Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1058: Khóc từ

Từ: nhà thờ, từ đường.
Trương Vịnh nhìn Khương Vọng, ánh mắt đau thương: "Có lẽ ta nên giết ngươi trong trạng thái diệt hóa này. Vào thời điểm này, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất... Nhưng ta lại không muốn giết ngươi."
Hắn nở nụ cười đau thương: "Mà có khi ta cũng không giết được ngươi. Vừa rồi, ánh mắt của ta đã cho ta biết... Trên người ngươi có một thần thông rất đáng sợ."
Lúc này đôi mắt của hắn đã trở về bình thường, không chút đặc dị nào.
Nhưng Khương Vọng đã nhìn thấy Đồng Thuật của hắn, biết nó đáng sợ đến mức nào. Đêm tối đã rút đi tất cả, đêm tối đã nhấn chìm chiêu kiếm Danh Sĩ Lạo Đảo kia rồi...
"Quả nhiên ngươi cùng một nhóm với Thôi Trữ." Khương Vọng nói.
Trạng thái băng giải giống hệt nhau, đã đủ để chứng minh tất cả.
"Thôi Trữ..." Trương Vịnh nỉ non, nhìn Khương Vọng: "Khương Vọng, ngươi cũng là người xuất thân từ tiểu quốc. Hẳn ngươi hiểu ta."
"Ngươi hỏi ta vì sao."
"Ngươi nói xem vì sao?"
Hắn nói: "Chúng ta cũng có con trai, con gái, có cha, có mẹ. Sao chúng ta lại phải chết nơi núi thẳm, đồng hoang, bên lề đường?
Vì sao đất nước của chúng ta lại luôn trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, lúc nào cũng phải sống trong sợ hãi hung thú?
Vì sao người Tề lại có thể sống hạnh phúc như thế, một người thường cũng có thể ra ngoại ô chơi tiết thanh minh?"
Vì sao chiến sĩ của chúng ta phải đẫm máu đánh giết, mà không giữ nổi tài nguyên mà chúng ta nên được?
Tại sao chúng ta phải trả giá nhiều như vậy, mà đa phần thu hoạch đều bị cường quốc lấy đi?
Vì sao dù chúng ta có nỗ lực thế nào, có làm cái gì, phải trả giá cỡ nào, cũng không nhìn thấy hi vọng, không nhìn thấy tương lai?!"
Khương Vọng chợt nghĩ đến Dương Quốc.
Nhớ đến lão tướng tóc bạc Kỷ Thừa.
Lão tướng tóc bạc đó, đã từng nhìn thấy bao nhiêu sinh tử?
Thiên Hùng Kỷ thị từ nam đến nữ, lại từ trẻ đến già, cả nhà đều chết trận, cũng không thể cứu vãn vận mệnh hủy diệt của tổ quốc.
Hắn lại nhớ tới thành Tam Sơn.
Nhớ đến những người đã đổ máu trên Ngọc Hành Phong, nhớ tới Đậu Nguyệt Mi tự chặt đứt đạo đồ của mình, mở hết ngũ phủ, lấy thần thông dời núi, vậy mà cầm ngọn núi kia lên rồi, vẫn không làm được gì!
Đương nhiên hắn cũng nhớ trong hang thú trong rừng sâu ngoài thành Tùng Đào ở Húc Quốc, nhìn thấy Yêu tộc lớn tuổi kia.
Dã thú thúc mình hóa thành hung thú, hung thú tàn sát, lấy máu để dưỡng thành căn cơ.
Sau đó lại lấy Yêu tộc đang sống sờ sờ làm nguyên liệu, thúc mình thành yêu thú, thu hoạch từng viên Khai Mạch Đan.
Cái màu đỏ của Khai Mạch Đan chính là màu của máu.
Cường quốc bắt lấy Yêu tộc, phân phối cho tiểu quốc. Tiểu quốc lập ra ổ thú, luyện ra Khai Mạch đan, thượng cống cho cường quốc. Nhờ vòng tuần hoàn đó, cường quốc không ngừng khống chế sự trưởng thành của tiểu quốc...
Những chuyện này, Khương Vọng biết.
Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy tất cả, hắn đã nhìn thấy rất nhiều chân tướng liên quan tới Khai Mạch Đan, nhưng hắn không sao trả lời được câu hỏi của Trương Vịnh... Là vì sao!
Hắn bèn hỏi: "Ngươi là người của quốc gia nào?"
"Ta là người của nước nào, không quan trọng. Quan trọng là..."
Giọng Trương Vịnh căm hận: "Chúng ta muốn tên độc phu Khương Thuật kia biết…
Luôn có người hận hắn, vĩnh viễn có người hận hắn.
Để ngày nào hắn ta còn sống, đều không thể ngủ yên.
Để cả đời hắn, không bao giờ tin tưởng được bất kì một ai!
Nên Thôi Trữ mới liều mạng ám sát, nên ta…"
Hắn không nói tiếp.
Tay của hắn đã biến mất, chân của hắn cũng đã tiêu tán rồi.
Khương Vọng im lặng.
Trương Vịnh nhìn hắn: "Khương Vọng, ngươi khác với đám người kia. Ta biết. Ngươi không giống như bọn họ."
Tai hắn cũng đã tan ra rồi, nhưng mắt hắn vẫn nhìn vào Khương Vọng, mang theo một sự khát cầu sự tán đồng.
Miệng thì nói: "Thế giới này không nên như vậy."
Sau đó miệng cũng biến mất.
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Đầu tiên là giọng của thị vệ: "Người nào dám đến Thái Miếu ồn ào?"
Ngay sau đó là một âm thanh gấp gáp vang lên: "Đô thành tuần kiểm phủ phụng chỉ phá án! Tránh ra!"
Lúc này mặc dù Khương Vọng đã tán đi Thanh Vân Tiên Thái, nhưng vẫn nhanh nhạy nghe thấy hết mọi âm thanh.
Nhóm người đang chạy vào Thái Miếu chừng mười bốn người.
Người đi đầu, sở hữu giọng nói dồn dập kia là một người quen. Thanh bài bộ đầu Mã Hùng, từng dùng Đại Ích Chi Hình quyết đấu với Ngỗ Quan Vương.
Là đội ngũ thanh bài!
Gần như tiếng nói vừa dứt, tiếng gió đã tới bên tai.
Lời còn chưa dứt, Mã Hùng đã xông lên trước, lao vào trong Hộ quốc Điện, xông thẳng về phía từ đường Cửu Phản Hầu.
Lúc này Trương Vịnh đã bị tan rã, chỉ còn lại mỗi đôi mắt, hắn dùng đôi mắt còn sót lại nhìn ra ngoài Linh Từ.
Ánh mắt mang theo sự trào phúng.
Rồi đôi mắt cũng biến mất.
Hắn có đủ sức để đánh ra một đòn cực mạnh dưới trạng thái này, nhưng lại không lấy ra để đối phó Khương Vọng. Nếu Mã Hùng đến sớm một bước, có lẽ hắn sẽ để lại chút gì đó, nhưng bây giờ thì không.
Mà cũng không cần thiết.
Khương Vọng không cần nghĩ, cũng hiểu sự giễu cợt trong ánh mắt của Trương Vịnh kia đại biểu cho điều gì.
Ngay khoảnh khắc đôi mắt người này biến mất.
Hắn chợt hiểu ra, cái cảm giác quen thuộc mà từ rất lâu trước đây hắn cảm thấy trên người Trương Vịnh là cái gì...
Đó là sự chán nản của hắn, là sự bàng hoàng, mờ mịt khi phải rời bỏ quê hương, là sự khổ đau, lệ rơi đầy mặt khi gia viên tan nát.
Giống như lời Trương Vịnh nói, hắn không hề dùng Đồng Thuật khống chế Khương Vọng, mà là khơi dậy cảm xúc trong lòng Khương Vọng. Là sự đồng cảm, sự thương xót, sự quen thuộc...
Cho nên... Trương Vịnh cũng giống như hắn, là người mất đi quê hương, không còn gia đình.
Trương Vịnh chết đi, tác dụng của Đồng Thuật cũng biến mất.
Khương Vọng đã có thể suy nghĩ rõ ràng một vài chuyện.
Hôm nay, Trương Vịnh ở đây không phải vì chờ hắn, mà chỉ là đúng lúc gặp nhau.
Vấn đề là, sao Trương Vịnh lại tới đây?
Chỉ vì chiếm dụng thân phận "Trương Vịnh" kia, nên đến để tế bái tổ tiên?
Không đúng.
Khương Vọng chợt ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. Trương Vịnh băng giải hồn mệnh huyết nhục mà chết, không thể có mùi máu tươi mới đúng.
Không đúng...
Mùi máu này vẫn luôn tồn tại, chỉ là lúc trước đã bị Đồng Thuật của Trương Vịnh che giấu.
Khương Vọng ngẩng phắt đầu lên, nhìn bức tượng Cửu Phản Hầu.
Mã Hùng còn nhanh hơn, bước nhanh về phía trước, giật chiếc áo bào tím trên tượng Cửu Phản Hầu xuống!
Giúp mọi người đi vào Linh Từ đều nhìn thấy được trước khi chết, Trương Vịnh lưu lại cái gì.
Đó là lấy máu làm mực, viết lời tố cáo lên tượng Cửu Phản Hầu.
Đó là một bài thơ mà Khương Vọng ấn tượng rất sâu sắc.
Huyết thư đó viết: "Để tử triền miên phú quý trường, dĩ thân quyên quốc vô danh tương!"
"Thiên hạ đô tụng Thạch môn Lý, hoàn hữu thùy tri Phượng tiên Trương?"
Tạm dịch: “Liều chết triền miên đời phú quý, lấy thân tuẫn quốc ai biết tên!
Thiên hạ chỉ khen Thạch Môn Lý, còn ai biết đến Phượng Tiên Trương?”
Bài thơ do Đại Nho Mặc Gia của Thanh Nhai thư viện viết.
Vị đại nho kia có tính ghét ác như thù, muốn mắng ai là mắng, không chút lưu tình.
Lần đầu tiên Khương Vọng nghe thấy bài thơ này, là Hứa Tượng Càn gặp chuyện bất bình, ra mặt cho Trương Vịnh, đọc lên để giễu cợt Cao thị Tĩnh Hải.
Lại nói bài thơ này mặc dù không hề nể mặt, nhưng không phải chuyện gì to tát.
Bản thân Mặc Gia không cần kiếm ăn ở Tề Quốc, mà Tề đế cũng không có khả năng vì bài thơ này mà phái người đuổi giết Mặc Gia. Trên đời này cuồng sinh nhiều lắm rồi.
Hơn nữa thiên hạ rộng lớn như vậy, quyền thế sớm muộn cũng sẽ đến hồi kết thúc. Một nông dân bình thường Sở Quốc, không dám đụng vào kẻ ác trong thôn, nhưng sẽ dám mắng Tần Đế ba ngày ba đêm.
Cho nên một bài thơ châm chọc, thực sự không tính là gì.
Chỉ là ...
Nó lại được viết bằng máu lên tượng Cửu Phản Hầu.
Mà người viết bài thơ này, là huyết mạch cuối cùng của Cửu Phản Hầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận