Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 473: Thế giới ẩn tinh

Khương Vọng đều đã gặp qua đám người này trong Thất Tinh Cốc.
Đặc biệt là người cầm đầu kia, đó là thanh niên tiếp đón hắn cùng nhau bước vào tinh vị - Điền Thường của đại trạch Điền thị, cũng là con hổ cố định trong bí cảnh Thất Tinh Lâu.
Đi theo bên cạnh gã là mười ba người, đều là con cháu của Điền thị.
Theo lý thuyết, những người này đều nằm chót Địa Sát tinh vị, nên xuất hiện ở thế giới được Dao Quang tinh chiếu rọi mới đúng.
Nhưng Điền gia kinh doanh bí cảnh Thất Tinh Lâu nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi có vài thủ đoạn độc đáo không muốn cho ai biết.
Khương Vọng thông qua "Tình báo" của Tiểu Phiền bà bà ở Sâm Hải Nguyên Giới nên mới tìm được thế giới được Ẩn Nguyên Tinh chiếu rọi này, cũng không biết Điền gia là thông qua phương pháp gì.
Nhưng sự xuất hiện của đám người Điền gia đã làm Khương Vọng càng chắc chắn giá trị của thế giới này.
Nếu thế giới mà Ẩn Nguyên Tinh chiếu rọi không có thu hoạch càng cao thì tội gì bọn họ mất công từ thế giới Dao Quang tới đây?
Hiện tại nghĩ lại, từ lúc đầu Điền gia đã chiếm cứ hai mươi vị trí cuối cùng của Địa Sát tinh vị, có phải vốn cũng là kế hoạch Điền gia đã vạch ra từ trước hay không?
Người trong thiên hạ đều cho rằng Điền gia trả giá rất nhiều ở bí cảnh Thất Tinh Lâu, nhường ra tất cả vị trí hàng đầu, có hơi không đành lòng bức bách quá mức, nhưng người của Điền gia lần nào mang đội đều ở bên nhau, chiếm cứ một thế giới tinh diệu, cũng có thể hoàn mỹ che lấp bí mật của bọn họ.
Nếu không có "Tình báo" của Tiểu Phiền bà bà, ai có thể nghĩ đến, đa số người của Điền gia đều tiến vào thế giới ẩn tinh kia chứ?
Trong ghi chép của Tứ Hải thương minh và Thạch Môn Lý thị cũng chưa từng xuất hiện thế giới ẩn tinh!
Khương Vọng nhanh chóng rời khỏi trong Hồng Trang Kính, đồng thời thu hồi Diễm Hoa Chi Hải.
Hắn lấy ra nặc y rồi phủ lên, đứng đó không nhúc nhích.
Đối với người tu hành mà nói, phạm vi năm dặm rất khó được coi là an toàn.
Cũng có một số người tu hành có được phạm vi tầm nhìn khá xa, hoặc là có điểm đặc dị ở mục khiếu, năm mươi dặm còn không tính là khoảng cách xa nữa là.
Nhưng biển cát này cũng không phải bằng phẳng toàn bộ, ngược lại cao thấp phập phồng, gập ghềnh.
Cồn cát chằng chịt cách trở tầm nhìn - Đây cũng là một trong những nguyên nhân Khương Vọng lựa chọn mượn dùng Hồng Trang Kính để tra xét. Càng đáng tin cậy hơn mắt nhìn trực tiếp của hắn, cũng càng cụ thể hơn.
Sự cẩn thận của Khương Vọng đều thể hiện trong hành động, Diễm Hoa Chi Hải mà hắn phóng thích đều nằm trong hố cát. Không có sẵn thì tiện thể chế tạo ra.
Như vậy thì nhìn từ nơi xa, nơi ẩn thân của hắn đã trở thành góc chết tầm nhìn.
Đương nhiên, nếu thực sự có người cách xa năm dặm mà vẫn có thể nhìn thấy tình huống trong hố thì Khương Vọng cũng chỉ có thể cam chịu.
Lúc này Khương Vọng đã phủ thêm nặc y, hắn đã biến mất trong tầm nhìn của người bình thường thậm chí là tu sĩ, hòa hợp với cát vàng thành một thể.
Còn về đạo thuật Diễm Hoa Chi Hải mà trước đó hắn phóng thích, vốn đã tồn tại giữa thật và giả, cũng không lưu lại dấu vết gì.
Đám người Điền Thường đi ngang qua chỗ Khương Vọng ẩn thân để đi về phía trước, lời nói họ nói với nhau cũng rơi vào tai Khương Vọng.
"Còn bao lâu nữa đây?" Một giọng nữ hỏi.
"Chắc sắp rồi, ta thấy trên địa đồ cũng không phải quá xa." Một giọng nam ân cần trả lời.
"Phỏng đoán của tên quái vật quả nhiên đã đúng. Lần này chúng ta thật sự có thể tìm được thế giới ẩn tinh!"
Một giọng nam khác rất vui mừng mà nói.
"Quái vật cái gì? Đó là Bình công tử!"
Khương Vọng lại nghe ra tiếng quát lớn kia là tới từ Điền Thường - Hắn cũng chỉ từng nói chuyện với Điền Thường.
Giọng nam vui mừng trước đó tiếp tục trả lời:
"Nơi này cũng không phải là Tức Thành. Chúng ta nói cái gì ở chỗ này, hắn có thể nghe được hay sao?"
Quái vật? Điền An Bình sao?
Khương Vọng cân nhắc trong lòng.
Chuyện về Điền An Bình, Trọng Huyền Thắng đã từng cố ý nói cho hắn biết, nếu gặp được người này thì phải cực kỳ cẩn thận.
Sau khi nghe thấy cuộc đối thoại này, Khương Vọng có được hai tin tức.
Thứ nhất, chính là uy tín của Điền Thường đối với đội ngũ Điền gia trong thế giới bản nguyên này cũng không đủ, ít nhất sau khi gã quát lớn, vẫn có người dám tranh cãi. Thứ hai, Điền An Bình cũng không được quá tôn trọng trong Điền gia, ít nhất những người trẻ tuổi này cũng lén lút không tôn trọng y. Thậm chí Điền Thường cũng không có giữ gìn quá mức, càng như chỉ đi ngang qua sân khấu, tỏ vẻ mình không liên quan đến những lời không tôn trọng này.
Đương nhiên, kiêng kị sợ hãi của những người này đối với Điền An Bình cũng rất rõ ràng.
Đám người Điền gia này thật thả lỏng, cũng không biết là cậy vào cái gì.
Trận hình vẫn còn duy trì, nhưng không mấy ai quá khẩn trương, đều câu được câu không mà tán gẫu. Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đang dạo chơi ngoại thành.
"Lại nói tiếp, tên môn khách đi cửa sau của Trọng Huyền gia kia cũng thật thông minh. Biết tự động thay đổi tinh vị trước."
"Tên kia tự đi rồi cũng đỡ tốn công, bằng không còn phải nghĩ cớ giải thích với Trọng Huyền gia."
"Một môn khách, chết thì chết, chết trong thăm dò bí cảnh không phải rất bình thường sao? Giải thích cái gì?"
"Ha, cứ khăng khăng mở miệng muốn một vị trí trong chúng ta. Để tránh người khác sinh nghi, chúng ta còn không tiện từ chối."
"Được rồi. Ít nói chút chuyện không liên quan đi."
Lại là Điền Thường lên tiếng quát bảo ngưng lại.
Tuy uy vọng của gã cũng không đủ, nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh được Điền thị chỉ định trong chuyến này, chung quy những người khác cũng không thể quá coi rẻ gã, bởi vậy cũng an tĩnh một hỏi.
Hình như bọn họ rất rõ mình nên chạy đi đâu, mục tiêu cũng thật rõ ràng.
Tất cả giống như đều là do Điển An Bình sắp xếp.
Mục tiêu của Khương Vọng cũng rất rõ ràng, là đi theo chân bọn họ tới cùng.
Cũng đâu có chuyện có sẵn đường mà không đi, cứ nhất quyết tự mình đi bậy bạ đi ruồi nhặng không đầu.
Còn về chuyện cuối cùng làm như thế nào, vậy xem tình hình rồi nói tiếp.
Đám con cháu Điền thị này, tính luôn cả Điền Thường thì tổng cộng có mười bốn người. Còn có năm người của Điền thị tiến vào bí cảnh Thất Tinh Lâu, đại khái là giấu tai mắt ở thế giới khác.
Lúc này Khương Vọng mới phát hiện, thì ra hắn vẫn luôn đi ngược phương hướng. Thì ra không nên đi hướng bắc, phải đi về nam...
Nhìn từ nơi rơi xuống, nói không chừng cứ đi mãi về hướng nam thì hắn còn tiếp xúc với mục tiêu trước cả đám người Điền gia này nữa.
Khương Vọng cũng không rõ những người Điền gia này phân biệt phương vị như thế nào. Cho dù có người đặc biệt vẽ ra địa đồ, cát trên biển cát này cứ bay lên đáp xuống, đông thổi đến tây, tây thổi đến đông, sao có biện pháp vẽ rõ ràng được chứ?
Đương nhiên điều này cũng không quan trọng.
Dù sao đi theo là được rồi.
Di chuyển thì nặc y sẽ mất đi tác dụng.
Nhưng Khương Vọng rất kiên nhẫn, chờ nhóm người này sắp biến mất ở cuối tầm nhìn thì hắn mới hiện ra đi theo sau từ xa xa, hơi có động tĩnh thì lập tức giả chết tại chỗ.
Có đội ngũ Điền thị mở đường ở phía trước, trên đường cũng không cần tự chú ý, tính an toàn cao lên rất nhiều.
Đối với những tu sĩ siêu phàm, những dòng cát chảy này căn bản không tính là nguy hiểm. Có nhiều phương pháp có thể ứng phó được.
Làm Khương Vọng chú ý chính là, những người Điền gia này cũng không phi hành lên đường. Chắc chắn bọn họ càng hiểu biết thế giới ẩn nguyên này hơn, vậy thì bay trên không trung sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm nào đó.
Hắn yên lặng tính toán thời gian trong lòng, sau hai canh giờ rưỡi, nguy hiểm thật sự của thế giới này mới lần đầu tiên tiến đến.
"Bão cát!" Trong đội ngũ Điền thị có người kinh hô.
Hình như bọn họ sớm có chuẩn bị đối với chuyện này, Khương Vọng đứng xa xa đã nhìn thấy, mười bốn người của Điền gia bày trận tại chỗ, nhanh chóng chui vào mặt đất. Đồng thời, dưới sự điều động của đạo thuật này, một tảng đá vuông khổng lồ xuất hiện, hơn nữa nhanh chóng chặn lên khe hở, tạo thành một "cái nắp" hình nửa vòng tròn.
Thứ cuối cùng xuất hiện là một thành lũy như phần mộ.
Mà ngay vào lúc thành lũy hình dạng phần mộ này xuất hiện.
Cát vàng che trời đang trào dâng.
Giống một con rồng khổng lồ nối liền cả bầu trời, cao tốc thổi quét đến từ nơi xa.
Quá đột nhiên, cũng quá nhanh! Căn bản không cho người ta thời gian phản ứng.
Vừa rồi còn bầu trời quang đãng, cát yên gió lặng.
Chỉ trong chớp mắt mà tất cả đều tối sầm xuống.
Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận