Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 228: Câu chuyện

Ngoài cửa lớn hầm mỏ có một đám thợ mỏ đang nghỉ ngơi, cũng chắn luôn ở đó xem náo nhiệt.
Đến khi Khương Vọng mang người tới, mới nhường chỗ ra.
Đây là lần thứ ba Khương Vọng và Chiếu Sở gặp nhau. Lần này đi bên cạnh đã không còn những cô nương kia.
Cũng phải, dù có là một kẻ phóng lãng, thì cũng không thể mang oanh oanh yến yến tới khu vực khai thác mỏ, đây đâu phải nơi để dạo chơi tiết thanh minh.
Nhưng sau khi nhìn thấy tên sai vặt đội mũ xanh đứng sau lưng tên kia không có cục xương ở cổ, Khương Vọng nhận ra mình vẫn còn quá ngây thơ.
Tên này ở Đông vương cốc là học là phương pháp thải bổ hả?
Không biết suy nghĩ lộn xộn trong lòng Khương Vọng, Chiếu Sở bước lên: "Lần trước ta còn nhấn mạnh với ngươi, ta không phải là người ngu xuẩn."
Hắn lắc đầu: "Không ngờ, có người lại không cho là như vậy."
Khương Vọng nhìn năm người quỳ phía trước. Năm người này ăn mặc sang trọng, nhìn là biết đều là người có chút thân phận, lúc này lại bị trói tay sau lưng, quỳ dưới đất, mặt mày xám ngoét.
"Mấy vị này là?"
"Năm gia tộc của Gia Thành, hình như có chút bất mãn với cách trị chính Gia Thành của Tịch gia chúng ta, dám mua chuộc một quản sự của Tịch gia, âm thầm thò tay vào, khai thác sạch quặng mỏ. Muốn dùng thứ này để khiến Trọng Huyền gia và Tịch gia ta xảy ra mâu thuẫn, mượn cây đao Trọng Huyền gia, cắt đầu Tịch gia ta. Sau khi người đại diện cho Trọng Huyền gia là ngươi tới, bọn họ tiếp tục mua thích khách tới hành thích ngươi, muốn khiến mâu thuẫn càng thêm gay gắt. May mà Khương huynh ngươi thực lực hơn người."
Chiếu Sở ung dung: "Tu sĩ bị đào thải hồi trước của hầm mỏ Hồ thị chính là kẻ được tên phản đồ kia của Tịch gia nhét vào hầm mỏ Hồ thị. Mặc dù với tài trí của Khương huynh, sớm muộn cũng sẽ tìm ra, nhưng nếu ta đã trở lại Gia Thành, thì là chủ nhà, không thể để khách từ xa tới lao tâm phí sức. Người chủ trì của năm gia tộc đều ở nơi này, Khương huynh ngươi muốn kiểm tra chứng thực trước cũng được, muốn cứ thế xử lý luôn cũng được, đều theo ý ngươi."
"Tịch công tử khách khí rồi. Nếu phải nói vai trò của chủ nhà, thì hẳn phải do ta làm mới đúng. Dù gì nơi này cũng là sản nghiệp của Trọng Huyền gia. Ở chỗ này, Tịch công tử mới là khách đường xa tới." Khương Vọng không mềm không cứng trả lời: "Không ngại thì mời sang bên này, tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện."
"Cái này thì không cần. Hồi ta còn bé đã tới đây rất nhiều lần, quen lắm rồi."
Lúc đầu, Chiếu Sở tự coi mình là chủ nhà, đến khi Khương Vọng nhấn mạnh chủ quyền của bản thân, hắn bèn chuyển sang lý do lịch sử.
Từ tiếp xúc lần trước, Khương Vọng đã biết đây là thói quen của kẻ quen chiếm thế chủ động, nên lúc này không hề thấy lạ.
Chỉ hỏi: "Vậy thì, cái quản sự kia của Tịch gia đâu?"
"Ta xử lý rồi." Chiếu Sở nhàn nhạt đáp: "Nếu đã là người của Tịch gia, vậy không làm phiền Trọng Huyền gia phải phí tâm."
Hắn vất vả trói người mang tới hầm mỏ, chỉ vì không muốn xảy ra mâu thuẫn với Trọng Huyền gia. Nhưng đối với chủ quyền của mình, thì lại kiên quyết giành cho được.
Khương Vọng từ chối cho ý kiến: "Tuy là người Tịch gia, nhưng chuyện này dính tới Trọng Huyền gia."
"Tổn thất của Trọng Huyền gia lần này, mặc dù thuần túy là do những kẻ này âm mưu dẫn tới, vốn không liên quan tới Tịch gia ta, Tịch gia quá lắm chỉ là hơi lơi lỏng trách nhiệm, nhưng để biểu hiện thành ý, Tịch gia ta nguyện ý bồi thường cho Trọng Huyền gia một thành tổn thất."
Con số này rất là lớn, thành ý rất đầy đủ.
Một sản nghiệp như quặng mỏ, là một sự nghiệp có giá trị lâu dài, cần thời gian dài để khai khẩn. Một quặng mỏ thiên thanh thạch như nơi này, ban đầu khi dự trù khai thác là được đến mấy chục năm.
Tịch gia bồi thường như vậy, ngược lại giúp Trọng Huyền gia có được một lượng lớn tài nguyên, dù có là ai cũng không bới móc được.
Chút tài nguyên này đối với Trọng Huyền gia chẳng coi vào đâu, nhưng đối với Trọng Huyền Thắng, thì vẫn là một con số rất khả quan. Trọng Huyền Thắng hiện đang điên cuồng phát triển, cần đủ loại tài nguyên, như đói như khát.
Khương Vọng gật đầu: "Vậy cũng được. Người ta để lại. Nếu Tịch công tử không còn chuyện gì khác, thì mời trở về."
Chiếu Sở nhìn Khương Vọng chằm chằm: "Những thị phi quanh co bên trong, ta tin Khương huynh sẽ có phán đoán chuẩn xác."
Nói xong y liền sải bước rời đi.
Lúc tới áp giải người chủ trì của năm gia tộc, xua người như xua dê. Lúc đi chỉ mang mỗi tên sai vặt đội mũ xanh, bước chân ung dung, như đang đi chơi tiết thanh minh.
Có thể giữ được sự trung lập ở Tề quốc, Đông vương cốc đương nhiên không đơn giản.
Từ Chiếu Sở cũng có thể nhìn ra được một hai, so với tên bỏ đi Cát Hằng của Thanh Mộc Tiên Môn, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Lúc này Tô Tú Hành, Trương Hải, Hướng Tiền đều có mặt, siêu phàm tu sĩ ở hầm mỏ Hồ thị, chỉ có một mình Trúc Bích Quỳnh là bị giới hạn trong viện, không được cho ra.
Khương Vọng nói với Hướng Tiền: "Năm người này giao ngươi thẩm tra, xem xem có đúng như lời Chiếu Sở nói không."
Nếu Chiếu Sở đã đưa người tới, cho thấy đương nhiên đó là sự thật, căn bản không sợ hắn thẩm tra.
Nhưng quá trình này không thể cắt bớt được.
Tiện thể coi như kiếm công việc cho Hướng Tiền làm, dẫn dắt gã.
Trong tay hắn hiện đang thiếu người, nên dù có là một đại thủ ủ rũ chán chường không có ý chí chiến đấu, thì vẫn phải cố gắng thử dùng.
Hướng Tiền không tìm được lý do để từ chối, rũ cặp mắt cá chết, vẻ chẳng còn gì luyến tiếc đi tới trước mặt người đầu tiên bên trái.
"Lời Chiếu Sở nói có phải thật không?"
Người chủ trì gia tộc nhỏ kia sững ra, vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị nghiêm hình tra khảo, không dè đối phương lại hỏi một cách tùy tiện như vậy.
"Phải."
Hướng Tiền dời qua người thứ hai: "Lời Chiếu Sở nói có phải thật không?"
"Phải phải phải."
Tiếp theo là người thứ ba ..
Khương Vọng không nói gì, im lặng chờ gã hỏi xong.
Hỏi xong năm người, có vẻ Hướng Tiền cũng cảm thấy mình làm qua loa quá, bèn quay trở lại hỏi thêm một câu: "Không lừa ta chứ?"
Nhận được câu trả lời khẳng định, gã mới giống như mới có chút dũng khí.
Quay qua nhìn Khương Vọng: "Chiếu Sở nói là sự thật."
Tô Tú Hành đứng một bên, mí mắt không ngừng giật giật, làm việc qua loa cho có ngay trước mặt người ta rõ ràng như vậy, đại thúc Du Mạch cảnh này thật sự không muốn sống nữa ư? Bị tống một viên Trời tru đất diệt nhân vong đan, ở trong lòng y, mức độ kinh khủng của Khương Vọng đã tăng lên tới đỉnh.
Mặc dù y không hề có cái gọi là sự đồng tình, nhưng vẫn không nhịn được hơi cảm thấy tiếc cho đại thúc xa lạ này.
Trương Hải im lặng không lên tiếng, nhưng ánh mắt lóe lên cho thấy hắn đang hồi hộp.
Mọi người đều im lặng chờ thái độ của Khương Vọng.
Đây chính là quyền lực, thế vị.
Có từ chỗ dựa Trọng Huyền gia, cũng có từ bản thân Khương Vọng tạo ra.
Trong thế giới siêu phàm, quyền tức là lực, lực tức là quyền.
Ngoài dự liệu của mọi người là, Khương Vọng chẳng làm gì Hướng Tiền.
Nhìn đôi mắt cá chết của Hướng Tiền, hắn chỉ thở dài: "Ngươi không nên tên là Hướng Tiền, phải gọi là Hướng Hậu mới đúng."
Hướng Tiền thở một hơi thật dài: "Hướng Hậu cũng mệt lắm, lẽ ra hồi đó phải đặt là Hướng Hạ. Nằm xuống là thoải mái nhất. Ngã xuống chỗ nào, thì nằm chỗ đó ngủ một giấc."
"Được rồi được rồi, ngươi về ngủ đi."
Khương Vọng lười lèm bèm nhiều lời, so coi ai dài hơi hơn với người này.
Quay lại phân phó Tô Tú Hành: "Giao cho ngươi, loại việc này hẳn là sở trường của ngươi. Làm xong giao một bộ hồ sơ hoàn chỉnh cho ta."
Hướng Tiền chẳng qua là không muốn làm việc cho hắn mà thôi, thậm chí cũng không phải nhằm vào hắn, chỉ là đơn thuần không muốn làm việc. Khương Vọng cũng không đến mức vì thế mà nổi trận lôi đình, quá lắm thì tháng này cho hắn từ chức.
Là một sát thủ, đương nhiên Tô Tú Hành không thiếu thủ đoạn.
Cuối cùng y đã có được một bộ tài liệu vô cùng chi tiết, cũng chứng minh đúng như lời Chiếu Sở nói.
Tịch gia một nhà độc quyền cả Gia Thành, cơ bản là không cho những gia tộc khác không gian sinh tồn.
Những tiểu gia tộc này sinh lòng oán giận từ lâu, nhưng giận mà không dám nói. Trọng Huyền gia mở một quặng mỏ ở đây, đã khiến họ nhìn thấy được cơ hội.
Bọn họ bèn bắt tay với nhau, từ quặng mỏ, bày mưu hãm hại Tịch gia.
Trong toàn bộ sự kiện, Hồ Thiểu Mạnh đại khái chỉ có tác dụng thuận tay đẩy thuyền. Vì Hồ gia cũng có thể coi như là một trong những gia tộc nhỏ của Gia Thành, cũng phải sống dưới áp lực của Tịch gia, rất thích nhìn thấy Tịch gia xảy ra chuyện.
Chiếu Sở chỉ trở về có một lần, đã lập tức phát hiện ra chuyện này, nhanh chóng dùng thủ đoạn lôi đình phản kích, giết ngay phản đồ của gia tộc, bắt sạch chủ sự của các gia tộc, giao cho người đại diện của Trọng Huyền gia là Khương Vọng xử lý.
Kịch tình này vô cùng hợp lý, nhìn kiểu gì cũng thấy hợp lý.
So với Hồ Thiểu Mạnh chỉ đơn thuần muốn mưu hại Tịch gia, thì cái này phù hợp suy luận hơn nhiều.
Hơn nữa còn có chứng cớ xác thật.
Một câu chuyện như vậy đưa đến tới trước mặt, theo lý thuyết, hẳn không còn gì nghi ngờ mới phải.
Nhưng đây lại chính là điểm nghi ngờ lớn nhất của Khương Vọng.
Chỉ có "Câu chuyện" mới hợp tình hợp lý, hoàn chỉnh không một kẽ hở như vậy.
Cuộc sống chân thật, không bao giờ hoàn mỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận