Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1507: Trên đường (2)

Đương nhiên, mặc dù đều là thiên kiêu mang theo vinh quang trở về Tề quốc, thế nhưng không phải ai cũng chung đường, tự nhiên có thân sơ xa gần.
Ví dụ như Trọng Huyền Thắng, đã kéo Khương Vọng vào trong xe ngựa của mình, rồi bắt đầu hỏi đủ mọi chuyện liên quan tới thế giới thiên ngoại.
Ngoài Khương Vọng trước đó không có ý định tham chiến ra, các thiên kiêu khác của Tề quốc đều mang theo tộc binh hoặc tùy tùng của mình, trên chiến trường cũng có thân vệ, hiện tại đều dẫn theo những người này trở lại Tề quốc. Khi ấy phân doanh, Trọng Huyền Thắng, Yến Phủ, Lý Long Xuyên còn tự mình phân ra binh vệ, tạo thành một đội thân binh cho Khương Vọng, đáng tiếc Khương Vọng rời sân trước ngày đại chiến, nên không dùng được.
Lần quay về Tề quốc này, các đội ngũ tùy tùng thiên kiêu đều hợp thành một đội xe.
Theo bản tâm, đương nhiên Khương Vọng muốn ngồi chung với Yến hiền huynh, cũng không phải ham hưởng thụ xe ngựa đỉnh cấp, chỉ là đơn thuần muốn "cần mẫn ham học", thích nói chuyện phiếm cùng với người có học vấn mà thôi!
Hơn nữa, mặc dù xe ngựa của Trọng Huyền Thắng không kém, thế nhưng bên người là một tên mập, đối diện lại là một cục sắt, dù xe ngựa rộng rãi hơn nữa cũng tạo cảm giác chật chội.
Khương tước gia hưởng thụ phú quý, khi không cần chịu khổ, hắn cũng không muốn chịu khổ...
Trong tiếng bánh xe lăn lộc cộc, Trọng Huyền Thắng nói tiếp: "Ta nhớ tại Vân Vụ Sơn hắn đã từng nhằm vào ngươi."
"Cũng không tính là nhằm vào ta, khi đó hắn chỉ bảo vệ thể diện của hoàng thất. Hơn nữa..." Khương Vọng quay đầu nhìn về phía cảnh sắc bên ngoài xe.
Tin tức Thập Nhất hoàng tử từ trần, cũng là Trọng Huyền Thắng thông qua con đường khẩn cấp mới biết được, hiện tại vẫn chưa truyền ra tất cả mọi người. Đội ngũ trở về nước Tề này vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng đại thắng Tinh Nguyệt Nguyên, phần lớn mọi người còn đang mơ mộng phong thưởng sau khi về nước.
Hắn thở dài một hơi: "Nhân vật tựa như Thập Nhất điện hạ, cho dù đứng ở phía đối lập, cũng rất khó làm cho người ta dâng lên cảm giác chán ghét."
Trọng Huyền Thắng ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Điểm này không thể không thừa nhận."
"Lại nói ..." Khương Vọng nói tiếp: "Sau khi trở về từ Hoàng Hà Hội, Thái Miếu dâng tặng lễ vật, Thập Nhất điện hạ đã từng đơn độc triệu kiến ta."
"Ta biết việc này." Trọng Huyền Thắng thuận miệng nói: "Mấy vị điện hạ kia, không phải đã từng mời chào ngươi sao?"
Khương Vọng lắc đầu: "Thập Nhất hoàng tử triệu kiến ta cũng không phải mời chào, mà là muốn so tài với ta."
Trọng Huyền Thắng đang ngồi nghiêng về phía Thập Tứ, nghe vậy bỗng ngồi thẳng dậy, mặc dù ngồi thẳng nhưng vẫn là một đống thịt mỡ, thế nhưng tốt hơn vừa nãy khá nhiều: "So tài với ngươi?"
"Đúng." Khương Vọng nói: "Hắn nói muốn xem, ai mới là Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ."
"Điều này cũng không giống là lời mà hắn sẽ nói..." Trọng Huyền Thắng nói: "Xem ra là ngươi thắng."
Khương Vọng nhìn gã, hỏi: "Tin tưởng ta tới vậy sao?"
Trọng Huyền Thắng nói: "Với tính cách của ngươi, nếu thua, chắc hẳn sẽ không mặt dày nhận lấy cái danh Đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử."
"Sau chuyến Đoạn Hồn Hạp, đương nhiên là ta có tự tin vô địch tại Nội Phủ Cảnh. Thế nhưng vào lúc đó..." Khương Vọng nói với giọng tiếc nuối: "Dưới tình huống không thể phân sinh tử, mặc dù ta không bại, thế nhưng cũng không thể thắng hắn."
Trọng Huyền Thắng kinh ngạc, nói: "Hắn thật có thể tranh phong với quán quân Nội Phủ Cảnh?"
"Hắn còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi." Khương Vọng nói.
Trọng Huyền Thắng có vẻ hiểu ra: "Thập Nhất điện hạ đúng là một người làm cho chúng ta cảm giác nuối tiếc. Bố cục của hắn thường thường sẽ làm cho người khác coi nhẹ tuổi tác của hắn, ta thực sự không nghĩ tới, hắn cũng có thời điểm không đứng đắn như vậy ... Chậc, còn tìm ngươi so tài, hỏi ai là Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ."
Khiêu chiến thiên kiêu cùng cảnh giới, chứng thực cái dũng của kẻ thất phu, hoàn toàn chính xác không giống là chuyện mà Khương Vô Khí sẽ làm.
Với cách cục và chí khí của y, hẳn nên suy nghĩ về đại thế thiên hạ mới đúng.
Ngay cả chính Khương Vọng, khi đó đi tới Trường Sinh Cung, cũng đã dự định từ chối việc mời chào, còn định nói rõ ràng với Khương Vô Khí, không ngờ nghênh đón hắn lại là một trận quyết đấu đỉnh cao.
Khương Vô Khí có thể lật tay thay đổi càn khôn, lưu lại cho hắn ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Khương Vô Khí phá vỡ Hỏa Giới, cũng làm cho hắn có thêm mạch suy nghĩ để có thể hoàn thiện Hỏa Giới Thuật.
Hiện tại nghĩ tới ...
Có phải vào lúc đó, vị Thập Nhất hoàng tử trẻ tuổi này, đã quyết định lấy thân làm mồi không?
Trọng Huyền Thắng nói tới sự "không đứng đắn" khó gặp của Khương Vô Khí, có lẽ là khí phách thiếu niên sau cùng của y ...
"Nghe nói tại Vân Vụ Sơn, y một bước Thần Lâm, lật tay áp chế hai vị tu sĩ Thần Lâm cảnh. Ta rất muốn biết, nếu như hắn không mang bệnh, dưới trạng thái mạnh nhất, có thể tranh cướp danh hiệu Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ với ta hay không ..."
Khương Vọng lắc đầu: "Đáng tiếc, vĩnh viễn sẽ không có đáp án."
Nếu như Quan Diễn không thể trở thành Tinh Quân, vậy thì tăng lữ có ngộ tính cao nhất Huyền Không Tự trong vòng năm trăm năm nay, cũng chỉ là một câu chuyện xưa đầy mất mát mà thôi.
Khương Vô Khí tàn lụi tại hiện thế, cũng không có bao nhiêu người có thể biết, y đã từng có cơ hội tranh chức vô địch Nội Phủ cảnh.
Xưa nay hào kiệt vô số, cuối cùng đều là bụi bặm trong lịch sử!
Làm cho người ta nuối tiếc, làm cho người tưởng nhớ!
Từ ngoài truyền tới tạp âm, Khương Vọng liếc nhìn thì phát hiện đội ngũ đã sắp rời khỏi Húc quốc, quân đội của Húc quốc đang không ngừng tản đi.
Không bao lâu, một người trẻ tuổi cao gầy với nét mặt nhã nhặn lịch sự tới gần chiếc xe ngựa này, mang theo sự thành khẩn, chắp tay làm lễ nói: "Phía trước là cột mốc biên giới, tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt. Tình nghĩa sóng vai trên chiến trường, đời này Thư Văn khó quên. Cầu chúc Khương huynh, Trọng Huyền huynh có thể thẳng tới đỉnh cao, phát triển hoành đồ!"
Người đi tới chính là thiên kiêu Húc quốc - Lý Thư Văn.
Nhìn dáng vẻ của y, hẳn là đi tới cạnh từng chiếc xe ngựa để tiễn biệt.
Cách y không xa, có một nữ tử mặt lạnh ngồi trên lưng ngựa, chính là cường giả Thần Lâm Cảnh của Húc quốc - Tây Độ phu nhân.
"Đều ở tại Đông Vực, sẽ có ngày gặp lại." Khương Vọng chân thành hoàn lễ: "Cũng chúc Lý huynh bình an sung sướng, vạn sự thuận lợi."
Tây Độ phu nhân ngừng ngựa cách đó không xa, cũng là một loại giúp đỡ đối với Lý Thư Văn, đại khái lo lắng một mình Lý Thư Văn tới đây thăm hỏi, sẽ không được tôn trọng, không được để ý tới.
Thế nhưng nàng là cường giả Thần Lâm cảnh, thượng tầng Húc quốc, lại không thể tự mình gõ xe ngựa thăm hỏi, nói lời tạm biệt với các thiên kiêu tuổi trẻ Tề quốc. Cho nên mới tạo thành cục diện này, đúng là sự chua xót của những quốc gia nhỏ yếu.
Bọn họ vừa muốn biểu đạt sự tôn trọng đối với Tề quốc, vừa muốn giữ lại tự tôn, rất khó thể hiện sự đúng mực trong đó.
Khương Vọng và Lý Thư Văn hàn huyên một lát, rồi chắp tay thi lễ với Tây Độ phu nhân, cũng không nói thêm gì nữa.
Tây Độ phu nhân hơi gật đầu, coi như hoàn lễ.
Một trận chiến này, trên danh nghĩa Húc quốc lấy được thắng lợi, tài nguyên mà Tề quốc dành cho sẽ không ít. Thế nhưng những binh sĩ chết trên chiến trường đã chân chính chết đi. Nếu không đủ thời gian thì tuyệt đối không thể bổ sung.
Là thắng, cũng bại, bị mất tương lai.
Nhìn bóng lưng thiên kiêu Húc quốc và thượng tầng Húc quốc rời đi, khó tránh khỏi thổn thức.
Đợi tới khi Lý Thư Văn đi xa, Trọng Huyền Thắng mới chậm rãi nói: "Nhớ những lời mà ta đã nói không? Trong chiến tranh Tinh Nguyệt Nguyên, vì hạn chế tiêu chuẩn chiến tranh, số lượng thiên kiêu Cảnh quốc bị chúng ta giết chết, tốt nhất đừng vượt qua ba người."
Khương Vọng nhìn về phía gã.
Gã nói tiếp: "Nhưng Cảnh quốc được giết, số lượng là năm người."
Mặc dù Trọng Huyền Thắng không nói thêm gì, thế nhưng ý đã rõ ràng.
Đôi khi chân tướng của thế giới lại vô cùng tàn khốc.
Cảnh quốc còn mạnh hơn Tề quốc, cho nên Cảnh quốc có thể giết càng nhiều người hơn.
Hiện nay quân đội Húc quốc tử thương thảm trọng, Lý Thư Văn còn phải ân cần thăm hỏi, nói lời từ biệt với thiên kiêu Tề quốc dưới sự đảm bảo của Tây Độ phu nhân, không phải cũng là vì nguyên nhân này sao?
Như câu nói trong "Thế Luận" - "Vì sao lại vậy? Vì thế thời mạnh yếu khác nhau!"
Khương Vọng im lặng.
Thế nhưng hắn nghĩ tới, không phải là tàn khốc của thế giới này.
Mà vì Trọng Huyền Thắng đang ngồi cùng với hắn trong chiếc xe ngựa này.
Trọng Huyền Thắng luôn luôn nhấn mạnh thế giới này tàn khốc cỡ nào, luôn luôn để hắn thấy rõ cái gọi là "hiện thực". Thế nhưng khi hắn gặp phải nguy hiểm, cái tên mập này luôn đứng bên hắn.
"Được rồi." Khương Vọng phủi mông đứng dậy, nói: "Ta tới tìm Yến hiền huynh tâm sự!"
"Tâm sự cái gì?" Trọng Huyền Thắng thuận miệng hỏi.
Khương Vọng liếc gã, cao ngạo nói: "Chủ đề giữa những người đọc sách."
Trong sự kinh ngạc của Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng vén màn kiệu lên, kiêu ngạo nghênh ngang rời đi.
Tên mập lập tức bất mãn xùy một tiếng.
Quay đầu nói với Thập Tứ: "Thấy chưa? Loại tính cách vênh vang đắc chí này, chính là do Hứa Trán Cao làm hư đấy."
Gã vừa nói, vừa dựa vào người Thập Tứ: "Cuối cùng cũng đã đi! Ta nói cho nàng biết, hắn đúng là kẻ dư thừa chướng mắt!"
Thập Tứ giữ im lặng, chỉ đặt thanh trọng kiếm màu đen giữa nàng và Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng cũng rất tự nhiên vặn người, nằm sang bên kia xe ngựa.
"Đường trở về thật quá nhàm chán!"
Gã buồn tẻ nói, Thập Nhất lại không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận