Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 901: An nghỉ

Khi thần thông Cẩm Tú có hiệu lực trên người Khương Vọng, giúp hắn thoát khỏi số phận hẳn phải chết.
Trên Huyền Nguyệt đảo, trong một gian trà xá.
Hứa Tượng Càn đang quấn quít lấy Chiếu Vô Nhan trò chuyện bỗng phun ra một ngụm máu, ngửa đầu ngã xuống.
Chiếu Vô Nhan dùng một tay đỡ lấy hắn, vẫn giữ khoảng cách trong lúc cứu người: "Hứa sư đệ, sao vậy?"
Tử Thư cũng nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng. Mặc dù cô không cảm thấy tên trán cao này xứng đôi với sư tỷ của mình, nhưng sau nhiều ngày ở cùng, cô cảm thấy hắn thực ra không tệ. Hơn nữa, hắn còn là bạn tốt với Khương Vọng...
Sắc mặt Hứa Tượng Càn tái nhợt, khí tức vốn sung mãn giờ đột ngột suy kiệt.
Chờ Chiếu Vô Nhan truyền vào một chút đạo nguyên ôn hòa, hắn hoà hoãn lại, sau mới mở mắt, nói khó nhọc: "Nhanh lên, ta sắp không được rồi."
"Trước khi ta chết đi." Hắn nhìn Chiếu Vô Nhan đau khổ: "Tỷ có thể nói... yêu ta một tiếng được không?"
Tử Thư không nhịn được liếc xéo hắn, lại ngồi xuống. Cái gì mà ngươi đột nhiên nói mình không được. Thật đúng là diễn kịch!
Nàng tưởng mình đã nhìn thấu âm mưu của Hứa Tượng Càn, mặc dù cũng cảm thấy hắn biến bản thân thành như vậy đã rất cố gắng rồi. Nhưng đồng thời, nàng cũng có một cảm giác ưu việt trên ý nghĩ chợt sinh ra.
Ta còn không bị lừa, huống hồ sư tỷ ta? Nàng nghĩ thầm.
Quả nhiên, Chiếu Vô Nhan buông tay ra, đặt Hứa Tượng Càn xuống đất, rồi đặt tay lên mắt hắn, vuốt mi mắt hắn khép lại.
Nàng lãnh đạm nói: "Vậy ngươi hãy yên nghỉ đi." Định đứng dậy thì tay bị nắm chặt lấy.
Bàn tay to khỏe, không giống tay của một thư sinh, nắm chặt lấy nàng mà không dùng nhiều sức.
Trong cơn tức giận, nàng định giật tay ra nhưng nghĩ đến tình trạng của tên khốn nạn này, đành tản ra chân nguyên.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Hứa Tượng Càn bây giờ thực sự bị thương nặng, có lẽ không chịu nổi sức mạnh của mình, dù chỉ là một phần nhỏ.
Hứa Tượng Càn đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra, và rất rõ ràng tình trạng cơ thể mình. Mặc dù vết thương nặng nhưng không nguy hiểm tính mạng.
Ban đầu hắn rất lo lắng cho hảo hữu. Bởi vì sự xúc động của thần thông Cẩm Tú cho thấy Khương Vọng đã gặp nguy cơ sinh tử ở Mê Giới.
Nhưng hắn cũng biết lo lắng vô dụng, bằng hữu như bọn họ đã làm hết sức có thể rồi. Khương Vọng là bị chân quân Nguy Tầm của Điếu Hải Lâu chính mồm phạt tới Mê Giới rửa tội, đồng thời mệnh lệnh rõ ràng không được bất kỳ ai giúp đỡ. Trừ phi có cường giả chân quân khác đứng ra, bằng không ai cũng không có biện pháp giúp hắn. Tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân Khương Vọng.
Quan trọng hơn, khoảnh khắc Chiếu Vô Nhan đỡ lấy hắn, hắn đã quên tất cả...
Khương Vọng, Mê Giới, hảo hữu, Cẩm Tú cái gì chứ, thậm chí thương thế của mình...
Hắn chỉ cảm nhận được vai mình được một bàn tay mềm mại đỡ lấy.
Bàn tay đó thật là mềm mại, êm ái...
Quả nhiên Chiếu sư tỷ vẫn luôn quan tâm đến ta! Chỉ là quá thận trọng, thường ngày không chịu biểu lộ, nhưng bây giờ, sự chân tình của tỷ ấy đã lộ ra rồi!
Hắn có ý nghĩ rất đẹp.
Biết trước như vậy, đâu để đến ngày hôm nay mới bị thương!
Nắm bắt cơ hội này, hắn liền thổ lộ tình cảm, còn tăng thêm can đảm, vội vàng nắm lấy bàn tay của Chiếu sư tỷ.
Nàng không hề từ chối!
Khoảnh khắc này, Hứa Tượng Càn chỉ muốn khóc, muốn rơi nước mắt. Thật không dễ dàng chút nào...
Chẳng phải hắn chưa từng chạm vào bàn tay của cô nương, hồi trước khi "hái hoa", hoa lâu danh quán nào mà hắn không từng lui tới, ăn uống chơi đùa khắp thiên hạ, trò gì mà hắn chưa từng trải qua?
Nhưng những dung chi tục phấn đó, làm sao có thể sánh với Chiếu sư tỷ!
Chỉ là được chạm vào bàn tay ấy, hắn đã gần như hạnh phúc muốn ngất.
“Nếu được nằm trong lòng của tỷ...” ánh mắt Hứa Tượng Càn mơ màng, ngây dại nói: “Ta nhất định có thể an nghỉ.”
Ngay sau đó, hắn cảm giác được một viên đan dược tròn vo nhét vào miệng. Vừa vào miệng, nó tan ra thành một luồng khí ấm áp, chảy khắp tứ chi bách hài.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng hắn là Chiếu sư tỷ quá yêu ta, vậy mà lại dùng đan dược quý giá như vậy để trị thương cho ta.
Sau đó bên tai liền nghe được giọng nói của Chiếu sư tỷ... sao có vẻ lạnh lùng?
"Được rồi, ngươi sẽ không chết đâu!"
Phanh!
Hứa Tượng Càn cảm giác bàn tay mình đang nắm chặt truyền đến một luồng sức mạnh dữ dội, không chỉ làm tay hắn bị đẩy ra mà còn đẩy bay cả người hắn, bay cao rồi rơi xuống.
Khiến cả cái bàn trà bị đập nát tan.
Chiếu Vô Nhan mặt lạnh như tiền, nghĩ rằng mình không tiếc lãng phí một viên Ngũ Thường đan, cũng phải dạy cho hắn một bài học, tên tiểu tử này rốt cuộc cũng phải tỉnh ngộ một chút rồi.
Lại thấy Hứa Tượng Càn nhe răng trợn mắt đứng dậy, chỉ vỗ vỗ mông rồi lại sinh long hoạt hổ chạy tới trước mặt Chiếu Vô Nhan, đôi mắt lấp lánh có thần nhìn nàng, tha thiết nói: "Chiếu sư tỷ đã cứu ta rồi!"
"Sau này, cái mạng chó của ta thuộc về tỷ rồi! Tỷ bảo ta đi hướng đông, ta nhất quyết không đi hướng tây. Ta sẽ cùng tỷ sinh tử gắn bó, không bao giờ rời xa tỷ... Này! Sư tỷ đi đâu? Đợi ta chút! Chậm lại chút, chiếu cố ta người vừa bị thương này một chút đi!"
Khương Vọng bình tĩnh đứng giữa chiến trường vừa kết thúc chém giết, nhìn cái đầu cuối cùng đổ xuống.
Danh khí có linh, Trường Tương Tư tự động trở về vỏ kiếm.
Con cá ngũ sắc không biết từ đâu chui ra, buồn xo lơ lửng phía trước Khương Vọng, trông rất uể oải.
Khương Vọng trở tay lấy ra Vân Mộ Tôn, thu con cá ngũ sắc đã lập công này lại, sau đó mới lấy thuốc chữa thương mà Trọng Huyền Thắng tặng cho, nuốt vào vài viên.
Trong trận chiến vừa rồi, cuối cùng hắn thật ra không còn nhiều sức lực.
Cho nên hắn không tấn công tên hải tộc sáu cánh gần nhất, mà lựa chọn nữ hải tộc có móng tay như dao găm kia.
Bởi vì tên hải tộc sáu cánh kia quá mạnh, hắn không chắc chắn có thể một kích giết ngay được. Còn nữ hải tộc có móng tay như dao găm kia đang dùng pháp thuật hệ Mộc hộ thể, Hủ Mộc Quyết của hắn vừa lúc có thể phá được, có thể xuất kỳ bất ý giải quyết nhanh gọn, là mục tiêu lập uy lý tưởng nhất.
Mang theo uy thế liên tiếp giết chết năm tên hải tộc, hắn mới có thể lấy thần thông Kỳ Đồ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của tên hải tộc sáu cánh, khiến nó chạy trốn, phá vỡ sĩ khí của bọn chúng.
Về phần Tù Long Tác kia, là hắn đã thuận lợi bố trí trong chiến đấu. Nếu đối phương không hoảng sợ bỏ chạy toàn bộ, hắn sẽ dùng bảo vật lấy từ Hải Tông Minh để trợ lực, dốc hết sức giết thêm một tên nữa, không tin chúng không sợ.
Khi đối phương đều bắt đầu tháo chạy, hắn cũng phải dùng Tù Long Tác này để thể hiện với bọn hải tộc rằng hắn vẫn còn sức giết người! Làm cho chúng sợ không dám quay đầu lại nữa!
Vì thế hắn hoàn toàn không nghe lời cầu xin tha mạng của tên hải tộc bảnh bao kia. Một khi để đối phương phục hồi sức lực, thoát khỏi Tù Long Tác, có lẽ kẻ chết sẽ là chính hắn.
Khương Vọng cất Vân Mộ Tôn đi, từ từ nhặt những mảnh gai xương lại, đây tuyệt đối là thứ tốt có thể chế tạo Cấm Nguyên Trận Bàn, đáng giá hơn nhiều so với Cấm Thủy Phù. Sau đó hắn rút hai thanh đao từ dưới sườn tên hải tộc bảnh bao kia ra, rồi cắt từng cái móng tay nhọn hoắt của nữ hải tộc xuống...
Thiếu niên thong thả dọn dẹp chiến trường, cúi đầu khom lưng, giống như một tên thần giữ của, không bỏ qua bất cứ thứ gì có giá trị.
Trông hắn mệt mỏi, suy yếu, không có chút phong phạm cường giả nào.
Ai có thể biết được, vừa rồi hắn đã hoàn thành một thành tựu có thể gọi là kỳ tích, ở cấp độ thần thông Nội Phủ, lấy một địch chín, đối chiến chín tên hải tộc cấp Thống Soái, trong đó tám tên sơ giai, một tên trung giai, vẫn chiến thắng!
Giết sáu, ép ba chạy trốn!
Nhưng ai có thể biết, vừa rồi hắn... gần như đã dầu hết đèn tắt!
Đây chân chính là sinh tử một đường, nhưng đã lấy trí lấy dũng, giành chiến thắng trong gang tấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận