Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2310: Kẻ đánh cờ cũng là quân cờ

Khương Vọng ngạc nhiên nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
Hoàn toàn không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra sâu trong màn sương trắng, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thê thảm của Thận Long.
Nào còn chút uy phong khinh miệt Thần Lâm, tùy ý tiêu diệt thiên kiêu?
Từ trước đến nay hắn vẫn biết Hồng Trang kính rất thần bí, tuy nhận được nhiều lợi ích, nhưng mỗi một lần lịch kiếp đều là cửu tử nhất sinh. Cho nên ở cảnh giới Thần Lâm bây giờ, hắn vẫn không dám tùy tiện đi thử kiếp trong kính! Nguyên nhân là, hắn đã từng hai bàn tay trắng, chỉ có thể liều mạng, biết rõ cửu tử nhất sinh cũng chỉ có thể tìm kiếm cơ hội trong Hồng Trang kính. Hiện tại đã có thể dựa vào nỗ lực của chính mình trải ra một con đường bằng phẳng cho tương lai, có thể từng bước một đi thẳng tới đại đạo.
Có thể đường hoàng đi đứng, tự nhiên không cần cầu thắng trong khe hẹp.
Từ khi có được Hồng Trang kính đến nay cũng đã mấy năm trời, bảo bối này đã bầu bạn với hắn trải qua sinh tử. Nhưng cho đến bây giờ, hắn vẫn không dám nói mình thật sự hiểu rõ Hồng Trang kính.
Rốt cuộc vật này có lai lịch ra sao, Hồ Thiếu Mạnh, Hải Tông Minh lúc trước không biết, ngay cả Võ An hầu Đại Tề này cũng không biết được.
Không nhiều manh mối, đều trong mấy lần lịch kiếp.
Có lẽ chỉ biết chủ nhân trước kia của Hồng Trang kính là một nữ tử, nữ tử này có một kẻ thù tên là "Phúc Hải".
Về sau hắn cũng cố ý tìm đọc không ít tình báo hải ngoại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không biết "Phúc Hải" là ai.
Thật ra nếu không phải chuyến hành trình đột ngột tới Yêu giới lần này, hắn đã chẳng cần phải ẩn thân trong gương. Theo địa vị và tu vi không ngừng tăng cao, hắn đã dần dần không cần dùng đến Hồng Trang kính.
Nguy hiểm của Hồng Trang kính là điều hắn nhất định phải đối mặt một cách cẩn thận.
Chỉ là lúc nghe Thận Long gào thét trong sương mù dày đặc, hắn chợt nhớ tới, lúc trước khi Quan Diễn tiền bối tranh đoạt Ngọc Hành với Sâm Hải lão long, Hồng Trang kính cũng từng có biểu hiện đặc thù.
Lần đó Sâm Hải lão long vốn đã xâm nhập vào người hắn, dây dưa với mệnh hồn, chảy theo huyết dịch, hòa cùng cơ bắp, liên kết sinh tử, khiến Quan Diễn tiền bối sợ ném chuột vỡ đồ... Sâm Hải lão long thua chạy khỏi Ngọc Hành, dựa vào chiêu đó vốn đã có thể thoát thân an toàn. Cũng chính lần đó, Hồng Trang kính đột nhiên nhảy ra, cố định Sâm Hải lão long, cho Quan Diễn tiền bối một khe hở.
Hơn nữa lần này đột nhiên kéo Thận Long vào trong sương mù dày đặc, liệu có thể nói Hồng Trang kính có tác dụng rất mạnh nhằm vào Long tộc? Phải chăng có thể suy đoán lực lượng của Hồng Trang kính theo phương hướng bảo vật ngự long?
Hiển nhiên, Sâm Hải lão long chắc có biết đôi chút về Hồng Trang kính. Nhưng lời nói của lão long kia, mười câu thì cả mười đều không tin được. Riêng chuyện hắn không biết về Hồng Trang kính này cũng đủ để lão long giở trò. Tùy tiện hỏi han, tám chín phần mười sẽ rơi vào bẫy rập.
Khương Vọng tin tưởng thái độ giảo hoạt của lão Long, cũng hiểu rõ kinh nghiệm nông cạn của bản thân.
Trước khi hoàn toàn hàng phục được lão Long, Khương Vọng sẽ tuyệt đối không tỏ ra thiếu hiểu biết về Hồng Trang kính trước mặt lão, tuyệt đối không hỏi lão bất cứ vấn đề gì liên quan tới Hồng Trang kính.
Cứ như vậy, ngược lại bản thân Hồng Trang kính là tồn tại mà lão Long không thể không kiêng kỵ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, há chẳng phải bản thân Khương Vọng cũng có kiêng dè đối với Hồng Trang kính hay sao?
Không biết chính là nỗi sợ hãi lớn nhất.
Hắn biết Hồng Trang kính tự có chỗ đặc biệt và cường đại, nhưng lại không biết cụ thể nó có chỗ nào phi phàm. Loại khó lường này, bản thân nó đã là nguy hiểm.
Thận Long kia rất cường đại, ít nhất ở cấp độ linh thức, tuyệt đối là vô cùng tiếp cận với Chân Thần. Nhưng nó cứ thế dễ dàng bị kéo vào trong làn sương trắng, thậm chí không thể phản khảng ra dáng chút nào.
Rốt cuộc trong làn sương trắng có cái gì?
Khương Vọng cầm trường kiếm trong tay, chăm chú nhìn vào chỗ sâu trong sương trắng, chỉ thấy sương trắng cuồn cuộn kia dần dần bình ổn, tiếng kêu thảm thiết của Thận Long dần dần nhạt đi... cuối cùng không còn âm thanh nào nữa.
Thận Long cứ như vậy biến mất.
Tựa như một hòn đá rơi vào mặt hồ, chỉ có gợn sóng trong khoảnh khắc đầu tiên chạm nước, gợn sóng dần dần tản ra, sau đó chẳng còn tồn tại điều gì.
Nhưng Thận Long tuyệt đối không phải hòn đá tầm thường, chốn sâu thẳm trong Hồng Trang kính này... là mặt hồ kinh khủng đến nhường nào?
Hôm nay nuốt chửng Thận Long, Thận Long bất lực chống cự. Ngày mai nếu muốn nuốt chửng Khương Vọng hắn, hắn lại có biện pháp gì để tự bảo toàn đây?
Khương Vọng lặng lẽ chờ đợi một lúc, từ đầu đến cuối trong sương trắng không có biến hóa nào khác xảy ra.
Hắn nghĩ ngợi một chút, cẩn thận từng li từng tí nói:
"Vãn bối quấy rầy đã lâu, nhận nhiều ân huệ, muốn gặp mặt cảm tạ tiền bối, không biết có cơ hội này hay không?"
"Tiền bối?"
"... Cô nương?"
Bất kể kêu gọi như thế nào, sâu trong sương trắng không có phản ứng.
Dùng hết tất cả biện pháp có thể nghĩ, nhưng bất kể là lực lượng gì, đều không thể nhìn thấu được chỗ sâu trong sương trắng. Đạo nguyên rơi vào trong sương trắng, vẫn như trước kia, không được nửa điểm hồi âm.
Nếu không phải dư uy của con Thận Long kia vẫn chưa tiêu tan, Khương Vọng gần như cho rằng vừa rồi mình chỉ là trải qua một giấc mộng.
"Ngài khỏe chứ, có ở đó không?"
"Còn ở đây không, tiền bối?"
"Ăn no chưa, vị đại nhân này?"
"Thượng tôn?"
Sau khi luân phiên thay đổi mấy lần xưng hô, theo bản năng hô cả "Thượng tôn", Khương Vọng đột nhiên sửng sốt, lập tức bật cười khanh khách.
Lại có thêm mấy phần cảm thụ đối với vận mệnh kỳ diệu, nhân duyên xảo diệu.
Giờ phút này, hắn gọi vào chốn sâu thẳm trong Hồng Trang kính, sao mà tương tự đến thế với tiếng gọi của Sài A Tứ đối với hắn?
Thiên ý huyền bí, chúng sinh mênh mông.
Hắn là Cổ Thần trong gương, thần bí khôn lường, vĩ đại thâm thúy. Hắn cũng là Sài A Tứ, ngây ngô vô tri, vật lộn cầu sinh.
Bàn cờ thiên địa, thời gian ngang dọc, người cầm cờ cũng là quân cờ!
Bất kể nói thế nào, Hồng Trang kính nuốt Thận Long là lại giúp hắn một lần. Bí ẩn trong đó, ngày khác tu vi đầy đủ có thể tự mình lĩnh ngộ.
Khương Vọng dứt khoát thu kiếm, không để ý đến sương trắng sâu thẳm khiến hắn lo được lo mất nữa, lại đem chuyển chú ý ra ngoài gương, đặt trong vùng đất Thần Tiêu.
Tương lai không thể lường trước, vẫn chỉ có thể chăm chỉ tu luyện bản thân, im lặng chờ đợi.
Nhưng ngay khi Khương Vọng từ bỏ dò xét, sương trắng mơ hồ, trong đó vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Tựa như là hải đường tỉnh giấc mộng xuân, lại tựa như người chìm trong mộng không hề hay biết.
Khương Vọng thủ vững Ngũ Phủ, kết thành thần thông, nghiêm túc đối mặt.
Hắn vốn có nghiên cứu về âm thanh, tự nhiên nghe ra được, âm thanh này và với giọng nữ mà hắn từng nghe thấy ở thần hồn kiếp trong gương là cùng nguồn gốc.
Chẳng qua trong Phi Tuyết Kiếp, âm thanh này lạnh lùng vô tình. Trong Phúc Hải Kiếp, đề cập tới Phúc Hải lại tràn ngập thù hận. Trong Vấn Tâm Kiếp, lại có một loại cảm xúc đau lòng... Cho đến hôm nay, tuy chỉ có một tiếng ngâm khẽ không có chút ý nghĩa nào, nhưng lại chân thật, sinh động như thế.
Tựa như là một tồn tại nào đó ngủ say đã lâu, đang tỉnh lại.
Bây giờ lại nghĩ đến chuyện này, Phi Tuyết, Phúc Hải, Vấn Tâm biến hóa của ba kiếp này, hắn độ kiếp trưởng thành trong gương, có phải bản thân Hồng Trang kính cũng hấp thu chất dinh dưỡng hay không?
Cũng như hắn trốn trong Hồng Trang kính, điều khiển Sài A Tứ vậy. Có phải sâu trong Hồng Trang kính cũng ẩn giấu một tồn tại nào đó đang thật sự ngủ say hay không?
Mục đích của hắn là thoát khỏi Yêu giới, là về nhà. Nếu chủ nhân của Hồng Trang kính vẫn còn tồn tại, mục đích của nàng lại là gì?
Nhưng sâu trong sương trắng lại không phát ra âm thanh thứ hai.
Có điều từ nơi u minh, Khương Vọng bỗng nhiên có một loại cảm giác, dường như hắn đã hiểu ý tứ của tiếng than nhẹ này.
Còn muốn.
Còn muốn ăn rồng .
Nàng dường như sinh ra đã nên được thấu hiểu, mỗi câu nói mỗi cử chỉ của nàng đều ẩn chứa tâm tư, đều cần được lặp đi lặp lại không ngừng lý giải.
Người có liên quan mật thiết với Hồng Trang kính này, ắt hẳn là bậc tôn quý vô cùng. Dẫu chỉ là một tiếng ngâm nga khẽ khàng cũng mang một vẻ đương nhiên như thể sinh ra đã thế. Chắc hẳn cả đời được hầu hạ, một ánh mắt, một biểu cảm, đã tự có người hiểu thấu nhu cầu của nàng. Thế giới này vận chuyển với nàng làm trung tâm.
Cho dù là Võ An hầu của Đại Tề, không thể không thấu hiểu những lời không nói ra của nàng.
Nhưng nói cũng phải nói lại, biết đi đâu kiếm thêm một con rồng bây giờ?
Vùng đất Thần Tiêu này xuất hiện một con rồng vốn đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Theo như Khương Hầu gia quan sát Yêu giới, hận ý của Yêu tộc đối với Long tộc còn sâu đậm hơn Nhân tộc!
Trong Tam Quan Thất Lại Cửu Sai của Thái Bình đạo, hắn thuận miệng bịa chuyện có chức Long Sai, Trư Đại Lực đã từng sinh lòng kháng cự đối với Thái Bình đạo, suýt nữa muốn rời khỏi tổ chức. Mãi đến khi hắn giải thích, chức Long Sai là chuyên để bắt giết Long tộc, Trư Đại Lực mới mặt mày hớn hở.
Yêu tộc căm ghét Long tộc ra sao, từ đó có thể thấy được.
Hễ có một vị Long tộc dám xuất hiện ở Yêu giới, đều bị xé nát đến mức lân phiến cũng chẳng còn, không biết rốt cuộc tình huống của Thận Long này như thế nào.
Hoặc là... Sâm Hải lão long dưới Ngọc Hành Tinh lâu có đem ra dùng thử?
Không ổn, đó là Quan Diễn tiền bối để lại cho mình dùng.
Nếu muốn hoàn toàn thấu triệt bí ẩn của Hồng Trang kính, e rằng chỉ có thể đợi sau này tu hành có thành tựu, tới Thương Hải một chuyến...
"Mọi người đều nói vùng đất Thần Tiêu ẩn chứa rất nhiều bí mật, hung hiểm phi thường, ai nấy đều như gặp đại địch. Ta thấy cũng chẳng qua chỉ vậy mà thôi, đi lại rất nhẹ nhàng!"
Trên con đường mòn trong rừng, Viên Mộng Cực huênh hoang nói.
"Cũng phải nhìn xem là ai đang đi trên con đường này! Kỳ tài vốn có trời cao phù hộ, phúc duyên của ngài thâm hậu, vùng đất Thần Tiêu cũng sẽ không làm khó ngài đâu!"
Sài A Tứ thuận miệng khen một bài, khen từ đầu tóc đến bàn chân,
So với Trư Đại Lực và Xà Cô Dư đi trên con đường quỷ dị thần bí, hai người bọn họ đi đường quả thật là gió êm sóng lặng - nếu không tính đến con Thận Long nói.
Thậm chí nhìn bóng cây kia còn có thể thấy được vài phần thanh nhã.
Viên Mộng Cực có thủ đoạn bảo vệ do Viên Tiên Đình để lại, Sài A Tứ có vị Cổ Thần vĩ đại gánh chịu tai ương. Xét theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng đúng là bọn họ phúc duyên thâm hậu.
Thế cho nên khi các đội ngũ khác liều mạng giãy giụa, hai người yếu nhất còn có thể chuyện trò vui vẻ, còn có thể thưởng thức cảnh sắc.
Khương Vọng ngồi một mình trong thế giới gương, quan sát hai con đường Thần Tiêu, nhưng lại có cảm thụ khác hẳn nhau.
Rõ ràng Hồng Trang kính được giấu trong thân thể của Trư Đại Lực, Thái Bình Quỷ Sai.
Nhưng Sài A Tứ, Viên Mộng Cực gặp phải Thận Long, lại trực tiếp xuyên vào trong Hồng Trang kính.
Vào lúc ấy, Khương Vọng mới bừng tỉnh hiểu ra !
Trong rừng vùng đất Thần Tiêu có sáu con đường, vốn là một con đường. Sáu nhóm mười hai yêu quái, vốn là đi cùng một chỗ... Tuy bọn họ lẫn nhau không nhìn thấy nhau, trải qua những chuyện không giống nhau.
Chắc chắn giữa sáu con đường này tồn tại một mối liên hệ nào đó, nếu có thể tìm ra mối liên hệ này, có lẽ có thể thấu hiểu quy tắc sâu xa của vùng đất Thần Tiêu.
Mấu chốt của mối liên hệ này là ở chỗ nào?
"Phía trước là cái gì?"
Giọng nói của Viên Mộng Cực đột nhiên vang lên.
Sài A Tứ tập trung quan sát một hồi, nói:
"Hình như là một tấm bia đá."
Viên Mộng Cực hất hất cằm:
"Qua đó xem thử."
Sài A Tứ trong lòng thầm thăm hỏi mẹ cha, ngoài mặt vẫn thuận theo đáp lời, rút kiếm ra dò xét phía trước.
Viên Mộng Cực hết sức cẩn thận đi ở phía sau.
Khương Vọng không nói năng gì quan sát thông qua thần ấn hạ lâm, nếu thật sự có nguy hiểm gì, hắn sẽ kéo vị Viên công tử này ra ngăn tai họa... rồi xem Viên Tiên Đình dùng thủ đoạn như thế nào.
Nhưng có lẽ thật sự có phúc duyên thâm hậu, hai yêu đi thẳng đến gần tấm bia đá, không có chuyện gì phát sinh.
Đi qua khúc quanh, trong tầm mắt không còn mấy gốc đại thụ che chắn, vì vậy đã thấy rõ ràng chân dung của tấm bia đá.
Tấm bia đá này cực kỳ đơn giản, vuông vắn, không có bất kỳ điêu khắc dư thừa nào.
Chính giữa khắc bốn đạo văn, nét bút thép phác họa, toát lên một cảm giác đúng đắn không thể thay đổi, tựa hồ điều khắc tại nơi này, chính là chân lý của thế gian.
Chữ viết rằng !
"Rồng vốn là yêu!"
Trong khu rừng già u tĩnh, trước bia đá trang nghiêm, hai yêu quái trẻ tuổi nhìn nhau nghiêm túc.
Long tộc đã là chuyện của bao nhiêu năm trước! Sau khi Yêu tộc bại trận lui về Yêu giới, là không còn gặp lại một vị Long tộc nào, cũng chưa từng có thảo luận gì. Hiện tại chợt thấy chữ này, còn có phần mới lạ.
Khương Vọng ẩn thân trong thế giới gương, lại sững sờ tại chỗ. Bốn chữ này chỉ trong nháy mắt đã giúp hắn vén lên màn lịch sử, khiến hắn mơ hồ nhìn thấy chân tướng thầm lặng trong dòng sông thời gian.
Lúc này hắn cảm giác được hạt giống thần thông đại biểu Tam Muội Chân Hỏa thông suốt vô cùng, "tri kiến" đối với thế giới được bổ sung rất lớn, trong lòng sáng tỏ rộng mở!
Trong ghi chép lịch sử cổ xưa của Nhân tộc.
Yêu thú và Nhân tộc thời đại viễn cổ là cùng tồn tại, Yêu tộc là hình thái cao cấp sau khi yêu thú tu hành đến một giai đoạn nhất định. Trong thời đại viễn cổ, Yêu tộc hoành hành thiên hạ, nô dịch bách tộc bao gồm cả Nhân tộc. Về sau Nhân tộc quật khởi, ngọn lửa sinh mệnh không ngừng cháy sáng, liên hợp bách tộc phản kháng Yêu tộc, tiền nhân ngã xuống, hậu nhân tiếp bước, cuối cùng giành được thắng lợi.
Đương nhiên đến cấp bậc như Khương tước gia, đã có tư cách biết một phần chân tướng lịch sử. Hiểu rõ yêu thú thật ra là tạo vật của nhân loại, cũng là chỗ dựa quan trọng để Nhân tộc có thể đối kháng với Yêu tộc thiên quyến.
Trong ghi chép lịch sử của Yêu tộc, yêu là yêu, thú là thú, bọn họ ghi chép tỉ mỉ quá trình Nhân tộc vu khống Yêu tộc, lẫn lộn yêu và thú.
Lịch sử Yêu tộc miêu tả thời đại huy hoàng, chính là thời đại hắc ám ghi chép trong lịch sử Nhân tộc.
Sự tích huy hoàng mà lịch sử Nhân tộc miêu tả, phía sau đều thấm đẫm máu tươi của Yêu tộc.
Đối chiếu như vậy nhìn lại lịch sử, chân tướng trong dòng sông thời gian dần dần phủi đi bụi bặm...
Nhân tộc và Yêu tộc đều có lập trường riêng, nhưng bất luận lịch sử Nhân tộc hay Yêu tộc, đều thừa nhận trong trận đại quyết chiến thời đại viễn cổ kia, Long tộc đã đóng vai trò vô cùng then chốt.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa nhìn thấy thêm nhiều chứng cứ văn tự để chứng minh, nhưng sau khi sinh sống ở Yêu giới lâu như vậy, kết hợp với kiến thức từng thu được trước kia, lại nhìn thấy bốn chữ trước mắt, trong nháy mắt Khương Vọng đã thông suốt tất cả manh mối, trong lòng xác định phán đoán như vậy !
Trong thời điểm ban đầu, Long tộc, Hải tộc, Thủy tộc, Yêu tộc... vốn là một nhà!
Long tộc vốn chính là một chi của Yêu tộc, là một loại trong trăm loại ngàn chủng, còn là tồn tại thống trị tất cả thủy yêu.
Chỉ có điều đến cuối thời kỳ viễn cổ, không biết vì nguyên nhân gì, Long tộc dẫn đầu tất cả thủy yêu, gia nhập vào trận doanh Nhân tộc, chính thức cắt đứt với Yêu tộc.
Sau này gọi là "Thủy tộc".
Chính là từ thời đại đó Nhân tộc và Thủy tộc định ra minh ước, vẫn kéo dài cho tới bây giờ, vẫn luôn coi như chiến hữu thân mật. Ở một số quốc gia, thậm chí Thủy tộc có thể vào triều đình làm thần tử... Đương nhiên trong quá trình phát triển lịch sử, quan hệ giữa Nhân tộc và Thủy tộc, cũng có biến cố rất lớn.
Ví dụ như ở thời Trung cổ, khi mối họa Yêu tộc đã được giải quyết triệt để, mâu thuẫn giữa Nhân tộc và Thủy tộc nảy sinh, cuối cùng đã đến mức không thể hòa giải.
Vì thế có Liệt Sơn thị trục xuất Long tộc đến Thương Hải, khiến Long tộc tuyệt tích ở hậu thế, nhân gian không còn bóng dáng. Thế gian duy chỉ có một vị Chân Long, chính là Trường Hà Long Quân vĩnh viễn trấn thủ Trường Hà.
Thủy tộc lại phân liệt, một chi vẫn là Thủy tộc, dưới sự thống trị của Trường Hà Long Quân, thừa nhận chủ quyền của Nhân tộc đối với hiện thế, quy phục Nhân tộc. Một chi khác thì theo Long tộc lui vào Thương Hải, trong hoàn cảnh ác liệt của Thương Hải, dần dần diễn biến thành Hải tộc hiện tại.
Long tộc đã là Yêu tộc, vì sao không hiện yêu hình, mà thường thấy thân thú?
Vì sao bất luận là Thận Long vừa trông thấy, hay Sâm Hải lão long bị trấn áp trong Ngọc Hành tinh lâu, đều xuất hiện bằng thân thú?
Đó là bởi vì trong quá trình đối kháng với Thương Hải, để kéo dài tồn tại của chủng tộc, Hải tộc đã phát sinh thay đổi căn bản, chân thân đã biến thành hình thú thích ứng hơn với hoàn cảnh Thương Hải.
Cho đến ngày nay, Yêu tộc bị vây khốn ở Yêu giới vẫn giữ vững nhận thức của mình, tự coi mình là chủng tộc cao quý nhất trong chư thiên vạn giới. Yêu là yêu, thú là thú, hai bên phân biệt rõ ràng.
Nhưng trong định nghĩa của Hải tộc, kẻ chưa khai thông thần trí chính là hải thú. Nếu thần trí đã mở, thì là Hải tộc... Dưới áp lực sinh tồn, tất cả quy tắc xưa kia đều không còn đứng vững.
Long tộc hiện ra thân thú, chẳng qua là thân xung phong đi đầu, tiên phong cho Hải tộc!
"Vì sao lại dựng một tấm bia như vậy?"
Trước phương bia uy nghiêm, Sài A Tứ ngơ ngác nói:
"Nơi này đâu có Long tộc!"
"Có đôi khi không biết gì cũng là một loại hạnh phúc."
Viên Mộng Cực không biết mình vừa mới gặp Thận Long, còn dõng dạc nói năng không biết ngượng mồm, giáo dục tiểu đệ của mình:
"Ngươi hoàn toàn không biết gì về Thần Tiêu Đại Tổ!"
"Xin lắng tai nghe!"
Sài A Tứ đưa ánh mắt cầu kiến.
Dù sao Viên Mộng Cực cũng là thiếu chủ của gia tộc Ma Vân thành, ít nhiều có chút chân tài thực học, có nhận thức nhất định đối với lịch sử.
"Đây chính là bí mật lịch sử, cũng chỉ có ta mới có thể hảo tâm nói cho ngươi biết!"
Hắn nhìn tấm bia trước mắt, tưởng niệm lịch sử, thở dài một tiếng:
"Năm đó Thần Tiêu Đại Tổ tranh vị Yêu Hoàng, một hành động quan trọng nhất chính là chủ trì Long tộc trở về, lấy đó để có được con bài đủ sức đối kháng Yêu Hoàng. Vì việc lớn này, người từng mạo hiểm lẻn vào hiện thế, xâm nhập Thương Hải... Nhưng cuối cùng kế hoạch thất bại, Thần Tiêu Đại Tổ cũng đi tới Hỗn Độn hải xa xôi."
Trong rừng sâu càng thêm vắng lặng, con Viên yêu này nhìn quanh bốn phía, ra vẻ thần hề nói:
"Không chừng nơi này thật sự có rồng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận