Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1086: Ninh Kiếm Khách

Trên thảo nguyên vô biên vô tận, hai thớt ngựa cao lớn cùng lao đi.
Nam tử búi tóc đằng sau hô lớn: "Duệ Cai, có phải ngươi nhớ lầm không? Muốn một vị trí, hẳn là nên đi tranh ngôi đệ nhất chứ?"
"Không, là ngươi nghĩ sai!" Triệu Nhữ Thành phóng ở phía trước nói:
"Một vị trí, ý trên mặt chữ. Ta muốn đi xem Hoàng Hà Hội, ngươi kiếm cho ta một chỗ để quan sát là được!"
"Không phải chứ, đằng nào ngươi cũng đến rồi!" Vũ Văn Đạc vẫn không từ bỏ: "Tiện tay đánh mấy trận đi!"
Triệu Nhữ Thành...
Rõ ràng lời này của đối phương không có tí logic nào, nhưng không hiểu sao gã rất khó phản bác.
Gã đành hung hăng át đi: "Bớt nói nhảm."
"Được rồi!" Vũ Văn Đạc thúc vào hông ngựa, hấp tấp đi tiếp.
Hoàng Hà Hội đã được định sẽ cử hành vào ngày mười một tháng bảy.
Nghe nói, Triều nghị đại phu Tạ Hoài An tự mình đi xem thủy vị, tóm lại là sáu nước cùng cử ra người có địa vị tương đương đồng thời định ra khoảng thời gian này. Còn các nước khác thì làm theo là được.
Như vậy, chỉ còn chờ đợi nữa thôi.
Với những người tham dự Hoàng Hà Hội, khoảng thời gian này, ngoại trừ tu hành ra thì không làm gì khác.
Trên cơ bản, không có bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy bọn họ vì bất cứ chuyện gì.
Ngoại trừ công khóa tu hành cố định mỗi ngày, gần đây Khương Vọng tập trung hết tinh lực vào Hỏa giới thuật. Trên Điểm Tướng đài, được Dịch Tinh Thần hỗ trợ, xem như hắn đã hoàn thành được thuật này sơ bộ.
Nhưng nếu thực sự muốn dùng thuật này mượt mà tự nhiên, coi nó là một đòn sát thủ chứ không phải sơ hở, thì cần phải tốn công mài nước thêm.
Khoảng thời gian này cần mười lăm ngày.
Khi chiến đấu với Lôi Chiêm Càn, Khương Vọng đã nhìn ra sơ hở, thấy rõ chi tiết Lôi giới thuật vận chuyển thế nào, từ đó sinh ra linh cảm, bắt đầu khắc phục, không ngủ không nghỉ mà nghiên cứu, được Chân Nhân đương thời Dịch Tinh Thần chỉ điểm, nên đã hoàn thành Hỏa giới thuật về sơ bộ.
Cuối cùng, dùng mười lăm ngày mới chính thức có thể ứng dụng được môn thuật pháp này vào chiến đấu.
Đương nhiên Khương Vọng muốn thử một lần.
Cũng chỉ có thể dùng trong Thái Hư huyễn cảnh.
Tóm lại, từ sau lần giành được danh hiệu đệ nhị Nội Phủ cảnh trên Luận Kiếm Đài, hắn vẫn thường tới luận kiếm, lần nào cũng đánh bại một lèo ba bốn năm sáu đối thủ, nhưng từ đầu tới cuối vị xếp hạng nhất vẫn không xuất hiện, và thứ tự cũng từ đầu tới cuối không rớt. Điều này nói rõ, hiện nay đệ nhất Nội Phủ trong Thái Hư huyễn cảnh đang thuộc về một tu sĩ Ngũ Hành khác đã tích lũy đủ trận thắng.
Nhưng nếu đối phương không tham dự đối chiến nữa, chỉ sợ Khương Vọng không cần đánh với người đó cũng có thể được vinh danh Thái Hư đệ nhất Nội Phủ, nhưng như thế thì không thoải mái.
Đáng nhắc tới là, Tả Quang Thù mới giải phóng thần thông gần đây đã được vinh danh trên bảng tu sĩ Ngũ Hành. Xem ra, sau khi bỏ lỡ vị trí đại diện Nội Phủ cảnh Sở quốc tới tham dự Hoàng Hà Hội, tâm tính vị tiểu công tử này vẫn luôn không vui, tóm lại là vẫn luôn chăm chỉ chiến đấu trong Thái Hư huyễn cảnh.
Khương Vọng đang nghĩ chờ chiến đấu kết thúc sẽ an ủi đối phương vài câu.
Bỗng Luận Kiếm Đài bay lên, thẳng vào trong tinh hà.
Đã tìm được đối thủ!
Luận Kiếm Đài bay lên tinh hà.
Chớp mắt vừa thấy đối thủ, hai mắt Khương Vọng lập tức tỏa sáng.
Cũng không phải vì đối thủ trong Thái Hư huyễn cảnh này anh tuấn hay xinh đẹp, mà trước mắt là một đối thủ hắn chưa bao giờ thấy.
Thái Hư đệ nhất Nội Phủ hiện tại!
Trước khi Hoàng Hà Hội bắt đầu có thể đấu với hạng nhất Nội Phủ cảnh trong Thái Hư huyễn cảnh, quả thực là một chuyện vô cùng vui sướng.
Bản thân hắn có thể làm được hay không?
Khương Vọng chưa bao giờ nghi ngờ bản thân.
Rất hiển nhiên, đối thủ cũng có tự tin như hắn.
Không có giao lưu trước, cùng tiến vào Luận Kiếm Đài, khi hai đôi mắt tràn ngập chiến ý va vào nhau chính là giao lưu.
Cả hai đều dùng kiếm.
Nhưng kiếm của Khương Vọng chỉ là trường kiếm được chế tạo một cách cực kỳ bình thường, là binh khí thường thấy nhất trong Thái Hư huyễn cảnh.
Còn kiếm của đối thủ thì như một dòng thu thủy, uốn lượn trong tay, chính là trường kiếm hiện thế được đưa vào Thái Hư huyễn cảnh - hiển nhiên, gia hỏa này tốn không ít "Công."
Không phải Khương Vọng không nghĩ đến việc đưa Trường Tương Tư vào, nhưng thấy phải hao phí Công nên đã quyết định khiêm tốn một chút.
Tướng mạo hai người, đương nhiên không phải chân thân.
Gương mặt của Độc Cô Vô Địch quá mức anh tuấn, anh tuấn đến mức hoàn toàn không có tì vết gì.
Mà khuôn mặt của Thái Hư đệ nhất Nội Phủ đương đại thì quá bình thường, bình thường đến mức gần như có thể gắn mặt của bất kỳ ai vào, hoàn toàn không xứng với ánh mắt kiêu ngạo khoe khoang kia.
Nhưng kiếm sẽ không nói dối.
Kiếm của kiếm khách chính là ngôn ngữ chân thật nhất của bản thân.
Lập tức phát ra tiếng rút kiếm.
Giống như một buổi chiều thu, trên mặt hồ phẳng lặng, gió nhẹ phe phẩy đùa sóng nước lăn tăn lấp lánh.
Kiếm khí ôn nhu như tình nhân thủ thỉ, cứ như vậy nhộn nhạo lên.
Nhìn thì mềm mại, nhưng lại không thể tránh.
Đây là kiếm của Thái Hư đệ nhất Nội Phủ, kiếm của nữ nhân này đẹp đến cực hạn.
Với khả năng chiến đấu tài tình không gì sánh kịp, Khương Vọng trực tiếp rút kiếm ra múa, thân thể lả lướt bay bay.
Một kiếm này, không thăng hoa như danh sỹ, nhưng dùng vào lúc này có hiệu quả tốt nhất.
Kiếm của ngươi như làn thu thủy, kiếm của ta như nước chảy bèo trôi.
Hai thanh kiếm, một trước một sau, hai người, một tiến một lui, rõ ràng là đang đánh sinh tử mà lại nhẹ nhàng như múa.
Đây là một cảm thụ vô cùng kỳ diệu.
Đặc biệt là với nữ nhân lấy tên Ninh Kiếm khách này, lại càng như thế.
Kiếm đạo là một thế giới vĩ đại, cũng quá mênh mông, mỗi một vị kiếm khách thật sự đều có lý giải đặc biệt với kiếm đạo của mình, cũng muốn gặp được một kiếm khách phù hợp thứ hai, nhưng thực sự không dễ.
Nhưng thân là kiếm khách, đương nhiên nàng sẽ không vì chút cảm nhận ấy mà ảnh hưởng đến kiếm thức. Ngược lại, vì lấy kiếm đạo tuyệt đỉnh thành tài nên nàng cũng cảm nhận được cảm giác kỳ diệu này mà thản nhiên chuyển ra một kiếm.
Trong làn thu thủy dập dờn, chợt có một kiếm nhảy ra như con cá nhảy lên khỏi mặt nước.
Nhìn kỹ lại, thì đó là một giọt nước.
Tới gần, mới biết là một giọt nước mắt.
Làn thu thủy kia lưu chuyển, tình ý rả rích.
Từng thấy nhành dương liễu rủ bên đầu tường, từng thấy ánh trăng lơ lửng trên lầu tây.
Cho tới bây giờ, một kiếm này ...
Hối hận vì để phu quân đi kiếm phong hầu!
Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu, Xuân nhật ngưng trang thướng thuý lâu.
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao phu tế mịch phong hầu.
Dịch nghĩa, Người thiếu phụ nơi phòng khuê không biết buồn, Ngày xuân trang điểm đẹp đẽ bước lên lầu biếc.
Chợt thấy màu dương liễu tốt tươi ở đầu đường, Bỗng hối hận đã để chồng đi tòng quân để kiếm phong hầu.
Đây là một kiếm cực kỳ ai oán, cực kỳ tổn thương, do người từ yêu mà sinh oán, không ai hơn được một kiếm nơi khuê phòng này.
Một kiếm này chuyển hướng cực kỳ xảo diệu, thật sự là một bút như thần, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Hoàn toàn cuốn lấy kiếm thức song phương, tình cảm biến hóa mà chợt hiện sát cơ.
Khi một điểm kiếm quang kia rơi xuống mi tâm, Khương Vọng đang đắm chìm trong chiêu thức nước chảy bèo trôi, chợt phát hiện ra mình không còn đường thối lui nữa.
Đối thủ lấy một loại kiếm thế cực kỳ ai oán phá hết một kiếm Thân bất do kỷ của hắn.
Tình nhân dỗi hận, khuê phòng ai oán, làm sao ngươi có thể nói mình... thân bất do kỷ.
Khương Vọng như một mảnh lá rụng, trôi dạt đến tận cùng thì đột nhiên lơ lửng.
Toàn thân kéo căng giữa không trung, cảm giác như bỗng nhiên căng cứng vì thân bất do kỷ và tinh thần suy sụp hoàn toàn.
Đây là khi hắn dồn hết sức sống còn sót lại liều chết đánh cược một lần.
Người ngả giữa không trung, kéo ngang một kiếm.
Một kiếm này...
Danh sĩ thất vọng, vẫn phong lưu!
Mười năm nghèo túng, lấy chết xóa thù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận