Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2468: Môn hạ (1)

Không nói đến bảy tên cao tầng trại nuôi ngựa Trường Lâm từ Hùng Bá Thần trở xuống bị treo trong phòng nghị sự đủ ba ngày, cũng không cần nói đường khẩu của bang Vĩnh Hưng trong đêm sụp đổ, đường trấn tông Hắc Hổ mất tích bí ẩn...
Tóm lại tửu lâu Bạch Ngọc Kinh khai trương phi thường thuận lợi, rất nhanh sinh ý nổ lửa, để Bạch Ngọc Hà chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn, lại không có đất dụng võ.
Chỉ là một tòa tửu lâu, tự nhiên không đủ cho Bạch Ngọc Hà phát huy tài hoa, dù là Bạch Ngọc Kinh cấp tốc trở thành đệ nhất tửu lâu Tinh Nguyệt Nguyên, cũng hoàn toàn không tính là gì.
Chỉ là Khương Vọng bày ra tư thế muốn ở đây thường trú lâu dài, gã cũng làm đủ tư thế phát triển lâu dài. Đến mức Khương Vọng nghĩ câu người nào, Khương Vọng không nói, gã cũng không hỏi.
Nói câu không khoe khoang, nếu xử lý tốt quan hệ ngoại giao với hai bên Tề - Cảnh, gã hoàn toàn có tài năng ở Tinh Nguyệt Nguyên thành lập được một bộ thể hệ quốc gia.
Đương nhiên, một nước nhỏ tiên thiên không đủ, chú định không có không gian phát triển, cũng không phải Bạch Ngọc Hà gã để ý.
Võ An Hầu đã bỏ tước, Bác Vọng Hầu đương nhiên cũng là một lựa chọn tốt. Có giao tình của Khương Vọng tại đó, có Bác Vọng Hầu Trọng Huyền Thắng hỗ trợ can thiệp, gã ở tại Tề quốc sẽ không thiếu cơ hội. Đấu tranh với nhau, cân nhắc giữa lợi và hại, gã từ nhỏ rèn luyện ở trong danh môn thế gia, không sợ trong quan trường Đại Tề ẩn giấu không ra mặt.
Lúc trước gã chọn rời Việt quốc, không phải là cân nhắc lợi hại cho mọi người sao, gã không nhìn thấy một chút xíu cơ hội đánh bại Cách Phỉ sao?
Gã đi theo Khương Vọng, là vì tới gần truyền kỳ, tận mắt chứng kiến truyền kỳ... Cũng phải trở thành truyền kỳ.
Thiên Phong Cốc cũng không nhỏ, sở dĩ phía trên vùng bình nguyên này hiếm được khai thác như thế, phần lớn là do nhân tố con người. Dưới cốc giống như là một quảng trường khổng lồ, đường cốc lan tràn ra giống mạng nhện.
Bạch Ngọc Kinh đương nhiên ở trên "Đường đi" chính, dựng dựa vách đá.
Bạch Ngọc Hà ở trên lâu trông về phía xa, nhìn thấy một gã nam tử trẻ tuổi mặc áo gai vạt áo ngắn, bên hông treo một chuôi đao bổ củi, mệt mỏi phong trần đi trên đường, từ trong đám người đi tới.
Ánh mắt của gã đình chỉ, mà người này cũng dừng bước giữa đường.
Hiện tại dòng người như thủy triều, người này thành đá ngầm.
Một thân như đá ngầm, định ở nơi đó, mà ánh mắt nhìn lên lầu cao.
Ồn ào náo động nhất thời đứng im, gió cũng không lưu động.
Ánh mắt của hai người, giao phong như đao kiếm.
Bạch Ngọc Hà nhận ra người này.
Đạo lịch năm 3919, người đi xem đài Quan Hà, không ai không nhận ra Lâm Tiện.
Sắc bén vô song, thần thông Vô Câu.
Từ biệt mấy năm, vẻ trẻ con trước kia đã không còn. Hiện tại Lâm Tiện trầm mặc, chắc chắn, kiên nhẫn, ẩn ẩn cho Bạch Ngọc Hà một loại cảm giác quen thuộc.
Trầm mặc đối mặt một lúc, Bạch Ngọc Hà mới ý thức tới loại cảm giác quen thuộc từ đâu đến, hiện tại Lâm Tiện, có điểm giống Khương Vọng trước kia.
Chỉ bất quá Khương Vọng bây giờ, lại nhiều hơn một chút phong lưu vương hầu, nhiều thêm một chút uy nghi đã từng đứng trên đỉnh phong quyền lực, nhiều thêm một chút không chút rung động mà thế gian ngưỡng vọng. Mà những thứ này, có lẽ về sau Lâm Tiện cũng sẽ có.
"Mời trở về đi, Lâm huynh."
Bạch Ngọc Hà nói:
"Tiên nhân không tiếp khách, xa tục sự mà thôi."
Khương Vọng bế quan lâu dài, lầu mười hai Bạch Ngọc Kinh căn bản ngăn cách trong ngoài. Tất cả mọi chuyện đều do gã ra sức quản lý, mà sở dĩ để Lâm Tiện ngoài cửa, là có nguyên nhân.
Tửu lâu Bạch Ngọc Kinh mở ngày thứ hai.
Thái tử Dung quốc đích thân đến Tinh Nguyệt Nguyên, chuẩn bị lễ mười xe, cầu kiến Khương Vọng.
Cũng bị gã thay mặt Khương Vọng cự tuyệt.
Xưa kia lần Tề quốc dâng tặng lễ vật thái miếu, Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân phong hầu, thái tử Dung quốc từng tự mình đến yết kiến, chính là vì cầu được Tề đình ủng hộ nhiều hơn.
Trận chiến phạt Hạ kia, quốc tướng Âu Dương Vĩnh Dung quốc chiến tử, Dung quốc mất đi trụ cột đất nước, cũng mất đi tu sĩ Thần Lâm duy nhất trong nước.
Sau cuộc chiến, Tề quốc ban thưởng bù đắp cho tổn thất của Dung quốc, cũng hứa hẹn che chở xã tắc Dung quốc, cho đến người kế tiếp có thể chèo chống Dung quốc xuất hiện, hoặc là đủ một trăm năm.
Hiện tại thái tử Dung quốc chuẩn bị trọng lễ tới gặp Khương Vọng, không cần mở miệng Bạch Ngọc Hà cũng biết y suy nghĩ gì.
Đơn giản là cả nước nhận một bộ kia, bái thượng trụ quốc, hoặc là tùy tiện cái gì Khương thái sư, mượn danh tiếng Khương Vọng trấn quốc.
Nhưng Khương Vọng đã bỏ qua tước tại Tề quốc, còn có thể đi Dung quốc sao?
Để tránh thái tử Dung quốc bày ra thành bán thảm, lãng phí thời gian tu hành của Khương Vọng, lại để Khương Vọng rơi vào thanh danh lãnh khốc, Bạch Ngọc Hà trước một bước thay Khương Vọng từ chối.
Thái tử Dung quốc mời thiên kiêu Lâm Tiện tới, có thể thấy được tâm gã chưa chết.
Mặc dù rất thưởng thức Lâm Tiện này, Bạch Ngọc Hà vẫn giữ thái độ kiên quyết.
Giống như Bạch Ngọc Hà nhớ kỹ Lâm Tiện, Lâm Tiện đương nhiên cũng nhớ kỹ Bạch Ngọc Hà, nhớ kỹ người này trên đài Quan Hà kiêu ngạo và sạch sẽ.
Lúc chòm sao lóng lánh, bọn hắn đều ở trong đó.
Y đứng giữa dòng người lui tới, cô độc ngửa đầu, chậm rãi nói:
"Ta tới bái phỏng, không có nghĩa là vì Dung quốc, chỉ đại biểu Lâm Tiện ta."
Lúc này Bạch Ngọc Hà không thể thay Khương Vọng quyết định.
"Mời lên lầu mười một."
Bạch Ngọc Hà nói.
Lâm Tiện gật đầu một cái, đi vào trong tửu lâu, từng tầng từng tầng, từng bước lên.
Toàn bộ lầu mười một bị Bạch Ngọc Hà chia cắt thành nhiều phòng khác nhau, có tĩnh thất, phòng trà, phòng sách, phòng binh khí, phòng quyền thuật...
Gã mời Lâm Tiện ngồi ở phòng trà:
"Chờ Khương huynh luyện khóa chiều kết thúc, chúng ta sẽ thảo luận một chút vấn đề tu hành, đến lúc đó ngươi có thể gặp hắn."
Lâm Tiện gật đầu nói cảm ơn, cũng không nói những lời khác.
Bạch Ngọc Hà phong độ nhẹ nhàng điểm trà, hững hờ nói:
"Ta có thể hỏi trước một chút không, Lâm huynh nói việc này không đại diện Dung quốc... Vậy cần làm chuyện gì?"
Lâm Tiện ngước mắt nhìn gã.
Thiếu niên ngây ngô phấn khổ, giống như trong vòng một đêm biến thành người đàn ông nặng nề. Ánh mắt thấy được sức nặng.
Bạch Ngọc Hà bổ sung:
"Mặc dù Vọng quân đã không còn là công hầu, nhưng hiện tại ta vẫn là môn khách của hắn.
Lâm Tiện nói:
"Ta tới làm chó săn cho hắn."
Bạch Ngọc Hà nhất thời trầm mặc.
Câu nói này nếu do bất kỳ một thiên kiêu Hoàng Hà nói ra sẽ giống như nói đùa, nhưng xuất phát từ miệng của Lâm Tiện, thì thấy có sức nặng.
Ngày trước trên Tinh Nguyệt Nguyên, Lâm Tiện nói một câu:
"Nguyện làm môn hạ chó săn cho Khương Thanh Dương", cả đông vực biết rõ.
Có người cảm giác đó là đương nhiên.
Có người cảm thấy nói quá sự thật, xem như trò cười.
Cũng có người chế giễu y a dua quá mức, nịnh nọt đại quốc.
Nhưng càng về sau Khương Vọng tại xứ Hạ đánh một trận phong hầu, tạo ra kỷ lục công hầu đương thời trẻ tuổi nhất, mọi người lại bàn về chuyện năm đó, chỉ có ánh mắt thán phục Lâm Tiện.
Bởi vì Dư Bắc Đấu tuyên dương, người đời đều biết Khương Vọng tại Nội Phủ cảnh chém giết tứ đại Nhân Ma, sáng tạo ra chiến tích khủng bố nhất lịch sử. Nhưng không người biết được, toàn bộ hành trình Lâm Tiện đứng ngoài quan sát trận chiến kia, từ đó mới ngưỡng mộ núi cao, lấy làm mục tiêu cuộc sống.
Bạch Ngọc Hà chỉ biết uống một chung trà, yên lặng chờ Khương Vọng kết thúc tu luyện.
Nói kết thúc kỳ thực cũng không tính là nhanh.
Bởi vì khóa chiều mặc dù đã hoàn thành, lòng bàn tay hắn thủy chung vẫn có tia sáng đạo thuật chuyển vòng, cũng không đình chỉ luyện tập. Ngày thường hán và Bạch Ngọc Hà thảo luận tu hành đều là như thế.
Nhìn thấy Lâm Tiện được Bạch Ngọc Hà mang lên lầu mười hai, Khương Vọng sửng sốt một chút, không khỏi cười khổ:
"Lâm huynh sao lại đến đây?"
Thái tử Dung quốc tới bái phỏng một chuyến, hắn đã nghe Bạch Ngọc Hà kể lại. Chuyện Dung quốc, hắn tuyệt đối sẽ không tham dự. Dù cho hắn đi làm Thái Thượng Hoàng, cho dù Lâm Tiện tự mình đến mời, mà hắn được cho là rất thân quen Lâm Tiện.
Hắn cho rằng Lâm Tiện cũng hẳn là chỗ quen biết, nhưng chuyện hắn đã quyết định, sẽ không bị cải biến.
Nhưng hắn hiển nhiên bị bất ngờ.
Mục đích Lâm Tiện lần này tới, không giống mục đích thái tử Dung quốc tới.
Vừa thấy Khương Vọng, y trực tiếp quỳ gối:
"Hôm nay Lâm Tiện lấy danh nghĩa của mình tới bái phỏng... Xin cho phép ta đi theo ngài tu hành!"
Khương Vọng đỡ lấy y, không để y bái xuống.
Chỉ nghe một câu, đã đầy đủ.
Cuộc chiến phạt Hạ, Lâm Tiện đã cùng đi.
Tắc Hạ Học Cung Lâm Tiện đã từng đồng môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận