Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1456: Vô Hồi

Trần quốc, Vô Hồi cốc.
Quanh năm lúc nào cũng có sương mù, cả ngày lẫn đêm đều như vậy... Lời đồn đại có quỷ luôn không dứt.
Bên trong sơn cốc, yên tĩnh sáng sủa, nhất là tối nay trăng sáng sao thưa, dòng suối xanh trong phía trước nhà gỗ lặng lẽ chảy.
"Gâu gâu gâu!"
Lão Hoàng chợt sủa ầm lên.
Tiếng sủa to phá vỡ màn đêm yên tĩnh, nước suối nổi gợn sóng lăn tăn, làm ánh trăng chiếu dưới nước tan vỡ.
Sơn cốc tỉnh giấc.
Trước nhà gỗ có một chiếc ghế xếp, trên ghế có một lão nhân tóc trắng ngồi, mắt lim dim.
"Ồn ào gì thế?" Mắt lão nhân không mở, bất mãn khẽ hô.
"Lão đại, là ta."
Một nam tử trẻ tuổi tóc dài màu đỏ phá vỡ bóng đêm thanh đạm, đi nhanh tới trước mặt lão nhân.
"Gâu gâu gâu!"
Lão Hoàng nằm ở góc phòng lại hướng về phía nam tử sủa, giọng điệu rất là hung dữ.
Tiếc là cái bộ xương chó già gầy gầy của nó thật sự là chẳng có tí lực uy hiếp nào.
Chỉ ăn hiếp được kẻ "Mới tới" không dám chống đối nó này thôi.
Lão nhân trên ghế xếp mở mắt ra nhìn: "Ồ, là Tiểu Xà à."
Phương Hạc Linh đã quen quá rồi.
Bình tĩnh nói: "Ta là Tiểu Hạc."
"Tiểu Hạc..." Lão nhân đứng dậy, đi tới cằn nhằn: "Trong phòng của ta có một nữ nhân, ngươi biết nàng ta là ai không? Nằm ở trên giường ta, làm ta không ngủ được!"
"Là Yết Diện đại nhân." Phương Hạc Linh trả lời.
"Hả..." Lão nhân ngẫm nghĩ một hồi: "Ai?"
Phương Hạc Linh suy nghĩ rồi đưa tay trái lên che mặt: "Là Yến Tử đại nhân."
"Yến... Tử." Lão nhân lẩm bẩm: "Yến... Ta là Yến Xuân Hồi... Yến Xuân Hồi là ta!"
"Khương Mộng Hùng!"
Ông ta chợt xoay người, nhìn về hướng đông phía xa, sự đục ngầu trong đôi mắt già nua bỗng nhiên biến mất, trở nên trong vắt như suối xanh tắm trăng sáng, tỏa ra ánh sáng trong veo, vô cùng sắc bén!
Dòng suối xanh trước nhà gỗ như ngừng chảy.
Đuôi của Lão Hoàng lập tức dựng đứng.
Không có gió, mà hình như cũng không có trăng sao.
Mắt Phương Hạc Linh nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
"Ngươi lần này ra cửa thế nào?" Lão nhân đã hoàn toàn đổi giọng, giọng nói vẫn già, nhưng lúc này lại mang mùi vị lãnh đạm nhìn xuống thương sinh.
"Chuyện ngài giao đã làm xong." Phương Hạc Linh đáp.
Lão nhân lôi ra một quyển cổ tịch đã ngả vàng từ trong ngực, đưa cho hắn: "Đây là kiếm điển ngươi muốn, vào thời đại phi kiếm đã là hung kiếm không cho hậu thế..."
Phương Hạc Linh yên lặng nhận lấy.
Hắn không nói cám ơn, vì không cần thiết.
Ở nơi ở của nhân ma đứng đầu này, bỏ ra và lấy được luôn là bằng nhau.
Mà đây là thứ đồ hắn nên được.
"Bây giờ ngươi vẫn còn có thể suy tính một chút." Lão nhân nói.
"Đây là lựa chọn của ta." Phương Hạc Linh đáp.
"Ngài nghỉ sớm đi." Hắn thi lễ với lão nhân, xoay người đi ra ngoài.
Bước đi rất kiên định.
Đây là một thời đại thiên kiêu lớp lớp xuất hiện.
Hắn đi không nhanh, nhưng chỉ đi được như vậy.
"Gâu gâu gâu!"
Đại khái là đã qua một lúc yên bình không có sóng gió gì, lão Hoàng cảm thấy mình lại sống lại được rồi, nên lại tiếp tục hướng về phía bóng lưng của Phương Hạc Linh mà sủa điên cuồng, uy phong lẫm lẫm.
Lão nhân nhìn nó.
Nó lập tức im miệng, lấy lòng lắc đuôi.
"Chó ngu, bóp trái hồng cũng không bóp trúng trái hồng mềm." Lão nhân lắc đầu, đi vào trong nhà.
Lão Hoàng ngoắc đuôi tiễn ông ta đi vào, rất là ngoan ngoãn.
Lão nhân đi vào rồi.
Lão Hoàng nghiêng đầu, phun ra: "Phì!"
Miệng nó phun tiếng người: "Trong cái sơn cốc tồi này có một người tốt hả? Bảo lão tử phải đi đâu mới bóp được trái hồng mềm?"
Nó tức giận mắng hai ba câu, rồi lại trở về trạng thái lười biếng, nằm xuống khép mắt vào.
Cấu tạo của nhà gỗ rất là đơn giản.
Chỉ có một phòng bếp, một gian nhà chính, một gian phòng ngủ.
Vừa vào cửa chính là gian nhà chính, bên trái là phòng bếp, bên phải chính là phòng ngủ.
Trong gian nhà chính bày một cái bàn bát tiên, xung quanh có ba băng ghế.
Trên bàn có mấy đĩa thức ăn, dùng một cái lồng vành bằng trúc che lại, để côn trùng khỏi bay vào.
Hướng lên trên, trên tường có một bàn thờ thần bằng gỗ màu đen.
Trong bàn thờ thần có lư hương, có đốt hương, thậm chí hương tro đã tích được tới nửa lư... Nhưng không có tượng thần.
Ngay cả một bức họa thần cũng không.
Không biết là cung phụng cái gì.
Ngoài mấy thứ này, gian nhà chính hoàn toàn trống rỗng.
Yến Xuân Hồi quẹo phải, đi vào phòng ngủ.
Gian phòng ngủ vẫn theo phong cách tối giản.
Một cái giường rất đơn giản và rất hẹp chỉ vừa đủ một người nằm tựa vào tường, ngay cả màn trướng cũng không, càng không tồn tại đồ trang trí gì khác.
Thứ duy nhất không hợp với phong cách của ngôi nhà là...
Bên cửa sổ của phòng ngủ có một chiếc huyền cầm cực kỳ hoa lệ để tựa vào.
Từ hoa văn điêu khắc, đến thân cầm huyền sáng bóng... Không khỏi thốt ra hai chữ "Trân quý".
Phải chú trọng đến cực hạn, để tâm đến cực hạn mới có thể chế ra một trân vật như vậy.
Nó im lặng nằm ở đó, chờ một đôi tay tới đánh thức mình.
Cửa sổ gỗ đang đóng, hẳn đã đóng rất lâu.
Nên chiếc đàn này hẳn cũng đã tịch mịch rất lâu... vì trông nó gọn gàng như mới.
Yến Xuân Hồi nhìn vào giường trúc.
Trên giường đang có một "Người" nằm...
Nếu vẫn có thể gọi là người.
Nàng ta có "Hình dáng" của con người, có đầu người, ngũ quan... Nhưng tay chân thì không hoàn toàn là của con người.
Chỗ tay trái là một móng vuốt.
Chỗ tay phải là một thứ giống cái chân.
Cơ thể như làm từ một số loài động vật khác nhau ghép lại, vừa có lông, vừa có vảy, không chỉ gồ ghề lộn xộn, màu sắc cũng không giống nhau...
Chỗ lẽ ra là hai chân ngược lại khá là thống nhất, là hai cái đuôi rắn màu sắc sặc sỡ.
“Người” nằm đó, hai mắt nhắm chặt.
Mặt toàn là máu.
Yến Xuân Hồi đi tới nhìn kỹ, mí mắt khẽ nhếch lên.
Tiếng kiếm ngân đột ngột vang lên.
"Người" trên giường, lập tức mở mắt.
Nàng ta nhìn Yến Xuân Hồi tóc bạc, trong một thoáng chớp mắt thấy hoảng hốt.
Nhưng sự hoảng hốt đột ngột tới đó tan vỡ rất nhanh.
Đệ nhất mỹ nam tử Trần quốc năm đó, giờ chỉ là một lão đầu tử mắc bệnh hay quên.
Còn nàng ta...
Mắt nàng ta không dám chuyển động, nhưng dần dần sau khi hoàn toàn tỉnh táo, thì trở nên cực kì sợ hãi.
"Ta chết rồi. Sau đó ngươi... Cứu ta?" Nàng ta run giọng hỏi.
Yến Xuân Hồi gật đầu.
Suy đoán khủng bố đã được nghiệm chứng. Nước mắt nàng ta chảy ra, nàng ta gần như không khống chế được.
Hét lớn: "Họ Yến kia, Yến Xuân Hồi! Tại sao ngươi lại cứu ta! Sao ngươi lại cứu ta hả? Cái đồ khốn kiếp này! Ngươi giá đáng chết... Đáng chết! Ai cho phép ngươi dùng thủ đoạn bẩn thỉu đó cứu ta!"
Yến Xuân Hồi im lặng nhìn nàng ta, không nói tiếng nào.
Người trên giường mắng chửi một trận, cuối cùng hết sức lực, khóc nức nở: "Ta đã chết từ lâu rồi, từ ba trăm năm trước đã chết rồi! Sao ngươi... Ngươi dựa vào cái gì!"
"Đừng khóc." Yến Xuân Hồi lên tiếng.
Giọng an ủi của ông ta rất vô lực, rất khó nhọc, như người ta dùng hết sức vặn giẻ lau, mà chỉ chảy ra được hai giọt nước dơ, cuối cùng cũng đã vắt sạch hoàn thành, nhưng sau đó lại rơi xuống vùng nước bẩn.
Cả người Yến Tử chỉ có con ngươi là động được, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua, đã đủ để nàng ta đoán ra dáng vẻ quỷ dị của mình.
"Hu hu… hu hu..."
Nàng ta cất tiếng khóc vô cùng khó nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận