Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1034: Hậu đãi người lương thiện

"Tại sao lại liên quan đến hắn?" Khương Vọng ngạc nhiên hỏi.
Trọng Huyền Thắng thả màn kiệu xuống, từ từ nói: "Người vừa nãy là cháu trai của Triều nghị đại phu Tạ Hoài An, tên là Tạ Bảo Thụ. Tạ Hoài An không có con, chỉ có một đứa cháu trai có tí tiền đồ, cho nên rất được coi trọng."
Đâu chỉ có chút tiền đồ? Có thể tham gia tranh đoạt suất đi Hoàng Hà Hội thì thực lực tuyệt đối không yếu, chỉ là hình như đầu óc không được tốt lắm...
"Sau đó thì sao?" Khương Vọng hỏi tiếp.
Trọng Huyền Thắng bỗng nhiên nở một nụ cười giả tạo: "Ngươi không cảm thấy cái tên Tạ Bảo Thị này rất xứng đôi với một cái tên nào đó à? Hà hà?"
Cái tiếng "Hà hà" này đặc biệt chất chứa ý vị sâu xa.
Tên rất xứng đôi?
Tạ Bảo Thụ...
Khương Vọng suy nghĩ nhanh, bỗng nhiên nghĩ đến một cái tên: "Ý, là Ôn Đinh Lan?"
Trọng Huyền Thắng cười ha hả: "Bản thân Tạ Bảo Thụ cũng nghĩ như thế."
Lúc này Khương Vọng mới hiểu rõ: "Tạ Bảo Thụ có ý với Ôn cô nương, thế nhưng Ôn cô nương lại chung tình với chó... với Yến hiền huynh, mà hai người lại còn đính hôn rồi. Cái tên Tạ Bảo Thụ vì yêu sinh hận, giận lây sang ta?"
"Ngươi thông qua Yến Phủ góp mặt trong danh sách Nội Phủ Cảnh, người khác có lẽ không biết, nhưng thúc thúc tên kia là Triều nghị đại phu, không thể không biết." Trọng Huyền Thắng cười trên nỗi đau của người khác: "Không tìm ngươi gây chuyện thì tìm ai?"
Nếu hiểu đơn giản chuyện này theo kiểu một tên bị ấm đầu đi tranh giành tình nhân, thì không khỏi quá coi thường gia giáo Tạ gia.
Tạ Bảo Thụ kia thực sự cảm thấy Khương Vọng chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài, dựa vào việc đi cửa sau mới có mặt trong danh sách? Đương nhiên không phải. Thúc thúc của y còn là Triều nghị đại phu, y rất hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này. Nếu như không phải Khương Vọng có chiến tích cùng cảnh giới đánh bại Vương Di Ngô lúc trước, lại có thêm chiến tích áp đảo tu sĩ cùng thế hệ ở Cận Hải quần đảo về sau, thì cũng không thể ghi tên của hắn lên được.
Một vị quốc tướng cùng với chín vị Triều nghị đại phu của Chính sự Đường, toàn bộ Tề quốc có bao nhiêu Hoàng thân, ai mà không có một ít quan hệ cần đi đường vòng nâng đỡ?
Nhưng đối với chuyện Hoàng Hà Hội, không phải ai cũng có thể mang ra được.
Người đứng đầu ở một thành hoặc quận nào đó đều không có một chút phân lượng gì.
Chí ít cũng phải xuất phát từ vị trí thiên kiêu Tề quốc.
Nhưng y vẫn muốn khiêu khích như vậy, đơn giản chỉ vì làm hỏng thanh danh của Yến Phủ. Nói cách khác, nếu như biểu hiện lần này của Khương Vọng thật sự khó coi, thì mặc cho Yến Phủ có trong sạch cũng sẽ biến thành không trong sạch.
Trọng Huyền Thắng cũng biết vì Yến Phủ nên mới xuất hiện mâu thuẫn với Tạ Bảo Thụ, không có khả năng hòa giải.
Bởi vì cũng không thể để Khương Vọng tuyệt giao với Yến Phủ, hoặc cũng không thể để Yến Phủ từ hôn. Cho nên đơn giản không cho Tạ Bảo Thụ có cơ hội phát huy, vừa nhấc màn kiệu lên đã chửi mắng.
Đối phương chỉ có thể ảo não rời đi, hoặc là làm ầm ĩ lên để những nhân vật lớn kia tới phân xử, đến lúc đó thì mặt mũi ai cũng khó coi, dù sao Trọng Huyền Thắng cũng đã quen không cần mặt mũi, lại không tham gia Hoàng Hà Hội, vậy nên không quan trọng. Còn Tạ Bảo Thụ y thì chưa chắc.
Kết quả cuối cùng không nằm ngoài dự tính của gã. Tạ Bảo Thụ vênh vang đắc ý đến, lại thẹn mày rũ mắt mà đi.
Những suy tính này nằm ở trong lòng, nhưng chỉ cần hơi gợi ý một chút là Khương Vọng có thể hiểu ra.
"Có chút thú vị." Hắn khẽ cười, lại không nói thêm gì.
Với tu vi Nội Phủ hiện tại của Khương Vọng, muốn đối đầu với tu sĩ Ngoại Lâu có thể lọt vào danh sách Hoàng Hà Hội này thì khó có phần thắng. Nhưng ngày tháng còn dài, không ngại để sau này hãy nói. Tóm lại là phải cho vị Bảo Thị thích cưỡi ngựa này một cơ hội "chỉ điểm".
Tạ Bảo Thụ mới bị mắng ngập đầu, sau khi rời đi càng nghĩ lại càng tức giận.
Nghĩ tới Tạ Bảo Thụ y cũng siêu phàm như vậy, khác chỗ nào?
Bàn về gia thế, y là cháu ruột của Triều nghị đại phu, thúc thúc Tạ Hoài An không có con, y chính là thiếu chủ Tạ gia.
Bàn về hình dáng, y là một nhân tài, lại còn anh tuấn phong độ.
Bàn về tu vi, y là Ngoại Lâu cảnh, có tư cách tham chiến Hoàng Hà Hội, là một nhân vật đỉnh cấp trong phạm vi Tề quốc!
Lại nói, Bảo Thụ Đinh Lan, cái tên này quả thật là trời cao tạo thành một đôi. Tên hai người mà được đưa đến trước mặt Dư Bắc Đẩu thì lão cũng không thể tính ra một chữ "không" đấy chứ.
Kết quả Ôn Diên Ngọc chọn Yến Phủ!
Yến gia có gì đặc biệt?
Chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền bẩn thỉu hay sao?
Nhìn quanh, cũng không có ai độc chiếm phong tao, tất cả đều dựa vào tiền tướng.
Nhưng còn không phải là "tiền" sao!
Quốc tướng hiện tại họ Giang đấy.
Tạ Bảo Thụ có đầy đủ lý do bất mãn với Yến Phủ, cho nên ra sức đả kích Yến Phủ.
Lần này thấy minh bài trên cỗ kiệu kia, biết là cái tên Khương Vọng mà Yến Phủ đặc biệt đưa thiếp trình lên, nghĩ ngợi một lát lập tức kéo dây cương đi tới, vốn chỉ nghĩ sẽ mỉa mai một hồi, hạ thấp nhuệ khí của Khương Vọng, tốt nhất khiến hắn xuất hiện sơ suất lúc vào trận...
Lại không ngờ cái tên mập của Trọng Huyền gia kia!
Đúng là đáng ghét!
Khương Vọng đang là nhân vật chính, mà ngươi còn ngồi chung một kiệu với hắn.
Họ Trọng Huyền quả nhiên đều là...
Phi!
Tạ Bảo Thụ hung hãn phun một tiếng, rồi cưỡi ngựa rời đi.
Cuộc chạm trán nhỏ xảy ra ở phụ cận thái miếu cũng không gây nên sóng to gió lớn gì.
Tất nhiên có không ít người chú ý đến, nhưng đều giả vờ không thấy.
Thực tế là do thân phận của hai bên đều không phải hạng dễ trêu chọc.
Một bên xuất thân Tạ gia Triều nghị đại phu Tạ Hoài An, một bên càng dữ dằn hơn, xuất thân từ đỉnh cấp danh môn Trọng Huyền gia.
Tạ Hoài An đối xử tốt với Tạ Bảo Thụ đến mức nào thì không cần ai phải nói.
Mà Hung Đồ kia bênh vực người nhà mình đến mức nào? Vì đứa cháu Trọng Huyền Thắng này, thậm chí còn dám rút đao với quân thần!
Trước khi có ý định đi gây phiền phức, những nhân vật dưới Động Chân cũng phải xem chừng phân lượng của mình, xem mình có thể gánh vác được mấy đao.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, vào ngày hôm nay thì bất kể chuyện gì cũng phải nhường bước vì "Đại Sư Lễ".
Trong chín mươi chín hộ bách tính may mắn kia có đủ nam nữ già trẻ, mang theo người nhà đứng ở vị trí bên trái đài cao được dựng lên tạm thời, đây chính là những người xem đúng nghĩa. Chỗ bọn họ đứng còn cao hơn so với văn võ bá quan, cũng là thời gian khó có được trong đời.
Đương nhiên, dù nói là lựa chọn ngẫu nhiên trong số dân chúng báo tên tham dự, nhưng cũng phải là người Tề đời đời kiếp kiếp trong sạch mới được chọn.
Lễ nghi Nhân giáo đạo đã có từ lâu, vào trường hợp như hôm nay, đương nhiên sẽ không thể có sai sót.
Phàm có một chút chuyện, Đô úy Bắc Nha Trịnh Thế sẽ làm đến cùng.
Lúc này, văn võ bá quan tham dự "Đại Sư Lễ" cũng đã đến quảng trường, xếp hàng theo quan phẩm, đứng im.
Duy chỉ có những cụ già trên trăm tuổi không có tu vi thì mỗi người được sắp xếp cho một chiếc ghế dựa mềm, thong thả ung dung ngồi ở phía bên trái trên bậc thang đài cao, ngồi ở phía trước chín mươi chín hộ gia đình, ở vị trí rộng rãi nhất, hưởng thụ tầm nhìn tốt nhất, còn có người đặc biệt hầu hạ.
Không tu hành vẫn được hưởng thọ, đây là những người mang điềm lành. Cho dù ngày bình thường thì triều đình cũng thường xuyên cho gạo và vải.
Đếm kỹ chỉ có mười lăm chiếc ghế dựa mềm.
Cũng không phải trên trong thành Lâm Truy chỉ có mấy cụ già trên trăm tuổi này, đương nhiên sẽ thông báo đến từng gia đình, nhưng những cụ già đến tuổi này rồi đã không còn mấy ai có thể nhúc nhích.
Cuối cùng chỉ có mười lăm người có mặt.
Lúc này Khương Vọng đã được dẫn tới một thiên điện khác để chờ, xem như một nhân vật chính hôm nay, nên chỉ chờ "Đại Sư Lễ" bắt đầu.
Thị vệ dẫn hắn đến không nói lời nào, hắn cũng không tiện nói chuyện.
Chỗ này chắc là thiên điện cúng tế công thần danh tướng các đời, dù hắn chưa vào nhưng cũng biết bên trong thiên điện này cúng tế ai.
Không thấy những người tham dự cạnh tranh, hẳn là đã được phân ở chỗ khác...
Nói chung "Đại Sư Lễ" chưa bắt đầu mà đã thấy nghiêm trang rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận