Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1181: Tận tình hưởng thụ sung sướng

Trung Sơn Vị Tôn ở trong bộ Diễn Binh Đồ Ma Giáp nhìn thấy ánh mắt Yến Thiếu Phi đau buồn quan sát hết thảy, vòng ngọc buộc tóc gã chợt nổ tung, tóc dài xõa ra.
Nỗi đau buồn trong mắt gã biến mất, trở nên xán lạn vui sướng.
Cảm xúc vui mừng tràn đầy này gần như sắp chảy ra từ trong mắt gã.
Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy loại "vui mừng" này, ngược lại khiến người ta cảm thấy trong lòng càng nặng nề.
Đối với Trung Sơn Vị Tôn, sự biến hóa cảm xúc của đối thủ chỉ là thứ yếu, điểm quan trọng là ngay giờ phút này y rõ ràng cảm nhận được khí thế của đối thủ đang nhanh chóng tăng lên!
Thanh kiếm đang bị nắm đấm sắt của y trấn áp, chợt truyền đến lực lượng mênh mông cuồn cuộn như sóng dâng biển gầm!
Kiếm Đắc Ý bỗng nhiên thẳng ra, cả người Trung Sơn Vị Tôn đang mặc giáp bị đẩy lùi về sau mười ba bước!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Y đạp lên đất từng bước, dùng hết sức từng bước một mới có thể trụ lại!
Đã xảy ra chuyện gì?
Trung Sơn Vị Tôn trong Diễn Binh Đồ Ma Giáp được tăng mạnh về mọi mặt, sao có thể bị đối thủ đánh lùi?
Trung Sơn Vị Tôn không biết đây mới chỉ là bắt đầu.
Yến Thiếu Phi với tóc dài tung bay, trong mắt tràn ngập vui sướng cực hạn, bỗng nhiên cười to.
Đây vốn là một hình ảnh vô cùng đột ngột, nhưng xảy ra rất tự nhiên.
Thế của gã, ý của gã, đạo nguyên, huyết dịch của gã ... tất cả mọi thứ của gã đang tự tiêu hao để lúc này bộc lộ rực rỡ Thần thông "Tu Tẫn Hoan".
Dốc hết tất cả, chỉ cần rực rỡ xán lạn trong khoảnh khắc.
Nếu không thể vui sướng hết mức thì phải chết!
Đây là thần thông cược mệnh chân chính. Sau khi sử dụng thần thông này, người tu hành tiêu hao hết thảy, dốc hết tất cả ...
khiến cho ánh sáng rực rỡ cả đời nở rộ trong khoảnh khắc để tăng lên sức chiến đấu về mọi mặt.
Nếu có thể chiến thắng đối thủ mà đạt được niềm vui sướng hết mức thì "sáng rực" như cũ.
Nếu không thể chiến thắng đối thủ thì lập tức chết ngay tại chỗ.
Tuy đều là tăng lên sức chiến đấu về mọi mặt, nhưng sử dụng thần thông Tu Tẫn Hoan cần trả giá vô cùng lớn. Nhưng chỉ xét về tăng sức chiến đấu thì khẳng định Tu Tẫn Hoan mạnh hơn thần thông tương tự khác, Diễn Binh Đồ Ma Giáp của Trung Sơn Vị Tôn càng không thể so sánh.
Cho nên Yến Thiếu Phi khẽ vung trường kiếm đã có thể đánh lùi Trung Sơn Vị Tôn.
Vốn dĩ hai người có thực lực tương đương, nhưng lúc này đã xảy ra chênh lệch, Trong trạng thái Tu Tẫn Hoan, Yến Thiếu Phi vung kiếm trực tiếp tấn công.
Một kiếm xuyên qua máu và hoa lả tả, sáng lóa thu hút ánh nhìn.
Nhưng không biết vì sao, bước chân của Yến Thiếu Phi bỗng nhiên không vững, hơi thất tha thất thểu, nghiêng ngả lảo đảo như là uống say!
Ở trong thị giác, động tác của gã giống như chậm lại.
Nhưng cảm giác, một kiếm này lại trở nên nặng nề, mạnh mẽ như thế.
Gã cười lớn, vui mừng, đắc ý.
Nhưng kiếm của gã lại đau thương, giãy giụa, thống khổ.
Một kiếm như thế đâm tới, như đỗ quyên kêu hót đến đổ máu, trăm vật buồn đau.
Nhìn một kiếm lung lay kia đâm tới, Trung Sơn Vị Tôn phát hiện mình chỉ có thể lùi, chỉ có thể lùi ra sau!
Y không gánh nổi nỗi đau mãnh liệt như thế, không chịu nổi niềm buồn thương da diết như thế.
Đây là kiếm thế gì?
Trong lúc Trung Sơn Vị Tôn lùi về sau, sử dụng Binh Sát trong trạng thái Diễn Binh Đồ Ma Giáp, đánh ra Cửu Hợp Sát Quyền.
Binh Sát xuất hiện từ đằng sau thân thể, ào ào lên cao che lấp cả bầu trời, thổi quét về phía trước.
Đây là một nắm đấm ngưng tụ đại thế cuồn cuộn như nước lũ càn quét khắp nơi.
Nơi quân đội đi qua, mọi vật tan tác.
Dù mây đen che kín thành, tường thành nghiêng ngả sắp sụp, nhưng chuôi kiếm này vẫn đâm vào.
Xiêu xiêu vẹo vẹo đâm xuyên vào.
Đâm rách tầng mây đen, đâm thủng sát khí.
Cú đấm của Trung Sơn Vị Tôn bị phá hủy, Yến Thiếu Phi tiếp tục cười lớn, thất tha thất thiểu xông vào.
Thanh kiếm đã đặt lên cổ!
Trung Sơn Vị Tôn cảm thấy lạnh cả sống lưng!
Trước kia y chưa từng chú ý tới vị đối thủ này, về sau cũng chưa tra tìm được gì ngoài việc gã có xuất thân là du hiệp của Ngụy quốc.
Gã dùng thanh kiếm tên "Đắc Ý".
Gã sử dụng thần thông tên là "Tu Tẫn Hoan".
Đôi mắt gã tràn đầy vui mừng, gương mặt vui vẻ.
Kiếm thế của gã lại như mang theo tội nghiệt, đau khổ buồn bã nặng nề.
Người này đã trải qua những gì?
Người này có chuyện cũ như thế nào?
Đây là loại kiếm thuật gì?
Tinh Quang Thánh Lâu xa xôi trên Tinh Khung, Thánh Lâu của Trung Sơn Vị Tôn và Thánh Lâu của Yến Thiếu Phi giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Mà Ngũ Phủ trong cơ thể chấn động.
Trung Sơn Vị Tôn mở mắt trừng trừng nhìn thẳng Yến Thiếu Phi, trong phút chốc ánh mắt sâu thẳm như vực sâu.
Y phát động thần thông đã từng sử dụng trong mấy trận chiến đấu lúc trước: "Điển Ngục"!
Dò hỏi, tra tấn thần hồn của đối thủ, khiến kẻ đó vô cùng đau đớn.
Theo thần thông không ngừng được khai phá, Điển Ngục sẽ càng ngày càng "Phong phú".
Ở trong vòng chiến đấu thứ nhất, Điển Ngục vừa xuất hiện đã khiến cho đối thủ đến từ liên minh Tây Bắc Ngũ Quốc suy sụp tại chỗ. Kẻ này chính là thiên kiêu nổi tiếng có ý chí kiên định đến từ Tây Bắc Ngũ Quốc cằn cỗi lạnh lẽo!
Lúc đối thủ thỏa thuê đắc chí chính là lúc Điển Ngục phát huy tốt nhất.
Không có lựa chọn nào thích hợp hơn vào lúc này.
Trung Sơn Vị Tôn nắm chặt nắm đấm, tùy thời chuẩn bị đón đỡ công kích.
Nhưng ...
Thần thông Điển Ngục rơi xuống, vẻ mặt Yến Thiếu Phi không hề thay đổi, gã vẫn cứ tươi cười rạng rỡ, trong mắt tràn đầy sung sướng. Mà một kiếm nghiêng ngả lảo đảo kia đã đến gần thân Trung Sơn Vị Tôn!
Thần thông Điển Ngục thế mà không ảnh hưởng gì!
Hoặc chính xác hơn là Điển Ngục đã gây ra ảnh hưởng tới Yến Thiếu Phi, nhưng gã vẫn chịu đựng được nỗi đau đớn này.
Chuyện này chỉ có thể chứng tỏ gã đang cảm thụ nỗi đau đớn mãnh liệt, càng thâm sâu, càng dày vò hơn!
Trung Sơn Vị Tôn chợt hiểu ra.
Có lẽ trạng thái hiện tại của người này vốn chính là dùng đau khổ tội nghiệt để làm năng lượng chiến đấu.
Tiện thể y cho ra kết luận: Không thể đánh bại Yến Thiếu Phi trong trạng thái này!
Vì thế Trung Sơn Vị Tôn đánh ra một chiêu "Thiết kỵ Đột Xuất Đao Thương Minh". Sau đó không chút do dự nhảy dựng lên, di chuyển thân mình.
Trong vô thức, ý chí chiến đấu y đã thay đổi: Từ mạnh mẽ nghiền áp đánh bại đối thủ đến cẩn thận nghiêm túc đánh bại đối thủ, cho đến bây giờ... chịu đựng trạng thái thần thông của đối thủ và chờ đợi cơ hội tốt.
Đương nhiên, ý muốn giành thắng lợi từ đầu đến cuối vẫn chưa hề tắt.
Đối với chiến tranh, kết quả thắng hay bại vĩnh viễn quan trọng hơn quá trình.
Hiểu được tránh đi mũi nhọn, mới xem như hiểu được chiến tranh.
Nhưng đúng ngay lúc này, Yến Thiếu Phi đối mặt với Cửu Hợp Sát Quyền của Trung Sơn Vị Tôn thế mà không tránh không né.
Gã vẫn nghiêng ngả lảo đảo đi lên trước, vung lên một kiếm về phía Trung Sơn Vị Tôn!
"Ầm."
Nắm đấm không hề dừng lại đập vào trên người Yến Thiếu Phi, Hộ Thể Tinh Quang của gã trực tiếp bị đập vỡ phát ra tiếng ong ong rền rĩ, làm lõm cả xương ngực.
Nhưng Yến Thiếu Phi vẫn đang cười.
Trong trạng thái Tu Tẫn Hoan, gã vẫn chưa bị một quyền này giết chết.
Gã vui vẻ cười ha ha, lảo đảo xiêu vẹo ngã về phía trước.
Như một đứa trẻ ngây thơ vui sướng vung vẩy kiếm gỗ, cười đùa chạy vội, nhưng bước chân không vững, té ngã tại chỗ.
Nhưng chính vì một cái ngã này, khí thế đang tăng lên của Trung Sơn Vị Tôn tức khắc bị ngăn trở, thân thể bị vô số kiếm khí trống rỗng sinh ra chém vào người.
Keng keng keng!
Đó là tiếng kiếm khí chém vào Diễn Binh Đồ Ma Giáp.
Bị kiếm khí điên cuồng chém trúng, Trung Sơn Vị Tôn bị ép rơi xuống mặt đất.
Mà lúc này Yến Thiếu Phi đang ngã xuống trước mặt y!
Giống như một kẻ say mượn rượu tiêu sầu, giống như một đứa bé bị té ngã, ngã ngào trước mặt y.
Trùng hợp là kiếm Đắc Ý lại đâm trúng ngực của Trung Sơn Vị Tôn!
Trung Sơn Vị Tôn không cam lòng, không phục, khó chịu!
Y còn có thần thông chưa sử dụng, còn có át chủ bài chưa ra, Cửu Hợp Sát Quyền cũng chưa lộ hết!
Y rành rành là thiên kiêu Kinh quốc, sao có thể thua!
Nhưng kiếm khí vô cùng đau khổ, vô cùng buồn thương kia điên cuồng tàn sát bừa bãi trong thân thể y.
Nỗi đau khổ của y, tội nghiệt của y bị châm lửa, thậm chí đã bị châm lên ngọn lửa Hồng Liên. Ngọn lửa đau khổ đốt cháy ở trong cơ thể...
Một luồng ánh sáng vỗ về y, vỗ về thân thể y, nhưng trong lòng y càng thêm đau khổ. Bởi vì Dư Tỷ đã nhúng tay.
Trong tiếng Dư Tỷ Chân Quân tuyên bố kết quả trận đấu, Trung Sơn Vị Tôn nhìn Yến Thiếu Phi ngã trước mặt, dùng trường kiếm đâm xuyên qua ngực mình, đồng thời chống đỡ bản thân.
Y phun ra máu tươi, gian nan hỏi: "Đây là kiếm thuật gì?"
Vừa hỏi xong, y bỗng dưng nhớ ra hình như người đối diện này là người câm.
Đại khái là trời sinh không thể nói chuyện, gã mới đau khổ như thế.
Nhưng chỉ khi chuyên chú như thế mới có thể mạnh như vậy ...
Ngay thời khắc này, trong đầu Trung Sơn Vị Tôn bỗng vô cớ sinh ra ý nghĩ kỳ quái: Nếu ngày nào đó Hoàng Xá Lợi cũng bị câm, hẳn là nàng sẽ càng mạnh thêm?
"Thần Thương."
Yến Thiếu Phi nói.
Rút ra kiếm Đắc Ý.
Trong nháy mắt lưỡi kiếm rời khỏi thân thể, Trung Sơn Vị Tôn rất muốn để Triệu Thiết Trụ đi ra nói hai câu.
Nhưng nhìn thấy Yến Thiếu Phi rút kiếm lùi ra sau, cảm nhận được loại hiu quạnh và đau buồn này, y chợt cảm thấy buồn nản.
Trở về sẽ bị đánh đúng không?
Vậy không có cách nào, không thể bộc lộ thực lực cao nhất của bản thân, cũng tương đương với năng lực không đủ.
Nhưng mà gia gia, ta thật sự đã rất nỗ lực.
Thôi, ngài cũng sẽ không nghe ta nói đúng không?
Cứ như vậy đi...
Người nằm trên mặt đất, nằm yên.
Người đứng lùi về sau, mặt không chút biểu tình.
Tình cảm vui sướng cực hạn vừa nãy đã tan hết, chỉ để lại vô tận buồn bã hiu quạnh.
Tuy Yến Thiếu Phi thắng trận này, nhưng sống lưng gã lại hình như cong xuống vài phần.
Cũng không phải là Tu Tẫn Hoan không còn tỏa sáng, mà là chiêu kiếm này hại người cũng hại mình!
Khiến cho người khác không khỏi tò mò về gã và kiếm thức của gã rốt cuộc có chuyện cũ như thế nào ?
Trận đấu trên Diễn Võ Đài đã có kết quả, mà ở dưới Diễn Võ Đài lại đột nhiên ồn ào ầm ĩ.
Một trận chiến này thế mà là thiên kiêu của Ngụy quốc chiến thắng!
Kẻ này không phải thiên kiêu của nước bá chủ, thế mà lại đi tới một bước cuối cùng, có tư cách tham gia trận chung kết Hoàng Hà Hội!
Người của Kinh quốc đều mặt mày nặng nề, không dám tin.
Người của Ngụy quốc lại vui vô cùng, hoan hô ầm ĩ.
Mà đại tướng quân Ngô Tuân của Ngụy quốc thì đứng thẳng lên, hưng phấn nói: "Yến Thiếu Phi! Khi trở về nước, ta chắc chắn sẽ dẫn ngựa cho ngươi!"
Nhưng Yến Thiếu Phi chỉ cầm kiếm đứng đó, khép hờ mí mắt, vẻ mặt buồn bã hiu quạnh, đứng lẻ loi trên đài như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Dù giờ này ngày này...
Trên đài Quan Hà, thiên hạ đắc ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận