Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2126: Mặt trời sáng tỏ

Khương Vọng nhìn ngoài cửa sổ, nhất thời không nói gì.
Một bên mặt vừa lúc bị quang ảnh phác họa rõ ràng, có dáng vẻ tương đối ưu việt.
Trọng Huyền Thắng đương nhiên hiểu Khương Vọng, thấy hắn trầm mặc, cũng không hỏi thêm nữa.
Nhìn thấy trên mặt bàn có một tờ giấy tuyên đang mở, liền tiện tay lấy qua, chỉ thấy trên giấy viết "Mặt trời sáng tỏ, cần làm chuyện gì, há có người không biết?"
Câu này trích từ "Kinh Lược".
Lúc này Trọng Huyền Thắng mới hiểu ra, cười nhạo nói:
"Lo sợ không đâu!"
Khương Vọng thẹn quá hoá giận:
"Huynh thì biết cái gì?"
Trọng Huyền Thắng thản nhiên nói:
"Chưa từng nghe nói đến Đào Hoa Tiên, lang thang nhiều năm, cũng là quốc sĩ. Một khi Diễn Đạo, tức là quốc trụ?"
Khương Vọng đem mặt:
"Cuối cùng ông ấy đầu hàng."
Nói xong ý thức được không đúng, liền sửa lời:
"Đừng lấy Ngu Thượng khanh ra nói đùa."
"Để ta đoán xem, lần này đi sứ Mục quốc, thiên tử lại trọng thưởng cho huynh rồi?"
Trọng Huyền Thắng vẫn cười như cũ:
"Khiến huynh cảm thấy lương tâm bất an, cảm thấy mình nhận lấy thì ngại?"
Khương Vọng không lên tiếng. "Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Trọng Huyền Thắng vẫn cười:
"Đương kim thiên tử hoặc là không thưởng, thưởng thì vô cùng. Huynh nhận lấy thì ngại, chính là hiệu quả mà lão nhân gia ông ta muốn. Huynh chính là đại trung thần được dùng để thể nghiệm và quan sát thiên tâm đấy, Võ An Hầu!"
"Nói với huynh, huynh cũng không hiểu."
Khương Vọng không nhịn được nói. "Ta không hiểu?"
Trọng Huyền Thắng cười lạnh:
"Lần nào đánh trận huynh chẳng liều mạng?"
"Từ khi tòng sĩ đến bây giờ, huynh có từng làm qua chuyện gì nhục quốc cách chưa?"
"Huynh đạt được những gì ở Tề quốc, huynh đã vì Tề quốc mà bỏ ra những gì?"
"Dương danh ở gần biển, khôi thủ Hoàng Hà, chém tướng đoạt cờ, ngăn chặn Họa Thủy..."
"Những gì huynh có được hôm nay, cái nào không phải do huynh phấn đấu đoạt được?"
"Ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được huynh đã từng làm chuyện gì có lỗi với Tề quốc... Khả năng chỉ có một chuyện, là lúc trước không tố cáo Doãn Quan, mà ngược lại còn yểm hộ hắn vào thành? Nhưng lúc đó nếu như không có huynh, Doãn Quan vẫn vào thành. Nếu như không có Doãn Quan, huynh đã chết. Một người chết, sao có thể tố cáo được?"
"Huống chi, con người của ta là tương đối không có đạo đức . Lúc ấy, ta đã từng cẩn thận suy nghĩ, có nên trở mặt tố cáo không, tống Doãn Quan vào thiên lao, chỉ là hắn không cho ta cơ hội, ta mới yên lặng theo dõi diễn biến. Ta còn là người xuất thân từ thế gia Tề quốc đấy, là người Tề lâu năm rồi! Người Tề mới như huynh so với ta, thì kẻ nào có lỗi hơn đây?"
"Huynh chính là yêu cầu bản thân quá cao. Thà rằng người khác phụ mình chứ không thể phụ người khác. Quá gàn bướng! Có ngốc không hả?"
"Huynh lấy bốn chữ của Ngoại Lâu làm lồng giam, quy buộc con đường của mình, cầm tù chính bản thân mình. Đây là cách tu hành của thiên tài. Nhưng cũng không thể quá mức nghiêm khắc với chính mình, mọi thứ qua thì đừng nghĩ tới nữa. Như vậy sẽ tẩu hỏa nhập ma đấy! Tiên hiền từng nói "Ngô nhật tam tỉnh ngô thân", không phải là "Ta ngày ngày khảo vấn ta ba lần"! Trong một giây, trong lòng có ngàn vạn ý niệm, ai có thể chịu được sự khảo vấn như thế?"
"Hạ Sùng Hoa người ta là nhân vật như thế nào? Được xếp tên trong "Nịnh Thần Truyện", xếp hạng còn ở trước Dịch Nha Chỉ! Nói câu không dễ nghe, huynh cũng xứng so sánh với Hạ Sùng Hoa?"
Trọng Huyền Thắng dùng cách đặt câu hỏi liên tiếp, đánh cho Khương Vọng á khẩu không trả lời được. Câu "Mặt trời sáng tỏ" mà Khương Vọng viết kia, trích từ quyển 3 của "Kinh Lược". Nguyên văn viết: Có quyền thần Hạ Sùng Hoa, thường có những mưu kế ngầm, tự cho là làm việc bí ẩn. Linh Đế chỉ nói:
"Mặt trời sáng tỏ, làm chuyện gì, há có người không biết?"
Hạ Sùng Hoa xấu hổ, oán hận rút kiếm, giết Linh Đế. Nâng thái tử lên ngôi, kiếm cắt sơn hà, tự hoạch đất phong. Thái tử lại khiển trách là quốc tặc. Hạ Sùng Hoa lại giết thái tử. Lại nâng hoàng trưởng nữ Thập Nghi lên làm nữ hoàng, Thập Nghi lại khiển trách. Hạ Sùng Hoa giết Thập Nghi. Thiên hạ căm hận. Lúc này, huyết mạch thiên tử chỉ còn có Trường Lạc Vương đang lĩnh quân bên ngoài. Hạ Sùng HOa triệu người vào kế vị thiên tử. Trường Lạc Vương cạo đầu tỏ rõ ý chí, hận nói "Không tru quốc tặc, thà nghiêng tổ nghiệp, thề tuyệt hương hỏa."
Triệu tập Trung Sơn, Mộ Dung, Tào, Tướng, Chung Ngũ Tính tập hợp thành lục quân, diệt ba bộ của Hạ thị, xưng đế.
Sự kiên cường của hoàng tộc Đại Kinh quả thực đã khắc sâu trong xương tủy. Từ đoạn lịch sử này cũng có thể thấy được một hai. Hoàng triều họ Đường suýt nữa thì tuyệt tự nhưng không một ai chịu cúi đầu trước Hạ Sùng Hoa một thời quyền nghiêng triều dã. Cho dù là Kinh Linh Đế vốn nổi tiếng là ngu ngốc có tiếng, cũng không thiếu huyết dũng, dù cận kề cái chết cũng không khuất phục. Mập mạp Trọng Huyền Thắng này nghe gì liền biết đó, vừa chỉ thấy mấy chữ hắn viết, liền có thể đoán được chuyện đã xảy ra đến bảy tám phần. Quả thực là khiến người ta khó lòng giấu nổi bí mật. Thế là Khương Vọng thở dài một tiếng:
"Có thể thấy được huynh cũng là đọc qua sách."
"Thôi đi" Trọng Huyền Thắng cầm tờ giấy trên tay, nhẹ nhàng ném xuống mặt bàn:
"Huynh còn ngồi đây dùng điển cố với ta, ta sợ huynh nghe không hiểu, mới nói đến Đào Hoa Tiên, nếu không tùy tiện tìm chút điển cố cũng không biết huynh phải tự lần mò đến khi nào."
Khương Vọng liếc hắn ta một chút, đứng dậy rời đi. "A, huynh đi đâu đấy?"
Trọng Huyền Thắng nhắc nhở:
"Đây là thư phòng của huynh."
"Đi ra ngoài."
"Huynh vừa về lại đi đâu nữa?"
"Đi Nam Dao."
"Đi Nam Dao làm gì?"
"Tìm Liêm Tước, dẫn huynh ấy cùng đến Ly Đàm."
"A, Ly Đàm."
Trọng Huyền Thắng bỗng dưng kịp phản ứng:
"Vậy Trọng Huyền Tuân kia thì sao?"
"Ta nghe không hiểu."
"Hắc! Huynh có còn là người không hả!?"
Trọng Huyền Thắng co cẳng đuổi theo, nhưng với thân thể mập mạp của hắn ta sao có thể đuổi được Khương Hầu gia thần nhi minh chi? Bên này vừa bước ra thư phòng, bên kia ngay cả cái bóng cũng không thấy. "Khốn kiếp! Vậy ngươi cũng thuận đường mà quản lý Minh Không Hàn Sơn cho ta đi!"
Hắn ta lại hô to với tiểu viện trống rỗng. ... Xe ngựa rời khỏi Lâm Tri vào đêm tối, đi về phía nam, ngang qua Xích Dương. Khương Hầu gia ngồi trong xe ngựa, thoải mái tìm hiểu bí thuật "Triêu Thiên Khuyết" vừa mới có được. Con người khi còn sống dù sao cũng nên có một người bằng hữu có thể điểm tỉnh ngươi vào thời khắc mấu chốt. Đối Khương Vọng mà nói, Trọng Huyền Thắng thông minh tuyệt đỉnh, gặp chuyện nào tỏ chuyện đó chính là người bằng hữu như vậy. Hai người chỉ ngồi xuống hàn huyên một hồi, dòng suy nghĩ của hắn liền bình tĩnh trở lại, tạm thời thoát khỏi bối rối. Đương nhiên, cái này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn quả quyết bứt ra rời phủ. Hắn quá hiểu Trọng Huyền Thắng.
Nếu hắn còn ở Lâm Tri, tên mập này có thể đến làm phiền hắn mỗi ngày, chẳng thèm kiêng kỵ tiết khí. Nhưng hắn sao có thể nhẫn tâm phá hư cơ hội ở chung của hai huynh đệ Trọng Huyền thị chứ? Hôm nay đã gặp được Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, trò chuyện với bọn họ, lại để cho Trọng Huyền Thắng hỗ trợ thư giải tâm tình nhưng không cho mập mạp này cơ hội đùa nghịch tâm cơ... Nắm bắt thời cơ vừa đúng, khiến Khương Vọng có chút tự đắc. Lúc này nghiên cứu công pháp cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Áp lực từ Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, áp lực từ Vô Sinh Giáo, đối với thân phận hiện nay của hắn mà nói... Nhất thời đều cần phải gác lại.
Hắn tạm thời không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ chú tâm vào trong tu hành. Đúng lúc này, sự kêu gọi đến từ Thần Ấn Pháp xuất hiện. Đương nhiên không phải là Chân Ma Tống Uyển Khê. Trên thực tế, kể từ khi biết thân phận thực sự của Ma tộc áo đen kia, Khương Vọng liền không trông mong gì với việc tìm về Tống Uyển Khê nữa. Ngoại trừ Tống Uyển Khê ra, kết nối Thần Ấn Pháp chỉ có Độc Cô Tiểu. Độc Cô Tiểu vô cùng hiểu chuyện, nếu không phải chuyện quan trọng, tuyệt sẽ không tuỳ tiện quấy rầy. Khương Vọng bình tĩnh lại tâm thần, lập tức trả lời nàng ta. "Lão gia."
Độc Cô Tiểu tóm tắt:
"Nữ tử Trương Thúy Hoa ở quận Bão Long mà ngài bảo ta chú ý kia xảy ra chuyện."
Lúc trước, sau khi trở về từ Mê Giới, Khương Vọng cố ý cải trang đi một chuyến đến trấn Ngõa Diêu, thăm hỏi vợ con Chử Mật. Lúc đó Trương Thúy Hoa không muốn để nhi tử tiến vào thế giới nguy hiểm, nói chờ con trẻ trưởng thành sẽ tự quyết định. Khương Vọng cũng tôn trọng ý nguyện của nàng ta, đồng ý vĩnh viễn giữ lại cơ hội cho Chử Yêu, để lại một bao bạc xong liền rời đi. Nhưng kỳ thật cũng âm thầm an bài người, lặng lẽ chú ý sinh hoạt của hai mẹ con Trương Thúy Hoa, tránh cho bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không kịp báo tin nhờ mình giúp đỡ. Nhoáng một cái đã là mấy năm trôi qua. "Đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Vọng vừa thông qua Thần Ấn Pháp hỏi thăm, vừa chui ra khỏi xe ngựa, nói với mã phu:
"Ngươi tự đến thành Nam Dao, tìm gia chủ Liêm thị, bảo hắn đến Lâm Tri chờ ta, hắn sẽ tự biết phải làm gì."
Mã phu cung kính đáp ứng.
Hắn đã bạt không mà lên, bay thẳng đến quận Bão Long. "Nàng ta và người trong nhà trở mặt, bị đuổi ra khỏi nhà, còn dính tới kiện cáo. Hiện tại tự thuê một nơi bên ngoài để ở nhưng mỗi ngày đều có người đến gây sự. Tình huống cụ thể ta đã sai người điều tra, ngài từng nói không nên tùy tiện quấy rầy cuộc sống của bọn họ, cho nên trước khi nhận được chỉ thị của ngài, người mà ta an bài cũng không biết nên xử lý như thế nào."
Độc Cô Tiểu chỉ dùng dăm ba câu đã nói rõ mọi chuyện, sau đó liền yên lặng. Không phải nàng ta không muốn nói nhiều với Khương Vọng thêm vài câu. Mà là theo địa vị ngày càng tăng lên của Khương Vọng, càng ngày nàng ta càng không dám lãng phí thời gian của hắn. Nàng ta rất sợ Khương Vọng cảm thấy nàng ta phiền, ném bỏ một kẻ tầm thường như nàng ta. Trương Thúy Hoa ở quận Bão Long xảy ra chuyện, trong nội tâm nàng ta thật ra lại có chút vui mừng, sự thăng trầm của người khác không liên quan đến nàng ta, nàng ta chỉ biết rằng mình có thêm một cơ hội chủ động liên hệ với lão gia. Mặc dù cuộc đối thoại này ngắn ngủi nhưng nàng ta đã nghiêm túc diễn luyện qua nhiều lần. "Ngươi làm rất tốt, tiếp theo để ta xử lý."
Khương Vọng gật đầu biểu thị tán thành, lại nói:
"Hai ngày này ta muốn đến Ly Đàm, đất phong bên kia đang thiếu quản sự, ngươi muốn đi không?"
"Lão gia nguyện ý mang ta đi sao?"
Độc Cô Tiểu vừa mừng vừa sợ. Khương Vọng nói:
"Đất phong bên kia lớn hơn một chút, càng có thể phát huy năng lực của ngươi."
"Ta rất sẵn lòng!"
"Vậy ngươi bàn giao công việc ở trấn Thanh Dương đi, sau đó đến Lâm Tri chờ ta. Xử lý xong việc ở quận Bão Long, chúng ta liền xuất phát."
"Vâng."
Độc Cô Tiểu sảng khoái tinh thần, hai mắt tỏa sáng. Mà Khương Vọng cắt đứt liên hệ Thần Ấn Pháp, tăng thêm tốc độ đi đường. Lúc này màn đêm đã buông xuống, hắn độc thân giữa trời. Trên đường đi không ngừng có khí tức cường giả dâng lên, sau khi tiếp xúc ngắn ngủi liền tán đi. Để mặc hắn đi qua chư quận, thẳng tiến đến quận Bão Long. Mà một đêm này, toàn bộ quận Bão Long đều chấn động. Võ An Hầu Đại Tề, giá lâm."
Đình trưởng trấn Ngõa Diêu Liêu Đại Trang đang ngủ say bị một bàn tay tát tỉnh. Trên mặt hằn năm vết ấn, nhanh chóng sưng phồng lên. Nằm bên cạnh là mỹ kiều nương như hoa như ngọc của ông ta. Ông ta ngơ ngác, sau đó là phẫn nộ. Nói thế nào ông ta cũng là mệnh quan Đại Tề, làm sao có thể chịu nhục như thế? Tên mâu tặc nào to gan như vậy? Ông ta tức giận nhảy dựng lên, đưa tay muốn cầm đaoà Sau đó nặng nề mà quỳ trên mặt đất. Bởi vì người tát ông ta, là cấp trên của ông ta, thành chủ thành Thiên Nam, Đổng Bỉnh Vinh. "Thành chủ đại nhân, ngài đêm khuya đến thăm, đây là..."
Cả khuôn mặt của ông ta nhăn núm cùng một chỗ, gần như khóc ra thành tiếng, cả người chìm hãm trong sự sợ hãi, lo lắng không yên. Chuyện gì xảy ra? Ông ta thầm liệt kê từng chuyện mình đã làm qua trong lòng, từng chuyện từng chuyện một. Trong mắt Đổng Bỉnh Vinh hiện đầy tơ máu, cắn răng nói:
"Tên phế vật vô năng nhiều chuyện nhà ngươi! Mời mẹ con Trương Thúy Hoa, Chử Yêu đến, nếu thiếu một sợi tóc, lấy mạng của ngươi mà bù!"
Đương nhiên ông ta sẽ không thương cảm cho Liêu Đại Trang. Bởi vì ông ta cũng bị quận trưởng tát tỉnh lúc nửa đêm. Trong đêm, từ phủ thành chủ với nhuyễn ngọc ôn hương, chạy tới trấn Ngõa Diêu chiêu không thèm ị này, chùi mông cho tên phế vật này, chẳng lẽ ông ta còn phải trưng sắc mặt tốt ra cho hắn ta nhìn. Ông ta hận không thể một đao giết chết tên này. "Vâng vâng vâng."
Liêu Đại Trang mang dáng vẻ cầu xin muốn đứng dậy nhưng chân đã mềm nhũn. Sát khí của thành chủ đại nhân ông ta cảm nhận được rất rõ. Run run mấy lần mới đứng vững, lảo đảo lao ra, lớn tiếng hò hét gọi người. Chuyện của Trương Thúy Hoa này cũng không phức tạp. Lúc trước Khương Vọng để lại cho Trương Thúy Hoa một túi bạc, số lượng không nhiều nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sinh hoạt. Mỗi ngày Trương Thúy Hoa vẫn theo thường lệ đi nấu ngói, còn số tiền kia thì giấu đi, để dành cho Chử Yêu đọc sách. Số tiền kia nàng không để cho ai biết, cho nên cũng vẫn luôn không xảy ra chuyện gì. Cô nhi quả mẫu tránh không khỏi uất ức, nàng đều bình tĩnh tiếp nhận. Giữa chị em dâu có chút tranh chấp nhưng cũng chỉ là chút việc nhỏ nhịn chút sẽ qua. Mãi đến năm ngoái, lão phụ thân Trương Thúy Hoa sinh bệnh nặng, trong nhà thực sự không có tiền chữa trị, lão nhân đành phải chờ chết. Nàng liền lấy chút ngân lượng ra, nói là do trượng phu Chử Hảo Học năm đó để lại, dùng cho nhi tử đọc sách. Lão phụ thân khỏi bệnh rồi cũng không sao.
Nhưng năm ngoái, đệ đệ Trương Hồng của Trương Thúy Hoa đánh người bị thương, nếu không bồi thường tiền, người ta sẽ kiện hắn ta lên quan phủ. Trương Thúy Hoa không có cách nào khác lại cầm chút ra. Lúc ấy, đương nhiên đệ đệ nàng rất biết ơn, nhưng sau đó người một nhà liền lén lút trao đổi. Vì sao Trương Thúy Hoa lại có nhiều tiền như vậy? Có phải còn có nữa không? Rốt cuộc Chử Hảo Học để lại bao nhiêu vốn liếng? Năm nay, Trương Hồng đánh bạc bên ngoài, thua sạch, lại về cầu xin Trương Thúy Hoa. Lần này Trương Thúy Hoa chết sống cũng không chịu cho, chỉ nói không có tiền. Vậy mà Hồng lại trắng trợn cướp đoạt!
Trói Trương Thúy Hoa lại, lục khắp phòng ốc liền lục ra được số ngân lượng tỷ tỷ mình giấu dưới một cục gạch, sau đó khóa cửa, đi ra ngoài đánh bạc. May mà sau đó Chử Yêu đi học về, mới giúp Trương Thúy Hoa cởi trói. Trương Thúy Hoa vốn không phải người có tính cách mềm yếu, ngày thường nhẫn nhịn chỉ là vì con. Lần này, không thể nhịn được nữa liền trực tiếp tố cáo đệ đệ mình lên nha môn. Nàng lựa chọn báo quan là vì muốn lấy lại số ngân lượng kia. Nhưng địa phương nghèo như trấn Ngõa Diêu này, có thể bày sòng bạc há lại là người bình thường? Bọn chúng chờ đến khi Trương Hồng thua sạch ngân lượng bị đuổi ra khỏi sòng bạc mới cho phép nha dịch bắt người.
Trương Hồng không còn một phân tiền nào, bị bắt vào ngục. Lần này chọc phải tổ ong vò vẻ. Cả nhà họ Trương thay nhau ra trận, dùng tình dùng lý thuyết phục, muốn đánh động Trương Thúy Hoa. Cuối cùng là lão phụ thân từ khi sinh bệnh thân thể vẫn luôn không tốt, mang theo một thân bệnh tật ngồi dậy, cầm lấy cuốc, đuổi nàng ta khỏi nhà, tuyên bố nếu nàng không rút lại đơn kiện, cả đời cũng đừng mong về nhà.
Trương Thúy Hoa liền dẫn Chử Yêu ra ngoài thuê phòng ở, vẫn cố chấp kiện đến cùng. Trương Hồng không trả tiền lại, nàng tuyệt không rút đơn kiện. Trương Hồng dù có phải bán ruộng bán nhà cũng phải bù đắp lại số bạc này, bởi vì đây là tiền đi học của con trai nàng. Từ khi nàng dọn ra ngoài. Nương tử Đỗ thị của Trương Hồng mỗi ngày mang theo mấy huynh đệ nhà mẹ đẻ, tới cửa quấy rối. Còn mắng rất nhiều lời khó nghe, cái gì trước kia khắc chồng, bây giờ khắc huynh đệ, tương lai khắc con. Cái gì mà dâm phụ câu tam đáp tứ, sao chổi lục thân không nhận còn hãm hại huynh đệ mình...
Cô nhi quả mẫu, lại trở mặt với người nhà mẹ đẻ, tất nhiên là không có chỗ nương tựa. Người ta lại không động thủ, nha dịch trên trấn cũng không muốn quản, hàng xóm láng giềng thì mỗi ngày tụ tập xem chuyện vui.
Đây không phải là chuyện lạ hiếm có gì, sự thống khổ của dân chúng luôn phát sinh mỗi ngày, cho dù là cường đại như Tề quốc cũng sẽ không ngoại lệ. Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ không thể chiếu sáng mọi góc tối. Đỗ thị không dám động thủ đã chứng minh sự vận hành xuyên suốt của luật pháp Tề quốc. Nhịn một chút. Lão bách tính thường nói, nhịn một chút liền qua. Đối với Trương Thúy Hoa mà nói cũng là như thế. Những ngày ồn ào náo động này sớm muộn gì cũng sẽ qua, Đỗ thị có thể ngăn cửa mắng ba ngày, năm ngày nhưng không thể kiên trì năm tháng, ba tháng. Người dù có buồn nôn, có miệng tiện cũng không thể mắng liền mấy tháng được. Đương nhiên, những ô danh kia cũng sẽ vĩnh viễn bám theo nàng. Cô nhi quả mẫu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Đây chính là hiện thực. Cho tới hôm nay, thành chủ thành Thiên Nam Đổng Bỉnh Vinh đến đây giữa đêm, dùng một cái tát, đánh tỉnh trấn Ngõa Diêu.
Trong mười ba trấn thuộc quản hạt của thành Thiên Nam, trấn Ngõa Diêu là trấn nghèo nhất. Đối với đình trưởng Liêu Đại Trang của trấn Ngõa Diêu mà nói, Đổng Bỉnh Vinh là tồn tại còn thân thiết hơn cha ruột. Sao ông ta dám không dụng tâm? Đổng Bỉnh Vinh bảo ông ta mời hai mẹ con Trương Thúy Hoa, Chử Yêu.
Trong thời gian ngắn nhất ông ta đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, ồn ào trong đêm, dẫn hết những người có liên quan đến trấn sảnh. Có thể nói là "làm hết những điều quan trên chưa nói", vô cùng dụng tâm. Nhưng đợi đến khi triệu tập đủ người đến rồi, ông ta mới phát hiện, chuyện này còn đáng sợ hơn những gì ông ta đã tưởng tượng. Trấn sảnh của trấn Ngõa Diêu đã sớm bị thành vệ quân tiếp quản, trong ngoài vây quanh ba tầng. Những nha dịch bình thường hung thần ác sát dưới tay ông ta, bị giải trừ võ bị tại chỗ, đứng yên run rẩy. Chỉ có mỗi mình ông ta được phép tiến vào trấn sảnh báo cáo. Trấn sảnh vốn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, giống một con cự thú ngồi chờ trong bóng tối. Những giáp sĩ kia, từng kẻ mang ánh mắt lạnh lùng như đao. Mà đường đường là thành chủ thành Thiên Nam Đổng Bỉnh Vinh, vậy mà như gã sai vặt, chờ đợi ở cửa phòng. Ngay cả chỗ ngồi cũng không có! Ông ta nơm nớp lo sợ đi vào trong, thế là may mắn thấy được quận trưởng quận Bão Long - Hầu Nguyên Vị, Hầu đại nhân đã từng được may mắn trông thấy từ xa một lần. Quận trưởng đại nhân ngược lại được ngồi xuống. Nhưng chỉ dám dính nửa bên mông, giống như đang đứng trung bình tấn. Người ngồi ở vị trí đầu kia là ai? Ông ta đã không dám ngẩng đầu nhìn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận