Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1196: Phi phượng nhi thụ triều giả

Hách Liên Vân Vân ung dung ngồi xem chiến.
Lúc này nàng trông khá là quý khí uy nghi, nhìn chăm chú lên trận đấu trên Diễn võ đài, không nói một lời.
Trên thực tế, nàng đang cắm thật mạnh móng tay vào lòng bàn tay, mới khiến được mình không nhảy cỡn lên hoan hô ủng hộ vì mẫu thân của nàng, nữ đế Mục quốc vĩ đại, đã hạ pháp tướng xuống đây rồi.
Theo đuổi Triệu Nhữ Thành, là việc riêng của nàng.
Nếu ngay trước mặt thiên hạ không biết thẹn không biết ngượng...
Chưởng thượng minh châu có khi sẽ biến thành cục đất dưới chân.
Nên nàng phải ngồi thật đoan trang, thật vững chãi, bát phong bất động.
Ngồi bên cạnh nàng, là một nữ ni đội nón lá, rủ lụa đen.
Bộ tăng y màu mực cực rộng, làm người ta không nhìn ra được dáng người.
Ngày hôm qua, Hách Liên Vân Vân vẫn còn ngồi một mình, nên ni cô mặc đồ đen che kín mít này là hôm nay mới đến.
Từ lúc mở màn đến lúc này, chưa hề mở miệng nói tiếng nào, đến khi nhìn thấy kiếm chỉ này của Đặng Kỳ, mới kinh ngạc bật hỏi: "Mục quốc các ngươi, còn có sát pháp mang Phật vận thâm sâu này ư?"
Không thể trách nàng ta kinh ngạc.
Thần chi quốc độ như Mục quốc, sự bài xích lực lượng siêu phàm của bên ngoài là rất mạnh.
Ngay cả Nho gia còn không mở được thư viện ở Mục quốc, càng khỏi bàn Phật giáo có ý nghĩa tôn giáo cực mạnh như này.
"Đại Mục quốc ta đất rộng vật nhiều, cường giả như mây, thiên kiêu như mưa, sát pháp nào mà không có! ".
Hách Liên Vân Vân hờ hững khoát tay: "Chẳng có gì lạ."
Trên khán đài đối diện, Tống quốc Thần Tị Ngọ chau mày.
Thiên kiêu được đại diện cho Mục quốc xuất chiến Hoàng Hà chi hội đương nhiên không phải loại tầm thường. Có mạnh hơn nữa cũng là điều hiểu được.
Danh môn Kim thị xuất thân võ lực, nổi tiếng sát lực dữ dằn. Đặng Kỳ có thể ngay trước khi bắt đầu so tài thay vũ khí, thực lực tuyệt đối chỉ mạnh không kém.
Y đương nhiên sẽ không coi thường.
Tống quốc càng chưa bao giờ có tư cách coi thường Mục quốc.
Y cau mày là vì, người Đặng Kỳ này, sở học quá là hỗn tạp. Đánh đến lúc này, vẫn chưa thể hiện ra thần giáo chi lực, cũng chưa hề biểu diễn tuyệt học của gia tộc nòng cốt nào của Mục quốc, ngay cả những bí thuật lừng danh của Mục quốc vương đình cũng không thấy cái nào.
Toàn sử dụng những chiêu thức lạ lùng quái dị, thậm chí bí thuật sát pháp sử dụng cũng chưa nghe tới bao giờ.
Như Canh Kim kiếm khí, người biết về thứ này không ít, có nhiều người còn dùng Canh Kim kiếm khí làm sát pháp trụ cột.
Nhưng tinh thuần sắc bén đến mức này, vận dụng đến mức tùy tâm tùy ý, thiên biến vạn hóa như này... sát pháp Đặng Kỳ thi triển phải nói là đáng sợ, tiếc là không biết nó tên gì, truyền thừa từ ai.
Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ hắn đang thi triển này, kiêm cả hai nhà Phật Đạo, do một cường giả nhà Phật nhập đạo sáng chế ra, đã được truyền thừa từ cả ngàn năm trước.
Thần Tị Ngọ từng nhìn thấy ghi chép về nó trong một quyển cổ tịch, nên mới nhận ra.
Đòn sát thủ tương tự, Đặng Kỳ còn có bao nhiêu?
Thần Tị Ngọ tự nhận mình lục nghệ đều tinh thông, dùng ngũ xạ chi lễ "Bạch thỉ, tham liên, diệm chú, tương xích, tỉnh nghi" mà thành đạo.
Cũng coi là kiến thức bác học, sở tu phong phú.
Nhưng Đặng Kỳ này, y hoàn toàn nhìn không thấu...
Không nhìn thấu sư thừa, không nhìn thấu chỗ dựa. Toàn bộ của người này cứ như gương mặt của hắn, giấu kín dưới tấm mặt nạ quái dị bằng đồng xanh...
Có rất rất nhiều khả năng.
Y lắc đầu.
Gặp phải một thiên kiêu như này, Ân Văn Hoa không có cơ hội nào cả.
Ngoại Lâu của Tống quốc đã không vào được bát cường, bây giờ Nội Phủ cũng muốn rớt ngay cuộc so tài vòng thứ nhất.
Áp lực đè lên người hắn, đột nhiên biến lớn...
Thiên kiêu mạnh nhất của Tống quốc đã được phán đoán sẽ rơi đài, nhưng đương nhiên Ân Văn Hoa không đồng ý.
Hoặc là nói, ai muốn phủ nhận y, thì tới mà hỏi Chúc Minh kiếm.
Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ của Đặng Kỳ vừa ra, ngay tức khắc quét sạch cả Diễn võ đài.
Ân Văn Hoa không kịp kéo dài hai thức biến hóa của Thanh Minh kiếm, chúi Chúc Minh kiếm xuống!
Thức này có tên "Ám thất nhi Chúc Minh", thức này ở trong điển tịch, là cầu học cầu biết chi kiếm. Đương nhiên nó mang theo sự kiên định vững vàng, quyết tâm như một.
Được xếp vào danh sách khí phổ nổi tiếng của Tống quốc.
Từ nhỏ y chính là lấy kiếm này phòng thân, đã sớm đạt tâm ý tương thông.
Đường kiếm vừa chúi xuống, một đạo sí quang bay vụt lên trời, xuất hiện ngay trước người Đặng Kỳ.
Kiếm khí như cầu vồng!
Thanh Minh kiếm có ba biến hóa.
Biến hóa thứ nhất là đồng nở hoa, biến hóa thứ hai chuột đồng hóa chim cút, biến hóa thứ ba cầu vồng xuất hiện!
Đây chính là biến hóa thứ ba.
Sáng rực giữa ban ngày, cầu vồng xuyên đỉnh!
Bầu trời mở ra, khoảng cách không còn tồn tại, không khí đều bị thông suốt, kiếm này như thần quang từ trên trời hạ xuống, dưới mắt người xem, chỉ thấy cầu vồng rực rỡ, chói mắt vô cùng!
Nhưng...
Năm ngón tay như hoa nở của Đặng Kỳ, như khảy đàn đêm hè, như gõ trống ngày thu, như hái hoa ngày xuân, vô cùng mỹ cảm, vô cùng thong dong, không chút sai lệch, túm chặt lấy cái cầu vồng kia vào trong!
Năm ngón tay cầm hoa cầm cầu vòng.
Cảnh tượng này thật xinh đẹp, như một bài thơ.
Làm người ta chìm đắm, làm người ta thán phục!
Hoa nở hoa rụng, duyên sinh duyên diệt.
Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ, cứ thế bóp nát kiếm khí cầu vòng!
Ngay lúc này.
Đặng Kỳ đang bước chậm cũng chợt tăng tốc về phía Ân Văn Hoa, gặp nhau ngay chính giữa Diễn Võ Đài!
Từ lúc bắt đầu trận chiến đến giờ, đã giao phong mấy hiệp, nhưng đây là lần đầu tiên, hai người cách nhau gần như vậy.
Khoảng cách này rất là vi diệu.
Chúc Minh kiếm, kiếm dài ba thước rưỡi.
Đây là khoảng cách tất sát của kiếm!
Nên cầu vồng kiếm khí của Thanh Minh kiếm vừa vỡ, kiếm thế của Ân Văn Hoa liền thay đổi, chuyển bước xoay người cắt ngang một nhát!
Kiếm như hồng nhạn cất cánh, kiếm làm huyền điểu hót vang.
Không khí khuấy động, kiếm khí ngang dọc.
Hồng nhạn kêu, huyền điểu hót, trăm chim kêu vang!
Thần thông Không Minh Kiếm Tâm này, không chỉ có hỗ trợ cực lớn với tu hành kiếm thuật, mà còn vô cùng hiệu quả khi công phạt, mang đến hiệu quả cực nhanh. Chiêu nào cũng tinh thuần, tùy tâm sở dục.
Bạch Lộ kiếm cũng có ba biến hóa.
Biến hóa thứ nhất hồng nhạn tới, biến hóa thứ hai huyền điểu quay về, biến hóa thứ ba bầy chim thẹn thùng.
Ân Văn Hoa một kiếm xuất luôn ba biến hóa, đẩy kiếm này tới tột cùng!
Nhất thời trăm chim bay lên, lượn quanh Đặng Kỳ, thi nhau mổ xuống như mưa.
Cả Diễn võ đài, đều là kiếm quang Chúc Minh kiếm. Đầy trời đầy đất, đều là kiếm khí Bạch Lộ kiếm.
Một kiếm này thật là phá hủy thị giác, diệt sạch giác quan. Khiến người ta chỉ nhìn thấy sương trắng, chỉ biết đợi bách điểu.
Kiếm khí ngang dọc như trăm chim hướng phượng.
Nhưng đây không phải hướng phượng, người được chúng hướng tới, đều phải chết!
Kiếm ý, kiếm khí, kiếm quang khủng bố, hoàn toàn bao phủ Đặng Kỳ.
Nhưng vẫn còn chưa hết.
Chân ý của một kiếm này nằm ở chỗ...
"Bầy chim tích trữ lương thực, chờ ngày Đông chí!"
Nên sát chiêu thật sự, lại nằm ở một kiếm khác trong hai mươi bốn tiết khí kiếm là Đông chí kiếm!
Ân Văn Hoa lấy Bạch Lộ kiếm tạo thế, lấy Đông chí kiếm để định thắng bại. Kết hợp chân lý thu đông lần lượt, chính là đạo lý tự nhiên thay đổi liên tục.
Không luyện thấu hai mươi bốn tiết khí kiếm điển, không thể làm ra được điều này.
Lúc Bạch Lộ kiếm súc thế đến đỉnh điểm, uy năng của Đông chí kiếm sẽ mạnh đến mức đáng sợ!
Thật sự làm được "Một kiếm tạo Đông chí, vạn vật điêu tàn".
Cuộc chiến thành danh của Long Môn sơn chủ Diêu Phủ năm đó, chính là một kiếm cải thiên hoán nhật, khiến ngay giữa hè chuyển thành mùa đông, giết sạch toàn bộ đối thủ.
Đương nhiên Ân Văn Hoa không làm ra được đến một bước đó, nhưng làm cho tuyết rơi trong vòng ba bước không phải là việc khó.
Đây là thế tuyệt sát.
Nhưng...
Bước chân tùy ý của Đặng Kỳ chợt đổi.
Trở nên rất kỳ quái, rõ ràng là bước đi sang bên phải, nhưng lúc bước chân hạ xuống, lại tránh được kiếm khí kiếm quang mãnh liệt, bước vào khoảng cách ba thước quanh Ân Văn Hoa!
Cái bộ pháp gì đây?
Trong đầu Ân Văn Hoa vừa mới hiện ra suy nghĩ này, đã thấy hư ảnh một con kim sí đại bàng từ đối diện nhào tới!
Loài chim này lấy rồng làm thức ăn, tuy không phải phượng hoàng, nhưng cũng được trăm chim hướng tới mà không việc gì.
Nhìn kỹ lại, rõ ràng là một kiếm chí màu vàng rực rỡ thánh khiết!
Nhanh, nhanh quá!
Mắt mới vừa bắt được hình ảnh, thì kiếm chỉ đã tới trán rồi!
Bạch Lộ chưa tan, Đông chí còn chưa tới.
Đây phải nói là một sự chớp thời cơ tuyệt diệu, gọn gàng cắt đứt sự nối tiếp hạ thu đông, ngừng thế tuyệt sát.
Đau đớn kịch liệt nháy mắt nhói lên.
Ân Văn Hoa mới cảm nhận được nhói đau, một làn thanh quang đã bao phủ lấy y.
Dư Tỷ ra tay...
Dư Tỷ nhìn ra y gặp phải tình thế sẽ mất mạng!
Ân Văn Hoa trong nháy mắt mất hết sức lực, trơ mắt nhìn hai ngón tay vàng chóe tạo thành kiếm chỉ kia… từ từ rút khỏi mi tâm của mình.
Sao ta lại thua được?
Y nghĩ.
Ta tinh thông hai mươi bốn tiết khí kiếm, là vô địch trong cùng cảnh giới.
Đấu Chiêu chỉ cần lấy bảy thức đấu chiến là quét ngang thiên hạ, hai mươi bốn tiết khí kiếm của sơn chủ là tuyệt đỉnh thế gian.
Làm sao ta lại...
Mình sẽ rớt đài ngay vòng so tài thứ nhất.
Từ nhỏ đã rời nhà, vứt bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực, vào học ở Long Môn thư viện. Mỗi ngày đều tập luyện từ sáng sớm đến tối muộn, chưa từng một ngày dám lười biếng.
Từ một đứa trẻ đi còn chập chững, một đường đi cho tới bây giờ, trở thành niềm kiêu ngạo của gia tộc, đại diện cho Tống quốc bước lên Quan Hà Đài.
Những đêm giá rét luyện kiếm, những buổi tờ mờ sáng đã học hành cực khổ...
Chỉ đủ đi được đến đây thôi sao?
Hai mươi bốn tiết khí kiếm của ta, mới thi triển có bốn kiếm mà.
Sơn chủ luôn nói, trong thiên kiêu còn có thiên kiêu, ngoài núi cao, còn có núi cao hơn.
Mình chỉ đi được đến đây...
Ân Văn Hoa chợt cảm thấy mát lạnh.
Không hiểu vì sao, mi tâm y chảy ra máu tươi...
Chảy máu, nhưng không hề cảm thấy ấm áp.
Có lẽ là bởi vì...
Tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận