Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 567: Chuyện ở Nam Diêu

Tề quốc, Xích Dương quận.
Ngày thứ hai ở thành Nam Dao, Khương Vọng bị kéo tới tham quan nơi Liêm Tước đúc binh khí.
Mỗi một chú binh sư của Liêm thị, cả đời chỉ có ba cơ hội sử dụng cổ lô, nếu không chắc chắn thành công hoặc đạt được kỳ vọng thì sẽ không sử dụng. Chuyện này không hề liên quan đến tài nghệ, tu vi hay địa vị, mà liên quan đến giới hạn của huyết mạch.
Mặc dù là một gia tộc chú binh sư, có sở trưởng về đúc binh khí nhưng Liêm thị cũng có nghiên cứu cực kỳ sâu sắc về phương diện huyết mạch.
Mệnh bài chính là một trong số những minh chứng cho thấy điều này.
Với địa vị hiện tại của Liêm Tước, cho dù chỉ là thử tay nghề, chú binh lô mà y dùng cũng sẽ không hề kém. Xem như là chú binh lô tốt nhất ngoại trừ cổ lô ở Liêm thị rồi.
Lần này, sẽ không có ai không có mắt đến quấy rầy.
Liêm Thiệu hiển nhiên không cần phải nhắc đến, hắn ta bây giờ đã là người của Liêm Tước, hơn nữa trong lòng còn tràn đầy cảm kích đối với Khương Vọng.
Còn về phần những... gia lão của Liêm thị... từ Nam Dao đến Lâm Truy chỉ cách hai quận, chiến tích của Khương Vọng ở thành Lâm Truy đã sớm được truyền đến Nam Dao rồi. Những danh môn đỉnh cấp như Trọng Huyền thị, Bảo thị cũng phải coi trọng bậc thiên kiêu như này, thì càng đừng nói đến một Liêm thị không có nền tảng võ lực lại có địa vị kém xa như bọn họ.
Luận chiến lực, bởi vì là một trong những thánh địa của chú binh sư, nhờ vào những mối quan hệ xưa cũ, lúc đối mặt với hiểm nguy vẫn có thể mời được một số cường giả. Nhưng nếu chỉ tính ở trong Liêm thị, cường giả mạnh nhất cũng chỉ có thực lực Ngoại Lâu cảnh mà thôi.
Có thể nói Ngoại Lâu cảnh đối với bậc thiên kiêu như Khương Vọng, căn bản không được tính là một cửa ải khó khăn gì, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đạt được.
Tộc trưởng Liêm Chú Bình tự mình đến quý phủ của Liêm Tước nói chuyện với Khương Vọng, trên mặt không thể hiện gì, nhưng đúng là đang muốn nhận lỗi.
Khương Vọng nể mặt Liêm Tước nên cũng không hề kiêu căng, ngược lại vô cùng lễ phép, thể hiện đủ sự tôn trọng.
Mà người nhằm vào Khương Vọng, gia lão của Liêm thị tên là Liêm Lư Nhạc, mấy ngày qua chẳng dám lộ mặt. Trước khi Khương Vọng đến thành Nam Dao liền tuyên bố bế quan, nếu Khương Vọng ở lại thành Nam Dao luôn thì sợ rằng lần bế quan này của lão ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Lúc đó lão ta là Đằng Long cảnh đỉnh phong, Khương Vọng chẳng qua chỉ là Thông Thiên cảnh. Bây giờ Khương Vọng đã là Nội Phủ thần thông rồi, lão ta vẫn chỉ là Đằng Long cảnh đỉnh phong. Lấy đâu ra dũng khí mà đứng trước mặt Khương Vọng chứ? Căn bản đã chẳng phải cùng một cấp bậc nữa rồi.
Chú binh lô cực lớn đang "tỉnh lô".
Trước kia, lúc chế tạo Trường Tương Tư, Khương Vọng liền biết rằng chú binh lô của Liêm thị từ trước đến nay đều không dễ được mang ra sử dụng, cho nên trước khi sử dụng chú binh lô đỉnh cấp phải "tỉnh lô" trước, quá trình này không thể nào bỏ qua được, chỉ có thể đợi mà thôi.
Bây giờ Khương Vọng có thể cảm nhận được rất rõ nhiệt lực trong lô đang chầm chậm "thức tỉnh".
Thần thông Tam Muội Chân Hỏa, không chỉ là sát chiêu mạnh nhất hiện tại của hắn mà cũng giúp cho hắn nắm giữ hỏa nguyên càng thêm tinh diệu tỉ mỉ.
Thậm chí đối với Hỏa đồ đằng, hắn cũng có được lý giải mới.
Mỗi một lần nghiên cứu Tam Muội Chân Hỏa, đều sẽ có thể cảm ngộ được một điều mới. Nội Phủ thần thông sở dĩ có được danh xưng khác với Nội Phủ thông thường, chính là bởi vì ưu thế kinh khủng như vậy.
Bất luận Khương Vọng đi đến đâu thì cũng đều không ngừng việc tu hành.
Lúc này sau khi cảm thụ được nhiệt lực trong lô, trong lòng hắn cũng đã nghiệm chứng được lý giải đối với "hỏa".
Còn Liêm Tước đang tùy tiện ngồi trên mặt đất bên cạnh, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần thợ rèn, thân trên để trần, lộ ra những bắp thịt đỏ thẫm, cứng rắn như nham thạch.
Trong tay đang cầm một loại trái cây có vẻ ngoài vô cùng xấu xí đưa lên miệng gặm.
Loại trái cây đó có hình ê líp, lớp vỏ có màu rỉ sắt, nhìn có vẻ không sạch sẽ lắm.
Nhưng y ăn ngon lành vô cùng, cắn một cái nước văng tung tóe khắp nơi, lộ ra thịt quả màu đỏ rực.
"Nếm thử đi!"
Liêm Tước tiện tay nhặt lấy một quả trên mâm trái cây đang đặt trên mặt đất quăng tới, tư thế kia giống như đang ném một trái cầu sắt.
Khương Vọng một tay bắt lấy, cầm rất nặng tay nhưng lại vô cùng mềm mại.
"Quả Thiết Tương, chỉ mọc ở trong bụng núi lửa, ăn rất ngon!"
Liêm Tước giới thiệu.
Khương Vọng nửa tin nửa ngờ đưa đến bên miệng, cắn một miếng nhỏ.
"Phụt!"
Lập tức phun ra, chỉ cảm thấy cả miệng đắng chát!
"Ha ha ha..." Liêm Tước cười to: "Huynh phải lột vỏ nó ra nữa, ta rất thích ăn cả vỏ của nó nhưng chưa chắc huynh có thể thích!"
Rõ ràng là y cố ý không nói.
Một người nghiêm túc như Liêm Tước, một khi muốn đùa cợt người khác, đúng thật là khó lòng phòng bị. Nếu như đổi lại là Trọng Huyền Thắng, có nói đến rã họng Khương Vọng cũng sẽ không dễ dàng ăn thử. Thật sự là không hề phòng bị Liêm Tước.
Bị bằng hữu trêu chọc không thể nào tức giận được, chỉ có thể tự trách chính mình "tài nghệ không bằng người" mà thôi.
Vỏ của quả Thiết Tương rất dễ lột, chỉ cần nhẹ nhàng lột một cái, lớp vỏ sẽ rơi ra, chỉ còn lại thịt quả đỏ rực, bề ngoài nhìn cũng đẹp hơn rất nhiều.
Lúc trước Khương Vọng cắn một miếng nhỏ đã mơ hồ cảm nhận được vị ngọt, chẳng qua vỏ của nó có vị quá đắng nên đã che lấp cả bị ngọt này.
Cho nên hắn mới nguyện ý ăn thử lần nữa.
Lúc này cắn xuống một miếng thịt quả, mềm mà không nhão, ngọt mà không ngán, đúng là hàng cao cấp thượng đẳng.
Khương Vọng ăn vài miếng, đột nhiên cảm thấy mình đã cắn nát một thứ gì đó. Chất lỏng ấm áp chảy ra, thoáng chốc cả miệng ngát hương!
Bên trong lớp thịt quả đỏ rực kia, hóa ra còn bọc một loại chất lỏng màu bạc.
Chẳng trách nó được gọi là quả Thiết Tương.
Loại chất lỏng màu bạc này đã khiến cho hương vị của loại quả này đạt đến mức tuyệt phẩm!
Khương Vọng ăn xong, cảm thấy một loại thỏa mãn hiếm thấy. Đến tu vi hiện tại của hắn, rất khó đạt được sự thỏa mãn từ thức ăn, điều này cho thấy hương vị của nó ngon như thế nào.
Lúc này Liêm Tước lại quăng đến một trái, cười nói: "Lần này huynh thử để cả vỏ, rồi cắn một miếng lớn đến nơi có chất lỏng đó xem, sẽ phát hiện ra sự đặc sắc của nó."
"Ta lại tin huynh thêm lần nữa."
Trong mắt Khương Vọng mang theo vẻ uy hiếp.
Làm theo lời y cắn một miếng lớn, lần này quả nhiên khác với lúc trước.
Loại hương vị đắng chát hòa chung với hương vị của chất lỏng, tạo thành một loại cảm thụ kỳ diệu, vô cùng đặc biệt, cũng vô cùng có trình tự, trong sự hòa trộn giữa các hương vị, thịt quả cũng càng trở nên ngọt ngào.
Không thể nói cách ăn nào tốt hơn, cả hai cách ăn đều rất tuyệt vời.
Chỉ ăn hai quả, hắn đã yêu loại trái cây này luôn rồi, không uổng công Liêm Tước đã đề cử như thế.
"Không tồi, chuẩn bị cho ta một trăm quả." Khương Vọng nói thẳng.
Liêm Tước vươn bàn tay to ra theo bản năng che lại mâm đựng trái cây, ở trong đó chỉ còn lại mỗi hai quả mà thôi.
"Loại quả này không dễ hái, cũng không phải trong mỗi một ngọn núi lửa đều mọc. Một tháng ta chỉ có được mười quả Thiết Tương, huynh đến nên mới cho huynh một phần. Lấy đâu ra mà chuẩn bị cho huynh một trăm quả chứ?"
"Ta có một người bạn là cao đồ của thư viện Thanh Nhai, hắn ta có biện pháp rất hay." Khương Vọng nói tiếp: "Huynh có biết một thứ gọi là ứng trước hay không?"
"Ăn một lần nhiều như vậy không ngán sao?" Liêm Tước mặt ủ mày ê, nhưng vẫn nói: "Ta sẽ nghĩ cách. Trước lúc huynh đi sẽ chuẩn bị đủ cho huynh."
Hắn không nói gì, loại quả Thiết Tương nảy ngoài ăn ngon ra thì có thể gia tăng vi lượng Hỏa nguyên thuần khiết, vô cùng có giá trị. Cũng chỉ có Liêm gia, mặc dù không có võ lực nhưng lại vô cùng giàu có mới có thể chia cho con trai trưởng dòng chính mỗi tháng.
Đối với Liêm Tước mà nói thì chuyện này chẳng có gì cần nói. Khương Vọng thích thì y sẽ nghĩ biện pháp.
"Huynh đệ tốt!" Khương Vọng không tiếc lời khen ngợi.
"Quả Thiết Tương cũng không thể ăn không được." Liên Tước đứng dậy, đi đến trước chú binh lô: "Tới đây thử lửa của huynh một chút! Hôm nay chúng ta sẽ luyện nó trong năm canh giờ!"
Khương Vọng: ...
Trước kia Liêm Tước là một người đơn giản biết bao, sau khi để cho Trọng Huyền Thắng chỉ bảo làm cách nào để cạnh tranh vị trí gia chủ của Liêm thị xong thì đã biến thành như bây giờ, chẳng chịu ăn chút thiệt thòi nào.
Trọng Huyền Béo đúng là hại người không biết mệt mà!
"Ai dà !” Khương Vọng không nhịn được thở dài nói: "Liêm Tước huynh à, dáng vẻ hiện tại của huynh rất tục tằn! Ta rất nhớ dáng vẻ đơn thuần chất phác trước kia của huynh đó!"
"Mấy lời này của huynh giọng điệu rất quen." Liêm Tước sâu kín nói.
Được.
Bị Trọng Huyền Thắng đầu độc nặng rồi.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn bỗng nhiên vang lên.
Chú binh lô trong lúc hai người nói chuyện đã thức tỉnh xong rồi.
"Tiếng gì vậy?" Khương Vọng muốn xác nhận có phải là tiếng động phát ra từ Liêm thị hay không.
Còn Liêm Tước đã dập tắt chú binh lô, bay nhanh ra bên ngoài.
"Đã xảy ra chuyện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận