân gian khổ

Hồ Thiểu Mạnh mang theo nụ cười quái dị mà chết, Khương Vọng từ trong ngực áo y mò ra một viên lưu ảnh thạch, nhân tiện còn có một cái túi nhỏ được may rất khéo.
Trong túi có năm viên Vạn nguyên thạch, một viên đã bị tiêu hao hơn nửa, bốn viên còn lại đều còn nguyên vẹn, nếu mang đổi Bách nguyên thạch, sẽ được bốn trăm năm mươi viên đạo nguyên thạch.
Khương Vọng đổ nguyên thạch ra, bỏ vào túi mình, đang định ném túi nhỏ đi, thì vô tình khóe mắt nhìn thấy dưới góc phải của hà bao có thêu một chữ, chữ dài nét nhỏ mảnh, là loại chữ viết điển hình của nước Tề.
Sống ở nước Tề, không thể không học chữ viết của họ. Khương Vọng nhận ra, đây là chữ "Tố".
Tố, còn có nghĩa là trắng.
Chữ “Tố” trong Trúc Tố Dao.
Khương Vọng suy nghĩ một lát rồi cất nó luôn vào người.
Đương nhiên không thể bỏ qua cái gương ở trong xe ngựa. Hồ Thiểu Mạnh có thể ngưng tụ ra nhiều ảo ảnh chân thật như vậy, vượt xa khả năng biểu hiện của ảo thuật, nhất định có liên quan tới cái gương y ẩn thân này.
Trên thực tế nếu không phải Hồ Do chỉ cho, Khương Vọng muốn giết Hồ Thiểu Mạnh, e là còn nhiều vất vả.
Sau khi xác định Khương Vọng quyết ý muốn giết mình, đồng thời mình không thể có cơ hội đánh lén, Hồ Thiểu Mạnh đã quyết định bỏ mặc Hồ gia, lặng lẽ đánh xe định bỏ chạy.
Nhưng Khương Vọng lại xách kiếm chạy tới, khiến y không thể không hiện thân nghênh chiến.
Bởi vì y ẩn thân trong thế giới của gương, nên khi gương vỡ, y cũng bị vỡ theo.
Nhảy ra khỏi gương là do bất đắc dĩ, nhưng cũng nhờ vậy mà giữ được cái gương nhỏ này còn nguyên vẹn.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, gương nhỏ không có gì kỳ lạ, nhưng dù vậy, không ai dám coi thường nó.
Khương Vọng tin, cái gương này, mới là thu hoạch lớn nhất, diệu dụng bên trong, còn cần được nghiên cứu thêm.
Đi vào sân nhà Hồ gia, Khương Vọng định thực hiện lời cam kết với Hồ Thiểu Mạnh.
Sau khi tiết lộ vị trí ẩn náu của Hồ Thiểu Mạnh, có vẻ Hồ Do cũng đã sử dụng hết tia khí lực cuối cùng.
Khương Vọng giết chết Hồ Thiểu Mạnh, chỉ cách ngoài cửa không xa.
Nhưng Hồ Do còn chẳng buồn đi ra nhìn một cái.
Thê tử kết tóc đã chết rất nhiều năm, nữ nhân sau này, dù chưa chắc chắn danh phận, nhưng trong lòng cũng đã có ý định tục huyền, cầm sắt hài hòa.
Nhưng lại bị nhi tử của mình chính tay giết chết.
Bởi vì năm đó hại chết thê tử kết tóc, mà nhiều năm qua, Hồ Do mãi không ngóc đầu lên được. Một người cha, ở trước mặt nhi tử, lại sống chẳng khác gì tôn tử.
Những chuyện này đều là do ông ta tạo nghiệt, ông ta nhận. Nhưng mà...
Ông ta cho rằng, nữ nhân mà ông ta yêu, đâu có lỗi gì.
Nàng ấy không danh không phận đi theo ông ta nhiều năm như thế, rõ ràng hai bên là lưỡng tình tương duyệt, vậy mà chỉ có thể lén lén lút lút, yêu thương vụng trộm!
Nàng ấy uất ức như vậy, nhẫn nhịn như vậy.
Vẫn mà còn bị đứa nhi tử này của mình làm nhục, há miệng gọi kỹ nữ, ngậm miệng kêu xướng kỹ.
Đến cuối cùng, còn quất một chưởng đập chết nàng.
Từ đầu chí cuối, ở trong mắt Hồ Thiểu Mạnh, người phụ thân này rốt cuộc được coi là cái gì?
Mình đã hại chết phát thê của mình.
Nhi tử mình lại giết chết nhậm thê thứ hai của mình!
Cuối cùng mình lại tự tay chỉ đường cho kẻ thù, để hắn giết chết nhi tử mình.
Thảm kịch cuộc đời như vậy, đã biến Hồ Do thành một cái ‘xác’ sống.
Ông ta vẫn hít thở, nhưng đã không còn niềm vui với cuộc sống.
- Giải thích, phát thê là vợ chưa cưới, nhậm thê là người vợ chính. Hết giải thích.
Mãi đến khi đôi giày của Khương Vọng xuất hiện ở trước mặt, Hồ Do mới há miệng.
Ngáp ngáp hai cái, mới phát ra được âm thanh khàn khàn: "Thiểu Mạnh chết rồi?"
Khương Vọng nhìn lão nhân đã chết tâm này: "Y có đồ muốn cho ngươi xem."
Hồ Do vốn cũng là siêu phàm tu sĩ, nhưng lúc này đạo tâm đã vỡ, tu vi cả đời đều đã tan tành, còn chẳng bằng một lão nhân người thường.
Khó nhọc ngẩng đầu lên: "Cái... gì?"
Khương Vọng truyền đạo nguyên vào lưu ảnh thạch, một hình ảnh xuất hiện giữa không trung.
Là một nữ nhân đã có tuổi, mặc dù khóe mắt đã có nếp nhăn rất rõ, nhưng vẫn còn nét phong vận.
Khương Vọng không biết nữ nhân này, nhưng từ sự rung động trong mắt Hồ Do, đã đoán ra được là ai.
Nàng này không mặc quần áo.
Thân hình như rắn quấn trên người một nam nhân.
Nam nhân kia rất xa lạ, tóm lại không phải Hồ Do.
Từ trong lưu ảnh thạch vọng ra giọng nói nặng nề của nam nhân: "Lâu như vậy rồi, ngươi sẽ không thật yêu cái lão già đó đấy chứ ?"
"Ngươi điên hay là ta điên hả?" Giọng của nữ nhân: "Làm sao ta yêu một lão già vừa mập vừa xấu xí như vậy được? Nhanh lên một chút để ta còn về, mà ta đã chán như vậy lắm rồi, chừng nào mới kết thúc?"
"Sắp rồi... sắp rồi… Chờ Tịch thiếu gia..."
Ở trong hình, trên một cái ghế ở bên mép giường, Hồ Thiểu Mạnh ngồi đó, môi nở nụ cười.
Trông dáng vẻ, thì có lẽ vì có ảo thuật che giấu, nên đôi nam nữ trên giường không hề nhìn thấy y.
Nghe đến đây, Hồ Thiểu Mạnh vung ra một chưởng, hai người trên giường cùng mất mạng.
Đối thoại của họ, đến đây cũng kết thúc.
Nhưng nhiêu đó đã đủ rồi.
Thì ra nữ nhân kia là người Hồ Do yêu, nữ nhân mà ông ta coi là thê tử đó, lại là quân cờ của Tịch Tử Sở.
Hai tu sĩ trẻ tuổi có tiềm lực nhất của Gia Thành, nhiều năm liền cạnh tranh với nhau, đề phòng lẫn nhau.
Nếu như Hồ Thiểu Mạnh cho người đến nằm vùng nhiều năm ở Gia Thành, thì Tịch Tử Sở chơi gần hơn, nhét người vào bên gối Hồ Do.
Trong hình, Hồ Thiểu Mạnh nở nụ cười đối diện với lưu ảnh thạch: "Nghe rõ, thấy rõ chưa? Nếu chưa, thì xem thêm vài lần nữa."
Y cười rất vui vẻ, cười đến mức chảy cả nước mắt: "Ngươi nhất định sẽ rất thích món quà này, lão phụ thân thân ái của ta."
Màn sáng biến mất.
Gương mặt già nua của Hồ Do giật giật, những nếp nhăn nhíu chặt vào nhau, tạo nên một dáng vẻ mà người thường khó mà làm được.
Sự thống khổ cực độ kết hợp với hối hận, thấy thẹn.
Đôi mắt già không còn chảy được nước mắt, cuối cùng một giọt máu chảy xuống, tiếp theo là nhiều giọt khác.
Cũng không biết là khóc vì ai.
Khương Vọng đứng yên một bên nhìn, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Cuối cùng hắn đã hiểu, nụ cười quỷ dị trước khi chết của Hồ Thiểu Mạnh đại diện cho cái gì.
Y không muốn Hồ Do chết, bởi vì y muốn Hồ Do sống không bằng chết.
Người mẫu thân chết rét trong đêm tuyết đó, đã quyết định cả phần đời còn lại của y.
Y không còn tin vào tình cảm của con người nữa.
Cả đời hành hạ Hồ Do, cũng hành hạ mình.
Viên lưu ảnh thạch dù có chết cũng phải tìm mọi cách để cho Hồ Do thấy này.
Chính là sự trả thù sau cùng của Hồ Thiểu Mạnh.
Khương Vọng thu hồi lưu ảnh thạch, xoay người rời đi.
Sau lưng chợt nghe một tiếng "Ầm".
Không cần quay đầu, cũng biết là Hồ Do tông đầu vào tường tự vẫn.
Vốn hắn có thể ngăn cản, nhưng hắn không làm.
Mỗi một người đều có lựa chọn của mình.
Hơn nữa, ai nói còn sống, thì tốt hơn là chết?
Sinh tử biệt ly, không hề xảy ra ở Hồ gia.
Sự khổ sở của cuộc đời, cho tới bây giờ chưa có ai đã gánh chịu hết hoàn toàn.
Trên đời, thứ khó nhất chính là cái chết.
Vì luôn có người trên thế gian làm người ta quyến luyến.
Từ xưa tới nay, để đối kháng với nỗi sợ "Chết", con người đã phát triển rất nhiều biện pháp.
Ví dụ chém tình diệt tính, trừ thẳng tận gốc của nỗi sợ hãi.
Ví dụ như từ “lúc còn sống" đã chuẩn bị chuyện "Sau khi chết".
Nhưng dù bản chất những biện pháp đó là gì, thì cũng chỉ là biểu hiện để xem mà thôi.
Đối với vài người, chết quả thực không phải là chuyện đáng sợ.
Đây là một cung điện rất lớn, điêu thúy khắc ngọc, thắp đèn trường minh.
Dùng bảo cầu làm trời trăng, lấy minh châu làm vì sao.
Đây là một tòa địa cung.
Những lỗ thông hơi được thiết kế ẩn vô cùng xảo diệu, nếu không có bản đồ cấu tạo địa cung, rất khó mà tìm ra.
Trong đại điện trống trải.
Trên long ỷ khổng lồ, có một nam tử dáng vẻ hờ hững, mặt không cảm xúc đang ngồi.
Có vẻ hắn đã ngồi ở đó rất lâu, cái kiểu muốn ngồi như thế vĩnh viễn.
Hồi còn sống ở Thành Phong Lâm, hắn từng có một cái tên.
Là Vương Trường Cát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận