Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2917: Nắm hụt gió sương vạn dặm (1)

Thiên hạ chưa từng có tổ chức nào có thể nở rộ khắp nơi giống như Tam Phân Hương Khí Lâu ngày hôm nay.
Đấu Chiêu nói các nàng là "Phi Tiên La" quả thật là có lý.
Sau khi dứt khoát rời khỏi Sở quốc, chủ động chặt đứt "cội rễ" mà thế nhân vẫn tưởng lại càng là như thế.
Khương Vọng từng đến Tam Phân Hương Khí Lâu ở Phong Lâm thành, Trang quốc, từng đến Tam Phân Hương Khí Lâu ở Thiên Phủ thành và Lâm Truy thành, Tề quốc, từng đến Tam Phân Hương Khí Lâu ở Dĩnh thành, Sở quốc, cũng đã đến rất nhiều Tam Phân Hương Khí Lâu ở rất nhiều nơi.
Đương nhiên không có nơi nào giống một chỗ trước đó.
Sau khi rời khỏi Trang quốc, hắn không còn tham luyến hưởng thụ, luôn lấy tu hành làm trọng.
Sở dĩ có thể bị đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu lôi kéo đi, có lẽ là bởi vì tiềm thức quen thuộc, quen thuộc với vết tích cuộc sống từng có ở Phong Lâm thành, cho nên mới không quá kháng cự.
Cũng có lẽ từ trong nơi tối tăm, thật sự là có chút nhân duyên nào đó?
Khương Vọng chưa từng nghĩ tới.
Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề như vậy.
Cũng như hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nghe được cái tên này từ trong miệng Dạ Lan Nhi.
"Có ý gì?"
Hắn nhìn Dạ Lan Nhi, mở miệng hỏi.
Quan hệ giữa Diệu Ngọc và Tam Phân Hương Khí Lâu chẳng phải chỉ là từng ẩn thân một thời gian trong phân lâu ở Trang quốc sao?
Lúc ấy Diệu Ngọc là yêu nữ của Bạch Cốt Đạo, là "Đạo quả" mà Bạch Cốt Tôn Thần chuẩn bị cho việc giáng thế.
Ngọc Chân sau này là nữ ni của Tẩy Nguyệt Am, ẩn cư sâu trong rừng trúc, thanh đăng sách cổ.
Tam Phân Hương Khí Lâu chỉ là một cái cớ, chỉ là lớp áo khoác bên ngoài của nữ nhân tên là "Bạch Liên" ở Phong Lâm thành.
Tại sao Dạ Lan Nhi lúc này lại nhắc đến?
Tại sao sau khi Tam Phân Hương Khí Lâu tử thương thảm trọng, nàng lại đột nhiên nhắc đến tên của Diệu Ngọc?
Dạ Lan Nhi dùng đôi mắt đẹp không chút tì vết kia nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng:
"Ngươi căng thẳng rồi."
"Ngươi có biết tại sao ta luôn giữ khoảng cách với ngươi không?"
Khương Vọng hỏi.
Dạ Lan Nhi suy nghĩ một chút:
"Hình như là vậy, từ lúc ở Sở quốc đã là như thế rồi. Ngươi luôn giữ khoảng cách với ta. Vậy là vì sao?"
Khóe miệng nàng nhếch lên với độ cong vừa phải, lộ ra nụ cười hoàn mỹ đến mê người:
"Bởi vì ta không đủ xinh đẹp, chỉ là người đẹp nhất trong năm thứ hạng đầu mà ngươi từng gặp trong đời? Bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, rốt cuộc ai mới là người đẹp nhất mà ngươi từng gặp?"
"Bởi vì biểu cảm của ngươi thực sự rất giả tạo."
Khương Vọng lạnh nhạt nói:
"Hơn nữa ngươi không có cảm giác về khoảng cách, thích nói đùa không đúng lúc."
Mỗi một biểu cảm trên mặt Dạ Lan Nhi đều được thiết kế tỉ mỉ, gần như đã trở thành một loại bản năng.
Bao gồm cả vẻ bị tổn thương, yếu đuối, đáng thương của nàng lúc này.
Nhưng trong mắt Dạ Lan Nhi lại mang theo ý cười:
"Ta hiểu rồi, khoảng cách tạo nên mỹ cảm. Là ta đã đến quá gần ngươi."
"Đừng vòng vo với ta nữa."
Khương Vọng hít sâu một hơi, dùng động tác này để xoa dịu cảm xúc trong lòng mình:
"Câu hỏi vừa rồi của ngươi, rốt cuộc là có ý gì?"
Trong nháy mắt này hắn đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Ví dụ như lần đầu tiên tiếp xúc, Dạ Lan Nhi đã hiếu kỳ quá mức.
Ví dụ như lúc ấy tại sao nàng lại ra tay giúp hắn giải quyết phân thân Dương Sùng Tổ của Trương Lâm Xuyên?
Tuy rằng sau đó hắn đã dùng việc đảm bảo phân lâu Tam Phân Hương Khí Lâu ở Lâm Truy thành không bị thế lực triều đình gây khó dễ để trả ơn. Nhưng nếu Tam Phân Hương Khí Lâu muốn phát triển ở Tề quốc, chỉ cần chịu bỏ tiền ra sẽ có lựa chọn rất nhiều, không phải chỉ có mỗi mình hắn. Thậm chí bọn họ rõ ràng cũng có đi lại với Liễu Tú Chương, Khương Vô Ưu.
Hắn và Dạ Lan Nhi căn bản không có giao tình như vậy. Tại sao nàng lại không nói tiếng nào mà giúp hắn, thậm chí còn nhanh hơn cả động tác của phủ Hoài quốc công?
Dạ Lan Nhi há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ đột nhiên cười, nuốt những lời nói khó có thể nhịn kia xuống:
"Ta chỉ là đột nhiên muốn hỏi ngươi một vấn đề - nếu như 'Diệu Ngọc' kia vẫn còn ở trong Tam Phân Hương Khí Lâu, ngươi còn nói như vậy sao? Sẽ còn nói chuyện này không liên quan gì đến ngươi?"
Khương Vọng không để lộ chút biểu tình nào:
"Vấn đề vô nghĩa."
"Ngươi không dám trả lời?"
Dạ Lan Nhi truy hỏi.
Khương Vọng bình tĩnh nhìn nàng:
"Tam Phân Hương Khí Lâu cũng không phải là tay không tấc sắt, cũng không thể nói là vô tội. Người sống trên đời đều phải gánh trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Ngươi có đồng tình với những người trong Nam Đẩu Điện không? Bất kể là ai ở Tam Phân Hương Khí Lâu, kết cục của các ngươi đều không liên quan đến ta, ta trả lời như vậy đã khiến ngươi hài lòng chưa?"
"Nếu như lúc ấy bay qua trước mặt ngươi không phải Pháp La mà là Diệu Ngọc. Ngươi có cứu nàng ta không?"
Dạ Lan Nhi hỏi.
Không đợi Khương Vọng mở miệng, nàng lại nói:
"Ngươi có thể không trả lời, nhưng xin đừng lừa gạt ta. Coi như nể mặt ta ít nhiều gì cũng có chút công lao trong cái chết của Trương Lâm Xuyên."
Lần này trên mặt Dạ Lan Nhi rốt cuộc cũng không còn loại biểu cảm cứng nhắc kia nữa, nàng đưa mắt nhìn qua, hiển hiện bên trong là vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Khương Vọng im lặng một hồi, cuối cùng nói:
"Ta không biết."
"Không biết chính là có."
Dạ Lan Nhi nói.
Khương Vọng trầm mặc không nói.
Dạ Lan Nhi nói:
"Không nói chính là thừa nhận."
"Được rồi!"
Dạ Lan Nhi lại nói:
"Ngươi nguyện ý thừa nhận, như vậy đã đủ rồi. Ngươi là Khương các lão tiền đồ vô lượng, là thiên kiêu đệ nhất Nhân tộc nổi danh khắp thiên hạ, những cuộc đời không như ý kia có liên quan gì đến ngươi chứ? Hôm nay ta lên tiếng ngăn cản là bản thân mình mạo muội rồi. Nhưng ta vẫn muốn mạo muội nói thêm một câu. Khương các lão, tuy ngươi có thọ nguyên của Chân nhân, nhưng những người thật lòng đối xử tốt với ngươi cũng không dễ gặp được đâu - sau này có khi không thể gặp lại được nữa!"
"Khoan đã, ngươi phải nói rõ ràng."
Khương Vọng đưa tay ngăn nàng lại:
"Rốt cuộc Diệu Ngọc có quan hệ gì với các ngươi?"
"Không có quan hệ gì cả. Ta chỉ nghe nói qua câu chuyện xưa của nàng ta."
Dạ Lan Nhi lại nở nụ cười với đường cong tiêu chuẩn kia:
"Ta chỉ là một nữ nhân đã mất đi quá nhiều thứ, lại còn rất nhỏ mọn, không cam tâm nhìn ngươi không hề có một chút rung động nào."
Nói xong câu này, nàng liền giống như bông tuyết mùa thu tan biến trong gió.
Cuối cùng còn lại Khương Vọng nắm hụt một cái, trong tay chỉ có gió thu.
Hắn đứng lặng người bên trên bình nguyên hoang vắng.
Nơi này là Hà Cốc bị sụp đổ, là phế tích của các quốc gia trong Hà Cốc.
Nơi này là lòng người bị sụp đổ, lòng người chính là một mảnh đất hoang vu.
Gió thu thổi qua bình nguyên hoang vắng, cũng lưu luyến trong núi sâu.
Ẩn Tướng Phong ở trong địa phận Việt quốc đã nhiều năm qua không có thanh âm.
Đình viện cuối thu không người quét dọn, lá vàng rải khắp nơi trên mặt đất.
Quốc quân Việt quốc Văn Cảnh Dụ mặc một bộ thường phục, cất bước đi giữa rừng lá rụng, đẩy cánh cửa đồng cực nặng đã hoen gỉ kia ra.
Y chưa từng đến đây, nhưng lại rất quen thuộc với mọi thứ ở nơi này.
Quân chủ Việt quốc không nên gặp vị quốc tướng đã quy ẩn. Chính cương của Cao Chính không nên được kế thừa. Mà Văn Cảnh Dụ y chưa bao giờ làm những chuyện không nên làm.
Nằm cạnh hang hổ, nào dám dễ dàng trở mình. Trong đêm dài đằng đẵng, làm sao có thể ngủ yên? Mỗi một hơi thở đều phải cân nhắc cẩn thận.
Là một vị quân vương hợp cách, trị vì ba mươi bảy năm, y luôn luôn tâm tâm niệm niệm, trong nước lo việc văn trị, đối ngoại... cũng lo việc văn trị. Ngoại giao ổn thỏa, lại không thể thân thiết quá mức.
Không phải không thể dùng võ lực. Nhưng há có đất dụng vỏ hay sao?
Y là một vị quân vương thà rằng không làm gì, cũng cố gắng không phạm phải sai lầm.
Nhưng không phạm sai lầm là đã được rồi sao?
Cao Chính quy ẩn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đã phạm sai lầm gì ư?
Đang lúc tựa như mặt trời ban trưa, lại nói lui là lui.
Ngay cả người kế thừa chính cương cũng phế bỏ, cương lĩnh chính trị của nửa đời trước bị lật sang trang mới, trải đường cho người đến sau. Là người tu hành quan đạo, lại trả lại quyền lực cho quan đạo, lui về núi rừng, tu hành đắc đạo.
Mang trong mình kỳ vọng của thiên hạ, lại có thể im lặng trong núi sâu. Có tài năng kinh bang tế thế, lại có thể tự giam mình trong lồng.
Có Nam Đẩu Điện, Mộ Cổ Thư Viện ủng hộ, có Thư Sơn nhìn chăm chú, vẫn cẩn thận từng chút một, thậm chí không nói không làm. Là đủ cẩn thận, đủ nhường nhịn rồi!
Cái mác này còn phải tiếp tục đeo đến bao giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận