Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 372: Thiếu đi huyết sắc

Thái tử hiện tại của Tề quốc Khương Vô Hoa kỳ thật là con thứ của Tề Quân, sống ở Trường Nhạc cung.
Mà ở phía trên gã còn có một ca ca, cũng chính là trưởng Hoàng tử, tên là Khương Vô Lượng.
Hứa Phóng đương nhiên đã đắc tội với Thái tử, nhưng người bị y đắc tội cũng không phải là Khương Vô Hoa, mà là Thái tử đã bị phế, Khương Vô Lượng.
Năm đó y mắng trời trách đất, cũng đâu chỉ là một Tụ Bảo Thương Hội, ngay cả Thái tử cũng bị y nhắc tên bêu đầu.
Đối với Thái tử đã bị phế Khương Vô Lượng, Hứa Phóng đương nhiên không cần hỏi nên nhận tội như thế nào, vốn có rất nhiều loại để cho y nhận.
Nhưng y vẫn rũ mí mắt xuống, hỏi: "Nhận tội gì?"
Khương Vọng trả lời: "Lúc trước ngươi mắng cái gì ác nhất, vậy cứ nhận tội đó.”
“Ta biết rồi!” Hứa Phóng nói.
Khương Vọng lại nhìn y, nói: "Sau khi ngươi rời đi, khách sạn này sẽ đóng cửa. Ngoại trừ ta cùng Trọng Huyền Thắng, không còn người nào từng gặp ngươi.”
Hứa Phóng đương nhiên có thể hiểu được ý của lời này.
Mười tám năm rồi, từ chán ghét đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng sinh ra một tia hy vọng, sau đó lập tức bị hủy diệt. Lặp đi lặp lại nhiều lần, sống không bằng chết ... Đôi khi y thực sự đã quên mình đang chờ đợi cái gì.
Y cực kỳ rõ ràng dựa vào chính mình sẽ không báo thù được. Nhưng cho dù làm một kiện vũ khí, cho dù chỉ coi như một phế vật bị lợi dụng, người nào có thể khai thác y đủ tốt được?
Sau khi nghe được cái chỗ Thanh Thạch cung này, y lại như nhìn thấy ánh mặt trời!
Phảng phất như ở trong bóng tối dài đằng đẵng vô tận bỗng nhiên có một bàn tay vươn tới, nắm tay một cái giật màn đêm xuống.
Chỉ là...
Hứa Phóng dùng thanh âm khàn khàn như dao sắc chậm rãi cào trên mặt đất, nói: "Năm đó ta mắng Tụ Bảo Thương Hội, tuy rằng có Khánh Hi lão nhi dẫn dắt, nhưng đích thật là xuất phát từ công tâm..."
Y vẫn chưa hề nâng tầm mắt của mình lên, phảng phất như không dám nhìn người.
"Ngươi nói..." Y hỏi, "Bọn họ còn đang trách ta sao?"
Khánh Hi là Minh chủ của Tứ Hải Thương Minh.
Tụ Bảo Thương Hội làm kẻ đến sau, trong quá trình đuổi theo bước chân Tứ Hải Thương Minh cũng không quang minh chính đại. Đương nhiên không phải nói hiện tại đường hoàng như thế nào, nhưng tóm lại trên phương diện mặt mũi đã làm rất tốt.
Hứa Phóng năm đó mắng Tụ Bảo Thương Hội, chính bởi vì biết được một ít chuyện dơ bẩn trong đó.
Mà những chuyện này đều là Khánh Hi cố ý vô tình tiết lộ cho y, đồng thời cũng là sự thật.
Sở dĩ Hứa Phóng cũng oán hận như thế khi nhắc đến Khánh Hi, thật sự là bởi vì năm đó y mắng Tụ Bảo Thương Hội, mặc dù là công tâm, nhưng trên thực tế đã làm con tốt hãm trận cho Tứ Hải Thương Minh, trợ giúp rất nhiều cho thương minh này.
Nhưng sau đó Tụ Bảo Thương Hội trả thù Hứa Phóng, Tứ Hải Thương Minh từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng. Đây thực sự không thể coi là chuyện đã qua.
Mà Hứa Phóng hỏi "Bọn họ còn đang trách ta sao?", trong đó "Bọn họ" chỉ tất nhiên là người nhà bị y liên lụy, bị Tụ Bảo Thương Hội trả thù đến chết...
Y đã không còn ai có thể hỏi, mà chỉ có thể nhờ vả thiếu niên trước mắt này, mặc dù đối phương là người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng Khương Vọng không thể trả lời câu hỏi này.
Hắn không có tư cách để Hứa Phóng thông cảm cho bất cứ kẻ nào, cũng không có tư cách đại biểu cho một ai đó tha thứ cho y.
Cuối cùng hắn chỉ nói: "Ngươi xuất phát từ công tâm, chuyện này ta biết, Trọng Huyền Thắng cũng biết. Nhưng có lẽ, mãi mãi chỉ có chúng ta hiểu mà thôi."
“Như vậy a." Hứa Phóng khẽ gật đầu, cũng không có biểu tình gì khác nữa.
"Đa tạ." Y nói.
“Đa tạ vì cái gì? Đa tạ vì ta không nói dối ngươi? Đa tạ vì chúng ta đang trả thù Tụ Bảo thương hội, đồng thời cũng thuận tiện báo thù giúp ngươi ư?”
Khương Vọng suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ nhìn Hứa Phóng một cái thật sâu, đã xoay người rời khỏi nơi này.
Phủ Bác Vọng Hầu.
Trọng Huyền Tuân không mang đi thứ gì cả, y chỉ khoác một bộ quần áo, tiêu sái đi tới học cung. Tựa như không chút để ý đối với chuyện trong gia tộc.
Nhưng Trọng Huyền Tuân vừa đi, Trọng Huyền Thắng đã ở lại, quấn quýt với ông cụ trong nhà cả ngày.
Gã cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, đương nhiên cũng không ai trong phủ Bác Vọng Hầu dám thờ ơ lãnh đạm với gã.
Đám con cháu của lão Hầu gia Trọng Huyền Vân Ba đều chia ra ở biệt viện riêng của mình.
Cháu nội cũng chỉ có hai người Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Thắng có tư cách vào ở.
Trọng Huyền Tuân đi rồi, Trọng Huyền Thắng chính là thiếu chủ ở đây.
Đến trung thu ngày hôm sau, buổi sáng lục tục có người đến thỉnh an lão Hầu gia.
Ngày tết, những đường gia thúc bá cũng phải đến phủ một chuyến. Phần lớn cũng là buông lễ vật xuống, nói hai câu liền rời đi.
Thế hệ của phụ thân Trọng Huyền Thắng có bốn huynh đệ ruột thịt, cha gã Trọng Huyền Phù Đồ xếp thứ hai. Cha của Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Minh Quang thì là lão đại. Lão tam đã chết sớm, lão Tứ nhậm chức ở nơi khác, cũng không ở Lâm Truy.
Trọng Huyền Trử Lương là đường huynh đệ với Trọng Huyền Minh Quang, Trọng Huyền Phù Đồ.
Sau bữa trưa, cả gia đình ngồi uống trà cùng nhau.
Trọng Huyền Thắng liền cười đùa mời lão gia tử đến biệt viện Hà Sơn của mình, nhìn cảnh Phong Hà Tịnh Vãn.
Lão gia tử chỉ cười, mặc kệ Trọng Huyền Thắng không ngừng lải nhải, cũng không nói đồng ý hay từ chối chuyện này.
"Không phải ta đã nói với ngươi, tiểu Thắng. Lần này ngươi đã đi quá xa." Một thanh âm chợt nói: "Lão gia tử bình thường thương ca ca ngươi nhất, sao ngươi lại nhẫn tâm đưa nó đến học cung ngây người một năm?”
Hiện tại có thể dùng loại ngữ khí này phê bình Trọng Huyền Thắng, đương nhiên chỉ có phụ thân của Trọng Huyền Tuân - Trọng Huyền Minh Quang.
Người này tên đại khí, cũng có một bộ túi da cực đẹp. Bằng không sẽ không sinh ra đứa con trai anh tuấn như Trọng Huyền Tuân.
Tuy đã hơn sáu mươi tuổi, thế nhưng sắc mặt lão vẫn hồng nhuận, tựa như chỉ mới bốn mươi. Thoạt nhìn trẻ tuổi hơn nhiều so với đường đệ của lão - Trọng Huyền Trử Lương hơn năm mươi tuổi, đương nhiên thực lực tất nhiên là còn lâu mới bằng.
Trọng Huyền Thắng nghe tiếng chỉ cười: "Bá phụ, ngài nói lời này nghe đến chán rồi. Cháu nhường cơ hội tốt như vậy cho Tuân ca, là hy sinh vì tương lai của Trọng Huyền gia chúng ta, ngài làm trưởng bối đã không có bồi thường thì thôi, làm sao nói ngược lại cháu quá phận?”
Gã quay đầu lại nhìn Trọng Huyền Minh Quang: "Nếu ngài cảm thấy đây gọi là chịu thiệt. Vậy cũng nghĩ biện pháp đưa cháu vào học cung có được không? Giữ cháu ở lại hai năm trong đó!”
Trọng Huyền Minh Quang thoáng cái nghẹn lời, lão nào có bản lĩnh này?
Là con trai trưởng của Hầu phủ, nếu như lão một người hữu dụng, Hầu vị không đến phiên Trọng Huyền Tuân cùng Trọng Huyền Thắng tranh giành.
Trọng Huyền Thắng đâu phải là hạng người đúng lý tha người, gã lại chuyển sang nói với lão gia tử: "Gia gia, ngài nghĩ như thế nào?”
Trọng Huyền Vân Ba năm nay đã một trăm lẻ năm tuổi, râu tóc trắng muốt, tinh thần ngược lại vẫn còn rất tốt.
Ông ta chỉ nhìn Trọng Huyền Minh Quang một cái: "Không biết nói thì câm miệng.”
Trọng Huyền Minh Quang chỉ còn biết hậm hực không lên tiếng.
Đây cũng là nguyên nhân lão không muốn ở Hầu phủ, ở bên ngoài nói như thế nào mình cũng là một lão gia, đi đâu cũng có thể coi là thượng khách, nhưng ở phủ Bác Vọng Hầu, người hơn sáu mươi tuổi động một chút đã bị gõ đầu như một đứa cháu trai.
Lão gia tử đã mở lời, Trọng Huyền Thắng cũng không tiện tiếp tục ra roi đánh mạnh, chỉ lặp lại đề tài lúc trước nói: "Phong Hà Tịnh Vãn, mây trời một màu. là thắng cảnh khó có được, một năm chỉ có một lần này, gia gia thật sự không đi ngắm một chút sao?”
Lão gia tử giơ tay lên: "Lão phu chinh chiến cả đời, đã sắp già rồi, lại thiếu đi huyết sắc."
Đây rõ ràng là từ chối.
Trọng Huyền Thắng thở dài: "Tôn nhi còn mời không ít hảo bằng hữu, đều vô cùng ngưỡng mộ uy danh của gia gia, muốn nghe chuyện xưa uy phong của ngài!”
Lão gia tử chỉ cười cười mà thôi.
Thế nhưng Trọng Huyền Minh Quang lại quay đầu, hừ lạnh nói: "Tiểu Thắng chớ phất lá cờ phủ Bác Vọng Hầu lung tung ở bên ngoài, nghe nói ngày hôm trước ngươi lấy danh nghĩa phủ Bác Vọng Hầu mở đại yến tân khách ở Hồng Tụ Chiêu? Đây còn thể thống gì nữa? Lão gia tử lớn tuổi rồi, không chịu nổi giày vò.”
Đôi lông mày trắng của Trọng Huyền Vân Ba lúc ấy liền nhảy dựng.
Nhìn vào trình độ của lần nói chuyện này!
Trọng Huyền Thắng quả thực cực kỳ “yêu thích” vị bá phụ này của mình.
Đương nhiên trên mặt gã cũng rất tức giận: "Cháu mời mấy bằng hữu ngắm cảnh, sao lại gọi là vung loạn lá cờ Hầu phủ? Nếu bá phụ có ý kiến, không bằng ngài đi hỗ trợ chủ trì một chút? Nhìn xem đứa cháu này có làm vậy hay không!" Đây tựa như là một lời nói nhảm.
Trọng Huyền Minh Quang suy nghĩ một chút, Trọng Huyền Tuân hiện giờ không có ở đây, thế hệ trẻ cũng chỉ Trọng Huyền Thắng có thể đại biểu cho phủ Bác Vọng Hầu. Lão đích xác nên giúp con mình nhìn chằm chằm Trọng Huyền Thắng, cũng miễn cho tên mập mạp oắt con này mượn cơ hội phát triển, uy hiếp đến vị trí thừa kế của con mình.
Nghĩ đến những điều này, lão liền cố ý biểu hiện ra bộ dáng rất khó xử, thuận nước đẩy thuyền nói: "Bá phụ cũng không phải có ý kiến đối với ngươi, chỉ là ngươi dù sao cũng còn quá trẻ, bên ngoài có vài người... Ai, không nói cũng được. Vậy bá phụ sẽ tranh thủ thời gian đi ra, tới biệt phủ Hà Sơn của ngươi ngồi một hồi, chủ trì một chút cho ngươi vậy!”
"Khụ." Lão gia tử lúc này ho một tiếng: "Tụ tập của đám tiểu bối, ngươi đi làm cái gì?”
Trọng Huyền Thắng liền đưa mắt nhìn Trọng Huyền Minh Quang, một bộ dáng vẻ nhìn lão diễn trò.
Trọng Huyền Minh Quang dù sao cũng hơn sáu mươi tuổi, cho dù lão gia tử là cha ruột của mình, nhưng động một chút liền khiển trách lão, khiến cho lão có chút không nhịn được.
Cho nên lão mới cứng cổ nói: "Nhi tử hiểu chuyện mặt mũi, thế nhưng thứ người trẻ tuổi hiện tại tiêu xài đùa nghịch đều là năm đó nhi tử chơi còn dư lại. Sao có thể chủ trì không được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận