Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1272: Sống ở Lâm Truy rất khó

“Khương Vọng giành được Nội Phủ đệ nhất thiên hạ trong Hoàng Hà Hội, là ngươi đúng không?"
Trong Thái Hư Ảo Cảnh, trong thư của Ninh Kiếm khách đặt câu hỏi như thế.
Khương Vọng còn chưa kịp hồi đáp, đã nhận được lời khiêu chiến.
Tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
Khống chế Luận Kiếm Đài, đâm thẳng vào Tinh Hà.
Từng trải qua Thiên Hạ Hội trên Quan Hà Đài, lại một lần nữa nhìn thấy hai tòa Luận Kiếm Đài kết hợp, rất là xúc động.
Nhìn kỹ Tinh Hà lộng lẫy này, há chẳng phải là một loại Trường Hà khác?
Chỉ là, loài người lấy Quan Hà Đài để trấn áp Trường Hà, lại dùng thứ gì để trấn áp Tinh Hà?
Nghĩ tới Phù Lục kia, Sâm Hải Nguyên Giới, thế giới Ấn Tinh, vân vân...
Chỉ là một cái bí cảnh Thất Tinh mà đã liên kết với nhiều thế giới Thiên Ngoại như thế. Thế giới Thiên Ngoại hẳn là nhiều như sao trời, vì sao gọi thế giới hiện thực là "hiện thế"?
Tạm dừng những suy nghĩ đó không nghĩ tiếp, đối thủ Ninh Kiếm khách đã cầm kiếm đâm tới.
Kiếm thuật của nàng có thể nói là đỉnh cao, chỉ bằng kiếm thuật đã không thua các thiên kiêu tuyệt thế trong Hoàng Hà Hội.
Sau khi Khương Vọng thử dùng Kiếm thức Đắc Ý đã được thăng hoa và Kiếm thức Tương Tư, bèn dùng Nhất thức Nhân Tự Kiếm, lập tức kết thúc chiến đấu.
Cũng không phải là Nhân Tự Kiếm của hắn đã siêu thoát tuyệt đỉnh, thắng được Tuyệt Kiếm thuật bí truyền của sư môn Ninh Kiếm khách. Nhất thức Nhân Tự Kiếm này hẳn là khó khăn lắm mới bước vào ngạch cửa của cảnh giới Nội phủ tuyệt đỉnh, chỉ là biểu hiện thắng hơn Tuyệt Kiếm thuật một phần trong cảnh giới này mà thôi.
Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là hắn và Ninh Kiếm khách đã giao đấu quá nhiều lần. Ở trong mắt hắn, lựa chọn của Ninh Kiếm khách ít khi ngoài dự đoán. Mà sau Hoàng Hà Hội, thực lực của hắn khiến cho Ninh Kiếm khách cảm thấy vô cùng xa lạ.
Yên lặng chờ một lúc.
Ninh Kiếm khách lại lần nữa xông tới.
Kiếm thuật bị thua, tất nhiên Ninh Kiếm khách không thể nhẫn nhịn...
Lúc này đây, Khương Vọng trực tiếp mở ra Hỏa Giới, mở ra Kiếm Tiên Nhân, Tứ Phủ Đồng Diệu, sử dụng một kiếm Tuyệt Điên...
Chiến đấu lập tức kết thúc.
Ninh Kiếm khách bất khuất ngày xưa, lúc này đây không tiếp tục khởi xướng khiêu chiến.
Chỉ có một con hạc giấy bay đến. Mở ra hạc giấy, chỉ nhìn thấy bốn chữ: "Quả nhiên là ngươi!"
"Chê cười rồi."
Khương Vọng rất là khiêm tốn hồi âm.
Trong khoảng thời gian đi tham dự Hoàng Hà Hội này, hắn đã rớt khỏi vị trí đệ nhất Thái Hư Nội Phủ.
Nhưng mà không sao.
Hiện tại đệ nhất Thái Hư Nội Phủ hẳn là đã bị hắn đánh mà phát sợ.
Kỳ thật hắn không phải cố ý phá hủy sự tự tin của Ninh Kiếm khách, chỉ là hắn cũng rất muốn thử xem sự chênh lệch của hắn trước khi đi Quan Hà Đài và sau khi đoạt giải nhất Hoàng Hà Hội lớn tới cỡ nào.
Vừa lúc Ninh Kiếm khách chính là một tiêu chuẩn đo lường rất tốt.
Đợi một lúc, Ninh Kiếm khách không có hồi âm, hẳn là đã rời khỏi Thái Hư ảo cảnh.
Nhưng thật ra có một con hạc giấy màu xanh nước biển nhẹ nhàng bay tới.
Là thư của Tả Quang Thù.
Nếu như có thể tìm một cái Nguyệt Tỏa cho An An và Thanh Vũ, vậy thì về sau viết thư sẽ tiện hơn rất nhiều so với Vân Hạc. Chỉ là sợ đến lúc đó An An gửi thư quá mức thường xuyên, hắn bận việc tu hành, không có nhiều thời gian trả lời thư.
Đương nhiên, trong lòng hắn còn chưa nghĩ ra làm thế nào mới có thể lấy được Nguyệt Tỏa.
Lần sau có cơ hội gặp lại, hỏi thử Hư Trạch Phủ xem?
Nghĩ như vậy, mở ra hạc giấy trong tay.
Bức thư rất ngắn, chỉ có bảy chữ.
"Chúc mừng ngươi, thiên hạ đệ nhất."
Khương Vọng vuốt cằm.
Câu chúc mừng này nên nói sớm hơn, tin tức của Sở quốc không thông suốt như thế sao?
Cũng không biết hắn ta có biết ta giúp hắn ta trả thù Hạng Bắc hay không...
Một bên suy nghĩ lung tung, một bên viết hồi âm: "Ồ, ngươi cũng biết à? Vốn đĩ ta không muốn nói..."
Lưu loát viết mấy ngàn câu.
Múa bút thành văn, viết ra tất cả những điều "không muốn nói" một lần.
Không có cách nào, rốt cuộc Khương An An còn nhỏ tuổi, lý giải tình thế trong thiên hạ chưa đủ sâu sắc. Cho dù hắn giảng giải tỉ mỉ, cô bé cũng rất khó hiểu được hàm kim lượng của vị trí đệ nhất thiên hạ này.
Với Tả Quang Thù thì không có sự lo lắng này. Tên này xuất thân tốt, kiến thức rộng, tu vi của hắn ta cũng đủ, thật sự có thể hiểu rõ đệ nhất Hoàng Hà Hội lần này mạnh cỡ nào!
Khi hạc giấy màu xanh nước biển bay trở về, tựa hồ đôi cánh trở nên nặng nề thêm rất nhiều...
Phi tiên vạn dặm nào ai biết, hiếm khi hoang đường gửi giấy mỏng. Giờ này phút này, Tả Quang Thù xa ở Sở quốc, nhìn bức thư dài rậm rạp chữ viết trong tay, có xúc động ngay lập tức xé tan nó.
Trên đường đi không tiện lắm, cho nên sau khi trở về Sở quốc thì hắn mới viết thư chúc mừng.
Vốn dĩ hôm nay muốn nói chuyện một lúc, quanh co lòng vòng cảm ơn vài câu, hiện tại hoàn toàn không có tâm trạng này.
Cái gì kêu: "Ngươi cũng biết?"
Ta có thể không biết sao?!
Ta nhìn thấy rõ ràng!
Ngươi giỏi lắm, ta tận mắt nhìn thấy một lần, ngươi lại dùng lời văn miêu tả một lần cho ta, giúp ta nghĩ lại?
Lại còn bắt đầu miêu tả từ chiêu thứ nhất nữa chứ! Sao ngươi không bắt đầu viết từ lúc ngươi xuất phát đi!
Không đúng.
Cái gì kêu: "Ta tùy tiện nhìn thoáng qua đã thấy sơ hở của tên Hạng Bắc kia..."
Cái gì kêu: "Tần Trí Trăn khóc lóc thảm thiết, cầu xin ta buông tay...
Hừ! Ngươi nghĩ ta mù sao!?
Tả Quang Thù mặt không chút biểu tình, vung bút viết: "Quá dài, không xem."
Cho tới khi đột nhiên nhận được lời mời quyết đấu, thiếu niên này mới cười ha ha, đắc ý rời khỏi Thái Hư ảo cảnh.
Từ Đông Tề tới Nam Sở vẫn là tương đối xa xôi.
Cũng may Thái Hư ảo cảnh bao trùm khắp thiên hạ, ở một phương diện nào đó có thể xóa bỏ khoảng cách địa lý.
Cũng không phải trước kia không ai có thể làm được việc này, thậm chí có không ít người có thể làm được việc này, nhưng đều là cường giả cái thế. Một trong các ý nghĩa của Thái Hư ảo cảnh chính là rất nhiều người có tu vi.
bình thường cũng có thể thông qua Thái Hư ảo cảnh liên kết ngàn dặm vạn dặm, làm lơ khoảng cách.
Có lẽ về sau người thường cũng có thể như thế?
Trong lòng Khương Vọng nảy ra suy nghĩ như thế, lắc đầu với bức thư trong tay, khiển trách "người trẻ tuổi hiện giờ" một chút.
Sau đó cũng rời khỏi Thái Hư ảo cảnh.
Đương nhiên, hắn cũng không phải hoàn toàn là muốn khoe khoang trước mặt trẻ con, hắn chỉ là không muốn việc hắn ấn Diễm Hoa lên mặt Hạng Bắc trở nên quá nghiêm trọng, ảnh hưởng tới cảm xúc nhẹ nhàng khi hắn và Tả Quang Thù nói chuyện với nhau. Lúc này Khương Tước gia đang ở trong nhà hắn ở phường Dao Quang, thành Lâm Truy, hưởng thụ sự an bình hiếm có.
Dinh thự mà thiên tử ban tặng lộ rõ sự cao quý sang trọng. Tất cả trang trí kết cấu đẹp sang không cần phải nói.
Nơi quan lớn quý nhân tụ tập như phường Dao Quang hơn xa loại địa phương như phường Dư Lý. Từ một góc độ đơn giản nhất, cứ mỗi năm người vệ sĩ thay phiên trông coi ở phường Dao Quang, chắc chắn có một người siêu phàm!
Tỉ lệ này thậm chí còn vượt qua rất nhiều quân đội tinh nhuệ.
Mà phường Dư Lý có lẽ cũng chỉ có bốn, năm tên tu sĩ siêu phàm phụ trách. Tuy rằng theo lý thuyết, người ở phường Dư Lý thường càng cần những vệ sĩ này bảo vệ hơn là người ở phường Dao Quang.
Trong các nhân vật lớn sống ở phường Dao Quang, Khương Vọng có nghe thấy hai vị danh tiếng lừng lẫy "như sấm bên tai". Một vị là Sóc Phương Bá Bảo Dịch, một vị là triều nghị đại phu Tạ Hoài An.
Sóc Phương Bá không cần phải nói, Khương Vọng đều đã từng gặp hai người con trai của ông ta, Bảo Bá Chiêu và Bảo Trọng Thanh.
Nhưng thật ra Khương Vọng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ trở thành "hàng xóm" của Tạ Bảo Thụ.
Nhưng đây cũng rất bình thường.
Tuy rằng Lâm Truy rất lớn, nhưng so với người dân của Đại Tề đế quốc xưng bá Đông Vực mà nói, nó vẫn cứ là chật chội. Mà trong thành Lâm Truy rộng ba trăm dặm, khu vực trung tâm chân chính cũng là tấc đất tấc đạo nguyên thạch.
Các quan lớn quý nhân khó tránh khỏi chen chúc ở một chỗ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Đương nhiên, nói là nói như thế.
Khương phủ tọa lạc ở đoạn đường bên cạnh phường Dao Quang, nếu muốn "cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy" với Tạ phủ ở đoạn đường trung tâm vẫn là có chút khó khăn.
Dù sao thì Lâm Truy rất lớn.
Nói là "giờ phút an bình hiếm có", nhưng Khương Vọng cũng không để bản thân rảnh rỗi, cần phải tu hành thì không bỏ qua chút nào.
Cho nên mới tiến vào Thái Hư ảo cảnh ngay lúc này.
Hôm nay đã thử kiếm xong, Khương Vọng lại thăm dò Nội Phủ ở trong phòng một lúc, tinh tế chải vuốt cô đảo Thiên Địa một lượt mới từ bỏ.
Sau đó thong thả ung dung đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Là thời điểm nên đi nội kho của thiên tử lựa chọn siêu phẩm đạo thuật, hắn còn chưa lấy một pháp khí cấp bậc Nội Phủ ở trong nội kho của thiên tử đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận