Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2923: Nhân sinh đến đây như bút treo (1)

Dương quốc được thành lập vào năm Đạo Lịch thứ 24, là quốc gia do hùng chủ một đời Cật Yến Thu sáng lập, ngay từ khi lập quốc đã trở thành bá chủ Đông Vực. Thời kỳ đỉnh cao, lãnh thổ trải dài khắp Đông Nam.
Bị diệt vong vào năm Đạo Lịch thứ 2813. Dương đế cuối cùng làm nhiều điều tàn bạo, mất hết lòng dân, cuối cùng lấy việc ép xem bí điển tổ truyền của các thế gia làm giọt nước tràn ly, dẫn đến việc cả thiên hạ đều đứng lên phản kháng. Lại còn cưỡng ép quân đội đóng quân ở vùng biển trở về kinh thành hộ giá, có ý đồ từ bỏ phòng tuyến biển của Nhân tộc để bảo toàn giang sơn, sau đó bị quân đội đóng quân ở vùng biển cự tuyệt... Từ đó xem như là tay trắng.
Đế quốc Đại Dương từng hùng mạnh một thời, quốc gia vĩ đại từng kìm hãm bá nghiệp Lục Hợp Thiên tử của Cảnh Thái tổ, cuối cùng cũng rời khỏi sân khấu lịch sử, hưởng quốc 2789 năm.
Không biết bao nhiêu anh tuấn kiệt xuất đều theo gió mà đi.
Cũng chỉ là ngày đêm luân phiên lặp đi lặp lại, lật lịch sử tựa như lật từng trang sách.
"Dương lặn về tây, chín nước mặt trời mọc."
Cuối cùng Tề quốc vốn chỉ chiếm một góc nhỏ lại bất ngờ nổi dậy, chấm dứt vinh quang của cựu Dương.
Vào cuối những năm 2000 của Đạo Lịch, Nhan Sinh là Đại nho nổi tiếng thiên hạ, danh tiếng lừng lẫy.
Ông ta từng đảm nhiệm chức Thái phó của Thái tử Dương quốc.
Là giáo sư Đông cung của Thái tử cuối cùng.
Đáng tiếc vị Thái tử kia đã không còn đại nghiệp để kế thừa, vị Thái phó Thái tử này cũng không thể nào trở thành Thái phó được.
Sau khi Dương đế cuối cùng bị vây khốn mà chết, Thái Dương cung bị đánh tan, Thái tử cũng tự sát ở Đông cung, Nhan Sinh liền rời khỏi Dương quốc, bước lên Thư Sơn, từ đó chuyên tâm học vấn, nghiên cứu kinh thư đến bạc đầu.
Đây đương nhiên là một vị cường giả.
Dám đối thoại với Gia Cát Nghĩa Tiên, còn muốn đi hỏi La Sát Minh Nguyệt Tịnh, ông ta cũng xứng đáng được gọi là kẻ "có thực lực" trong hàng ngũ Diễn Đạo đỉnh phong.
Cố Xi nhấm nháp thật kỹ một hồi, lại hỏi:
"Hắn lấy lý do gì để ra mặt thay Cao Chính?"
Giọng nói u ám sau kín kia đáp:
"Năm đó Cao Chính đến Mộ Cổ Thư Viện vấn đạo, luận mười trận liên tiếp, không từ chối bất kỳ người nào. Bên cạnh có một tên Nho sinh nghe giảng, Đạo đồ bị ngăn cách nhiều năm, thọ nguyên cũng đã sắp hết, kẻ này được một câu nói điểm ngộ. Sau khi trở về chợt vung bút, một mạch viết thành hùng văn thiên cổ, không còn tiếc nuối mà rời khỏi thế gian, Tên Nho sinh kia chính là đệ tử của Nhan Sinh."
Cố Xi không kìm được cười một tiếng:
"Thật là vòng vo!"
Trước khi đi tìm La Sát Minh Nguyệt Tịnh, Nhan Sinh phải nói trước với Gia Cát Nghĩa Tiên, cũng chính là Tinh Vu của Sở quốc, điều này đủ để chứng minh kẻ nào mới là người có tiếng nói nhất ở Nam Vực.
Cho dù Nhan Sinh là đại diện cho Thư Sơn chống đỡ tràng diện cho Việt quốc, hoặc là thật sự "không cam lòng" cũng tốt, ông ta đều phải đưa ra một lý do chính đáng.
Chẳng lẽ thật sự cho rằng Lục sư Đại Sở ăn chay hay sao?
"Tên Nho sinh này thật sự tồn tại, bài văn chương kia cũng thực sự có."
Giọng nói du đãng hai bên đường phố hồi đáp:
"Nhưng có thật sự liên quan đến Cao Chính hay không thì không thể nói rõ được. Bởi vì hiện tại bọn họ đều đã chết."
"Nho sinh vẫn luôn ưa thích làm mấy trò này."
Cố Xi cười "ha ha" một tiếng:
"Gia Cát tiên sinh nói như thế nào?"
Giọng nói sâu kín kia đáp:
"Biểu thị kinh ngạc, tiếc nuối, đau lòng trước cái chết của Cao Chính. Đồng tình với Việt quốc, phỉ nhổ Tam Phân Hương Khí Lâu. Nhờ Nhan Sinh nhất định phải bắt được La Sát Minh Nguyệt Tịnh, tốt nhất là áp giải đến Dĩnh thành - Sở quốc truy tìm hung thủ đã lâu!"
"Vậy thì mặc kệ hắn đi."
Cố Xi xua tay:
"Chuyện này không cần phải quan tâm nữa."
Mà chuyện này cũng rất khó để tiếp tục quan tâm...
Ai có thể ngày ngày đêm đêm theo dõi tung tích của Nhan Sinh và La Sát Minh Nguyệt Tịnh chứ?
Bản thân Cố Xi cũng không làm được.
Có lẽ lão ta cũng biết lời mình nói có chút vô nghĩa, lúc này bèn chuyển chủ đề:
"Bên Cảnh quốc vẫn chưa có tin tức sao?"
Thanh âm sâu kín kia nói:
"Không có. Chỉ biết Lâu Ước gần đây từng đến Thiên lao trung ương. Không thể nào dò la được tin tức cụ thể hơn."
Bộ râu của Cố Xi được cắt tỉa rất đẹp, y tách ngón trỏ và ngón cái của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve phần râu hai bên mép:
"Chuyện của Cảnh quốc tạm thời gác lại, lần trước đã kinh động đến người ta, bây giờ không dễ gì lấy được tin tức - tên Diêm mập mạp kia gần đây đang làm gì?"
Những ngôi nhà hai bên phố dài đều trống rỗng, nhưng lại có tiếng sột soạt vô cùng quỷ dị.
Nghe thấy câu hỏi mới của quan doãn Phong Đô, thanh âm trước đó chợt biến mất, sau đó lại có một giọng nói âm trầm vang lên:
"Có lẽ hắn cũng đang hỏi câu hỏi này."
Thượng Sinh Giám Ngục Quan - Diêm Vấn là một gã mập mạp. Trấn Ngục ti và Phong Đô cũng là đối thủ lâu năm.
Cố Xi gọi gã là Diêm mập mạp, người kia lại gọi Cố Xi là Cố sào trúc.
Muốn nắm giữ hành tung của Diêm Vấn chắc chắn là rất khó. Câu trả lời này chỉ là đang nói, Diêm Vấn gần đây cũng không có động tĩnh gì lớn.
Doãn quan Phong Đô hiện tại quả thật rất gầy, quan phục giống như treo trên người, trống rỗng, thấy thế nào cũng không vừa người. Lão ta lảo đảo đi thêm vài bước, phân phó:
"Trong khoảng thời gian này phải nhìn chằm chằm vào Việt quốc, có đôi khi người thông minh chết đi ngược lại sẽ càng phiền phức."
"Tuân mệnh."
Quỷ lại Phong Đô lĩnh mệnh rời đi.
Tiếng sột soạt cũng dần dần biến mất.
Cánh cửa thành chính phía trước đang mở, một đám nghi phạm đeo gông xiềng bị áp giải vào trong.
Kỳ thật chữ "nghi" có thể bỏ đi, nếu như đã vào Phong Đô, lại còn nghi ngờ gì nữa?
Đều là phạm nhân.
Cố Xi tùy ý chỉ một người, thanh âm mang cười nói:
"Người thứ ba tính từ bên trái lại đây, bổn quan muốn tự mình hỏi ngươi phạm tội gì - có phải bị oan uổng hay không?"
Người kia mặc áo tù, đeo lấy gông xiềng, chậm rãi đi ra.
Gã có một cái đầu trọc lóc, ngẩng đầu nhìn qua, thành thật lắc đầu:
"Ta không bị oan uổng."
"Nói ra thì ta cũng coi như đã trải nghiệm rất nhiều hình phạt rồi."
Trong "phòng khách quý" của Thiên lao trung ương, một khối thịt nát hoàn toàn không nhìn ra mặt mũi bị treo trên giá hình. Nhìn thì có vẻ như đã sớm nên chết, nhưng vẫn còn thoi thóp. Ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, nhưng vẫn cố gắng tự nói chuyện.
Tang Tiên Thọ hôm nay bận bịu việc khác rồi.
Ngục tốt đến "chiêu đãi" hắn cũng coi như là cao thủ tra tấn.
Đáng tiếc so với Tang Tiên Thọ, thủ đoạn của người này vẫn còn non nớt, khiến cho hắn còn có sức lực nói chuyện - hễ có cơ hội là hắn sẽ trực tiếp lên tiếng.
Ngỗ Quan Vương đáng thương dùng cách này để xác nhận sự tồn tại của bản thân.
Người hành hình đã bắt đầu thu dọn hình cụ.
Hắn vẫn tiếp tục nói:
"Ta đều đã trải nghiệm qua những phong cách nhà tù khác nhau. Trịnh quốc, Trung Sơn quốc, Tống quốc, hắc, ta đã dạo qua rất nhiều ngục giam rồi! Nói ra thì đúng là Thiên lao trung ương của các ngươi có quy cách cao nhất. Đúng rồi, ngươi có biết Tù Hải ngục hay không?"
"Nhà tù của Điếu Hải Lâu, toạ lạc ở Hoài đảo. Thế nào, có thể xếp hạng trong giới ngục giam của các ngươi không?"
"Ta có một người đồng nghiệp trước đây chính là ngục tốt của Tù Hải ngục. Họ 'Bích', chết cũng rất thảm - này, các ngươi sẽ không giết ta chứ?"
Tên ngục tốt kia rất kỷ luật, chỉ duy trì im lặng từ đầu đến cuối.
Nhưng Ngỗ Quan Vương lại như thể đã nhận được câu trả lời, thậm chí còn nở nụ cười:
"Ha ha, ở Thiên lao trung ương của các ngươi, có phải ta là người đầu tiên cầu xin được sống không?"
"Ài, lúc đồng nghiệp cũ trước kia của ta còn sống, ta thường xuyên thảo luận với hắn về những thủ đoạn của Tù Hải ngục. Lúc ấy cảm thấy thủ đoạn của hắn rất không tệ, nhưng so với Tang phụ ta thì vẫn còn kém xa."
Ngục tốt thử nghiệm xong tất cả những thủ đoạn có thể dùng vào hôm nay, cuối cùng liếc nhìn khối thịt nát này một cái, xác nhận cấm chế vẫn còn nguyên vẹn, liền xách theo rương hình cụ rời đi.
Ngũ giác của Ngỗ Quan Vương gần như không còn, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được cửa ngục đã bị khóa lại, lao tù đang còn chìm xuống. Hắn lại sắp bị ngâm vào trong lao ngục chứa đầy dược thuỷ đặc biệt.
"Cha ơi!"
Hắn ta kêu thảm thiết một cách hữu khí vô lực:
"Rốt cuộc ngài còn muốn ta nhận tội gì nữa? Nốt ruồi trên mông ta cũng đã nói cho ngài biết rồi - oa!"
Quá trình chìm xuống quá nhanh, hắn bị trực tiếp dìm vào trong nước.
Sau một hồi lâu, dây thừng mới chậm rãi trở về vị trí cũ, để cho cái đầu của hắn lộ ra.
Dược thuỷ hôm nay tăng thêm hiệu quả "ngứa", tăng cường khả năng khôi phục nhận thức, còn có chút dược hiệu bồi bổ nguyên khí... Ừm, Mẫu Đan Bì, Phục Linh, Mạch Đông, Hàn Thất Thảo, Tam Đồ Hoa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận