Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1583: Giống như Thái Dương vụt tắt (1)

Khuất Thuấn Hoa vừa tiến vào trong xe ngựa thì thấy Tả Quang Thù ngũ quang minh tú, bên cạnh là một nam tử đang ôn hòa mỉm cười.
Một bộ thanh sam lỗi lạc ngồi cạnh tiểu công gia Đại Sở mà không thua lấy nửa điểm phong thái.
Khuất Thuấn Hoa cũng làm không ít chuyện chui xe ngựa leo cửa sổ thế này.
Không chỉ bản thân nàng, ngay cả Tả Quang Thù cũng rất quen thuộc.
Nhưng bị người ngoài bắt gặp, cũng khó tránh khỏi hơi xấu hổ.
Nói thế nào cũng là đại gia khuê nữ, là thục nữ danh môn đó!
Khuất gia là thế gia ngàn năm, Khuất Thuấn Hoa nàng một đời thiên kiêu…. Cũng phải biết đến chữ “xấu hổ” này chứ?
Lúc này.
Tả Quang Thù dựa vào tường xe sau, Khương Vọng dựa vào cửa sổ xe, Khuất Thuấn Hoa khom lưng mới chui vào được nửa người, một tay vén màn xe, nụ cười đọng cứng trên mặt.
Ba người đều không nói gì.
Khuất Thuấn Hoa im lặng vì xấu hổ. Tả Quang Thù im lặng một phần là do xấu hổ, một phần cũng không biết nên giới thiệu Khuất Thuấn Hoa với Khương Vọng thế nào. Bằng hữu? Hay tỷ tỷ Khuất gia?
Khương Vọng trầm mặc là vì không biết nàng vào trong xe ngựa làm gì, không biết bình thường nàng và Tả Quang Thù thế nào… có lẽ là đánh cho một chưởng rồi rời đi chăng?
Bên trong xe ngựa cứ như vậy mà chìm vào trong sự tĩnh lặng quỷ dị.
“Vào đây đi!” Khương Vọng lên tiếng trước tiên.
Hắn vốn không phải người mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng bây giờ tốt xấu gì cũng đang ở trước mặt tiểu đệ, vào thời khắc lúng túng như vậy, thân là huynh, hắn vẫn nên chống đỡ lại tràng diện, cho nên đành cố mà làm, dũng cảm lên tiếng…
Dù câu mở đầu này có hơi bất ngờ, nhưng thế nào cũng phá vỡ được bầu không khí yên tĩnh xấu hổ kia rồi.
Khuất Thuấn Hoa miễn cưỡng đáp: “Được!”
“Khuất Thuấn Hoa, đúng không?” Khương Vọng hỏi.
“Huynh biết ta sao?” Khuất Thuấn Hoa nhíu mày hỏi.
Điều này cũng không khó đoán.
Cho đến lúc này, Tả Quang Thù mới nhắc tới một cô nương trước mặt hắn thôi, chỉ có mỗi Khuất Thuấn Hoa.
Nghĩ lại, Tiểu Quang Thù vừa kiêu ngạo lại ngại ngùng, chắc cũng không giao hảo với quá nhiều cô nương. Mà cô nương này dám xông thẳng vào xe ngựa tiểu công gia trên đường, dù là tình cảm hay thân phận chắc hẳn đều không phải bình thường.
Ngoại trừ Khuất Thuấn Hoa, hắn không nghĩ ra được người thứ hai.
Khương Vọng thân thiết cười cười trả lời: “Tiểu Quang Thù từng nhắc về muội với ta!”
Câu nói này dường như đã đập tan khoảng cách, khiến cho bầu không khí trong xe trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khuất Thuấn Hoa nhoẻn cười, ngồi xuống đối diện Khương Vọng, mười phần đoan trang cười hỏi: “Huynh ấy nói về ta thế nào?”
Bầu không khí ngột ngạt vừa rồi vừa biến mất, nàng liền ngồi xuống, khuôn mặt mỹ nhân tròn như trứng ngỗng lập tức hiện ra vẻ quý khí đoan trang.
Không luống cuống tí nào, hào phóng và vừa vặn.
“Các người nói gì đấy!” Tả Quang Thù hơi hốt hoảng ngắt lời.
Khuất Thuấn Hoa quay đầu sang: “Huynh đừng có nói!”
Nhưng chợt nhớ tới Khương Vọng còn ở đây, nàng bèn nhu hòa cười nói: “Để ta và… Khương đại ca nói chuyện một lát đã.”
Nàng cũng từng đi xem trận chiến trên Quan Hà đài, đương nhiên nhận ra được Hoàng Hà khôi thủ, chớ nói chi Tả Quang Thù cũng nhiều lần kể với nàng rằng Khương Vọng thế nào thế nào….
Vừa nghĩ một cái nàng đã biết lần này Khương Vọng được Tả Quang Thù mời đến giúp quyền Sơn Hải Cảnh. Nàng từng tận mắt nhìn thấy Khương Vọng chiến đấu, đương nhiên rất vui.
Nhưng lúc này điều nàng quan tâm nhất vẫn là Tiểu Quang Thù đã nói về mình thế nào sau lưng mình…
Thường xuyên nhắc đến nàng đương nhiên là tốt, nhưng cụ thể nói thế nào, vẫn còn phải hỏi cho kỹ.
“Nói đến nhiều lắm, ta không biết kể từ đâu.” Khương Vọng mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói: “Lúc thì khen là mỹ lệ hào phóng, lúc lại nói thiên tư trác tuyệt, một lúc lại nói thế gian khó tìm, một hồi lại cảm thán tam sinh hữu hạnh…. Lỗ tai ta bị nghe đóng kén luôn!”
Khuất Thuấn hoa hơi ngượng ngùng lườm Tả Quang Thù một cái: “Sao huynh nói chuyện với Khương đại ca không khiêm tốn chút nào thế? Chỉ biết khiến người ta chán ghét!”
Khuôn mặt tuấn tú của Tả Quang Thù đỏ bừng, lòng muốn phủ nhận nhưng lý trí vẫn còn… Giờ y phủ nhận thì chẳng khác nào muốn tìm chết.
“Lúc trước ta cũng cảm thấy thằng nhóc này quá khoa trương rồi, không biết nói thật. Trên đời này làm sao có người như vậy chứ?” Khương Vọng thành khẩn nói: “Hôm nay nhìn thấy Khuất cô nương ta mới biết đệ ấy đã rất khiêm tốn rồi!”
“A, cái này…” Khuất Thuấn Hoa trước mặt Tả Quang Thù uy phong bát diện lại ngượng ngùng cúi đầu: “Khương đại ca, huynh nói làm ta ngại quá.”
“Ta có một cái bệnh, là không biết nói dối” Khương Vọng ném cho Tả Quang Thù một ánh mắt “vi huynh có tốt với đệ chưa!”, rồi cười nói: “Vậy được rồi, ta xuống đi dạo trước, thưởng thức cảnh đêm Dĩnh thành một chút, cho hai phu thê trẻ các ngươi chút không gian, tiện tâm sự.”
“A! Khương đại ca, huynh đừng đi.” Khuất Thuấn Hoa vội vàng nói: “Ta tìm Tả Quang Thù cũng không có việc gì, gặp một cái cũng nên đi rồi!”
“Ngoài ra…” Nàng hơi ngượng ngùng, nói tiếp: “Bọn ta còn chưa thành hôn đâu, không được tính là phu thê. Chỉ là từ nhỏ đã đính hôn…”
Mặt mũi Tả Quang Thù lại càng đỏ như nhỏ ra máu được.
“Từ nhỏ đã đính hôn, lại lưỡng tình tương duyệt, lại xứng đôi như thế” Khương Vọng cười nói: “Vậy chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”
Khuất Thuấn Hoa cười lại càng thêm xán lạn: “Khương đại ca, huynh là đại ca của Quang Thù, vậy cũng là đại ca của ta, ở Dĩnh thành huynh có việc gì cứ tìm đến ta!”
Nàng quay sang nhìn Tả Quang Thù, nói: “Hôm nay các huynh nghỉ ngơi trước đi, cũng để cho Khương đại ca tới chào người nhà. Ngài may huynh tranh thủ đưa Khương đại ca đến Hoàng Lương đài, ta sẽ an bài tiệc đón gió…”
Nàng đẩy y một cái: “Có nghe không?”
Tới lúc này Tả Quang Thù mới ừ một tiếng.
Khuất Thuấn Hoa lại chào Khương Vọng: “Khương đại ca, ngày mai đến uống rượu! Giờ ta đi trước!”
Sau đó, nàng thoải mái vén rèm rời đi.
Thật sự là đến như kinh lôi, đi như điện xẹt.
Khác với những thế gia quý nữ đoan thục uyển ước mà Khương Vọng từng nhìn thấy ở Lâm Truy, lại có một loại lãng mạn tiêu sái của nhi nữ đất Sở.
Cửa sổ xe vẫn mở, Khương Vọng nhìn ra ngoài, xe ngựa của Khuất Thuấn Hoa vẫn dừng bên cạnh, xa hoa không thua gì xe của Tả quang Thù. Nàng cong lưng ngồi xuống.
“A, thật là một cô nương tốt!”
Khương Vọng than thở, nhìn theo xe ngựa kia rời đi, lại nhìn sang Tả Quang Thù một cái.
Hắn nhìn Tả Quang Thù một lát, rồi lại nhìn sang chiếc xe ngựa chở Khuất Thuấn Hoa rời đi.
Tả Quang Thù đỏ mặt lên, buồn bực nói: “Nhìn cái gì!”
Khương Vọng cười ha hả, nhưng không nói gì. Tiểu gia hỏa da mặt mỏng, trêu nữa chỉ sợ y sẽ xù lông.
Hoài Quốc Công phủ chiếm diện tích rất rộng trong Dĩnh thành tấc đất tấc vàng, chỉ cần nhìn vào diện tích thôi, người ta cũng có thể tưởng tượng được quyền thế của chủ nhân dinh thự này.
Một đôi sư tử ngọc đỏ trấn trước cửa, uy phong lẫm liệt, cao quý không gì tả nổi.
Nhất là hai mắt sư tử, tỏa sáng lấp lánh như vật sống.
Tiểu công gia Tả gia về phủ, Hoài Quốc Công phủ mở rộng cửa lớn, vệ binh xếp hàng chờ đón.
Khương Vọng vừa xuống xe ngựa đã thấy một vị mỹ phụ trung niên đứng bên cạnh.
Y trang bà mộc mạc, dáng vẻ đoan trang, giữa hai đầu lông mày ẩn ẩn quý khí mà không có vẻ khinh người, khiến người ta cảm giác cực kỳ thân thiết nhu hòa.
Tả Quang Thù bước xuống xe ngựa, rất khéo léo giới thiệu: “Nương, đây là Khương Vọng Khương hiền huynh ma hài nhi mời tới trợ quyền, là Hoàng Hà khôi thủ năm nay!”
Hùng Tĩnh Dư chuyển mắt tới.
Khương Vọng bước lên hành lễ: “Vãn bối Khương Vọng, xin ra mắt Trưởng Công chúa Điện hạ Đại Sở!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận