Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1241: Kiếm Tiên Nhân (5)

"Theo thời gian kéo dài, kiếm diễn vạn pháp!"
Biến hóa long trời lở đất, đều xảy ra bên trong Ngũ Phủ hải, không ai nhìn thấy được.
Khương Vọng vừa mở mắt, kiếm quang liền hiện lên trong mắt, đối mặt với Tần Chí Trăn.
Cơ thể bị chém bay ngược dừng lại.
Chiếc áo xanh bay phần phật.
Ngọn lửa cháy hừng hực như từ trong cơ thể phun ra, đốt ra đến bên ngoài.
Lượn quanh người tạo thành một vòng hỏa tuyến, cách cơ thể một tấc, cực kì rêu rao!
Từ đầu đến chân, thậm chí trường kiếm trong tay, đều được hỏa tuyến rực rỡ bao quanh.
Vô số tia gió màu sương trắng xen vào nhau tạo thành một chiếc áo khoác màu sương trắng, bay bay sau lưng!
Lửa là tam Vị Chân Hỏa, gió là Bất Chu Phong!
Khương Vọng lúc này, trong mắt mang kiếm quang, áo khoác ngoài dục hỏa, chân dẫm trên thanh vân!
Oai phong, chói mắt không sao tả nổi!
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi."
Hắn như vậy đáp lại Tần Chí Trăn: “… câu hỏi trước kia của ta..."
Hắn đứng lơ lửng giữa trời, kiếm chỉ xéo xuống đất hỏi: "Ngươi đã có đáp án chưa?"
Hắn không nói rõ, nhưng ánh mắt đã nói với Tần Chí Trăn.
Nếu ngươi không trả lời cho câu hỏi đó, ta sẽ ngay trước mặt Dư Tỷ giết chết ngươi!
Tiếng hắn vang vọng khắp thiên hạ đài, ai nghe thấy, đều có cảm giác như lỗ tai bị đả thương!
Câu trả lời của Tần Chí Trăn, là một đao!
Bóng đêm tối tăm tràn tới.
Như muốn kết thúc tất cả.
Nhưng ngay sau đó, triệu triệu kiếm quang sáng ngời đã phá tan nó!
Mọi người nhìn thấy trên không trung, kiếm và đao lại va chạm vào nhau.
Cả thiên hạ đài như dừng lại trong một chớp mắt.
Sau đó mới nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, lực đánh khủng khiếp tạo ra làn sóng gợn tỏa ra khắp bốn phương tám hướng!
Kiếm Tiên Nhân đấu với Diêm La Thiên Tử!
Chạm vào rồi tách ra.
Chia làm hai bên diễn võ đài, mỗi người đứng ở một bên.
Kiếm Tiên Nhân ở đông, Diêm La Thiên Tử ở tây.
Số mạng luôn khó lường, vị trí của họ lúc này, chính đúng đông Tề tây Tần.
Tần Chí Trăn tay cầm trường đao màu đen, dây châu trên miện khẽ rung rung.
Sau lưng hắn, xuất hiện một cung điện nguy nga màu đen, trấn giữ hư không, khuất phục tứ phương.
Hình chiếu của Diêm La điện!
Hiện giờ hắn là Minh Thiên Tử, một đao định thế nhân sinh tử!
Diêm Vương bảo ai canh ba chết, không ai dám lưu người đến canh năm!
Khương Vọng toàn thân phủ lưu quang, tiêu sái đứng trên mây, đứng đối đầu với hắn.
Có một hư ảnh kiếm tiên mặc áo xanh đứng ngạo nghễ ở sau lưng hắn, không thấy rõ mặt mũi, nhưng xúc động trường ca.
Ca rằng: “Quân bất kiến, kim ô chấn vũ thái sơn điên, vạn lý giang hà như long phục!”
Tạm dịch: "Ngươi không thấy, kim ô vỗ cánh đỉnh Thái Sơn, vạn dặm giang hà như rồng phục!"
Trường Tương Tư chỉ xéo, Khương Vọng như lại nhìn thấy, dòng Trường Hà cuồn cuộn chảy về phía đông, ngang qua hiện thực.
Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, kim ô từ đỉnh Thái Sơn vỗ cánh bay lên, vạn dặm giang hà quanh co như cự long ư!
"Quân bất kiến, hãn thanh xuy toái dĩ thiên cổ, hồng nhan bạch phát giai hoàng thổ!"
Tạm dịch: "Ngươi không thấy, mồ hôi rơi vãi thành thiên cổ, hồng nhan tóc trắng thành đất vàng!"
Áo khoác màu sương trắng khẽ lay, Khương Vọng im lặng. Trên Đài Quan Hà, bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu hào kiệt, bao nhiêu hồng nhan từ cổ chí kim.
Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, sách sử chỉ cần thổi một hơi đã vỡ nát, đó là bụi bặm lịch sử từ thiên cổ tới nay, hồng nhan tóc trắng cuối cùng cũng chôn vào lớp đất vàng!
"Đời người trăm năm chỉ hai hơi thở, gió lửa cả ngày chỉ một góc nhỏ mà thôi."
Lúc Phong Lâm thành vực bị tiêu diệt, chỉ ở trong vòng vài lần hít thở. Con người cũng thê thảm như vậy, đối với thế giới này cũng chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể. Có được mấy người nhớ đến? Mấy người để ý!
Đời người trăm năm trong dòng sông thời gian dài dằng dặc, chỉ là hai hơi thở sinh tử mà thôi. Gió lửa không ngừng gây tai họa cho cả thế gian kia, chẳng qua chỉ là xảy ra trong một cái góc vô cùng nhỏ ... chỉ là một câu chuyện vặt.
"Tình thì mê, oán thì đi."
Vai mang sơn nhạc nặng nề, lòng mang biển máu hận thù, vô duyên với tình yêu!
Yêu một người sẽ dồn hết tình cảm vào trong đó, nếu sinh ra oán hận sẽ tự khắc rời xa.
"Ta từng lấy hữu tình gửi vào vô tình, cũng từng vô tình nhận lấy hữu tình."
Phương Bằng Cử từng là huynh đệ sinh tử, chỉ vì áp lực đối với tương lai, vì lòng ghen tị vì đuổi theo không kịp, vì một viên Khai Mạch Đan mà ra tay hạ sát thủ.
Người sư trưởng hắn toàn tâm tin tưởng, lại dùng lời lẽ lừa dối hắn, ngồi yên nhìn toàn thành bị hủy diệt. Tòa thành hàng dặm bị hủy diệt đó, là nơi hắn sinh ra, là cố hương của hắn, là mười mấy năm đầu đời của hắn, là nơi tất cả người thân bạn bè, tất cả người quen, đều ở trong đó!
Còn hắn?
Khương Vọng nhớ tới lúc ở chiến trường, hắn không chút do dự rút kiếm ra đối địch. Lúc đối mặt với nguy cơ mất mạng, hắn cũng từng là kẻ gây tai họa. Hắn cũng từng bỏ mặc những lời cầu khẩn, lúc hắn giết người cũng chưa từng nương tay.
Ta cũng từng lấy chân tình gửi vào người vô tình, ta cũng đã từng là người vô tình kia đó!
"Đi đường khó, đường đi khó, thân này chỉ hướng chỗ cao hơn."
Con đường đi tới này rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn, e rằng chỉ có một mình Khương Vọng rõ. Nhưng hắn sẽ mãi mãi tiến về phía trước, đối mặt với gian nan hiểm trở, sẽ mãi mãi tiến về phía chỗ cao hơn.
Đời người vốn là khó khăn ư? Hay chỉ có một đoạn thời gian là như vậy?
Đi về phía trước có khó có không, nhưng đi con đường khó khăn nhất là do ta lựa chọn, phương hướng của ta sẽ mãi mãi hướng đến chỗ cao hơn.
"Đăng thiên lãm nguyệt bất túc khoa, chàng phá tinh hà dĩ thiên nhai."
Tạm dịch: "Lên trời ôm nguyệt chẳng đáng khen, đánh vỡ tinh hà đến chân trời."
Ngày hắn đánh bại Vương Di Ngô, đánh một trận lừng danh Lâm Truy, vừa vặn cũng là ngày sinh nhật của Khương An An.
Hắn được thiên hạ biết đến tên, nhưng lại phải cách xa chân trời góc biển với muội muội.
Lúc hắn sáng chói nhất, là lúc cô độc nhất.
Lên đến trời cao ôm trăng sáng chẳng có cái gì hay để mà khen ngợi, phá vỡ tinh hà, đại khái chính là chân trời đi.
"Cực mục bất kiến nhân gian sự, vấn thử tuyệt điên hà sở tự?"
Tạm dịch: "Dõi mắt không thấy chuyện nhân gian, dám hỏi lên đỉnh để làm gì?"
Ở nơi này mà vẫn không nhìn thấy được chuyện nhân gian, trên đỉnh cao như thế này, giống cái gì?
Ánh mắt Khương Vọng nhìn ra rất xa.
Không ai biết hắn lúc này, đang nhìn thấy cái gì.
Nhưng hư ảnh kiếm tiên sau lưng hắn đã ca đến câu ca cuối cùng: "Thất phu nhất nộ bạt kiếm khởi, vân hải phiên dũng thiên vạn lý!"
Tạm dịch: "Thất phu giận dữ rút kiếm ra, biển mây cuồn cuộn mười triệu dặm!"
Ngươi hỏi ngọn núi cao nhất thế gian trông như thế nào.
Ngọn núi cao nhất thế gian, trông như một thanh kiếm! Một thanh kiếm từ đất hướng thẳng lên trời!
Thất phu giận dữ, sẽ rút thanh kiếm này lên.
Kiếm này khuấy động biển mây, thế tuyệt lục hợp, quyết phân sinh tử!
Kiếm này đứng yên thì thành núi, vung lên thì khuấy động bầu trời, chỉ thẳng thì phân nhân thế, xoay ngang thì tuyệt thiên địa!
Khương Vọng trong lớp duệ quang rực rỡ đạp vỡ thanh vân.
Tay cầm Trường Tương Tư như cầm ngọn núi cao nhất trên đời, vung nó lên, muốn khiến cho thiên địa tuyệt!
Đây là tự cổ chí kim tuyệt đỉnh kiếm, là tích lũy tất cả thế, tất cả lực, tất cả quyết tâm, tất cả dũng khí, cùng Khương Vọng đi tới!
Kiếm này mới xuất ra.
Hư ảnh Diêm La điện sau lưng Tần Chí Trăn toái diệt!
Kiếm này chỉ ra.
Đâm vào thanh đao đang xoay ngang!
Đang!
Ngay chính giữa cây danh đao đen nhánh lừng danh thiên hạ, kêu lên một tiếng gãy đôi!
Nửa đoạn thân đao bay lên thật cao, bay lên một nơi cực cao, khuấy động lưu quang.
Khương Vọng bước tới, Trường Tương Tư lại đâm tới!
Thanh kiếm sáng như tuyết đâm vào một làn sáng xanh.
Là Chân Quân Dư Tỷ ra tay, cản thế tới của nó, giữ mạng cho Tần Chí Trăn.
Nhưng dù vậy.
Mọi người vẫn kinh hãi nhìn thấy đằng sau làn sáng xanh kia.
Kiếm ý đỉnh phong rít gào đâm xuyên vào ngực Tần Chí Trăn, khoét ra một cái lỗ thật to, gần như diệt sạch khí tạng!
Khương Vọng một kiếm nổi danh thiên hạ.
Từ đây được gọi là Kiếm Tiên Nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận