Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2469: Môn hạ (2)

Thậm chí quốc tướng Âu Dương Vĩnh Dung quốc, chính là chết ở mặt trận phía đông, nơi hắn chiến đấu.
Cho nên hắn đương nhiên hiểu hoàn cảnh khó khăn của Lâm Tiện, có thể hiểu vì sao Lâm Tiện bái xuống.
Là thiên kiêu đã từng tham dự hội Hoàng Hà, Lâm Tiện bây giờ đã là Ngoại Lâu cảnh, đang đối mặt Thiên Nhân cách.
Nhưng Dung quốc đã không còn Thần Lâm...
Không ai có thể truyền đạo cho y.
Lấy tư chất Lâm Tiện, dù chỉ là lục ra xem xét điển cũ, hoặc là một mình tìm tòi, hẳn là cũng có thể vượt qua Thiên Nhân cách.
Nhưng Thần Lâm bình thường, rõ ràng không phải là điều Lâm Tiện mong muốn.
"Đi theo thì không cần nói nữa."
Khương Vọng ấm giọng nói:
"Lâm huynh nếu như không chê, cứ ở lại nơi này. Đại đạo dài dằng dặc, ai cũng có thời điểm hoang mang, mọi người không ngại đi cùng nhau."
Bạch Ngọc Hà vốn chờ Khương Vọng cự tuyệt thế nào, không ngờ Khương Vọng đáp ứng dứt khoát như vậy, để Lâm Tiện theo đội.
Chỉ là trong Thiên Phong Cốc, một tòa tửu lâu, là sản nghiệp hiếm có sao?
"Tiểu Bạch cảm thấy thế nào?"
Khương Vọng hỏi.
"A, ừ."
Bạch Ngọc Hà giống như đang mớ ngủ, tự nhiên bị gọi tỉnh lại, vô cùng có phong độ cười nói:
"Đương nhiên! Lâm huynh đại tài nguyện ý hạ mình vào tửu lâu bọn ta, cá nhân ta phi thường hoan nghênh."
Gã nhìn quanh bốn phía một cái, nói:
"Lâm huynh ở lầu mười một là tốt rồi, đó ta gọi người ngăn ra thêm mấy gian phòng."
Lâm Tiện gật đầu tạ ơn:
"Bạch huynh không cần quá hao tâm tổn trí, Lâm mỗ quen sinh hoạt đơn giản. Chỉ cần ba thước, một cái bồ đoàn là đủ."
Lại có thêm môn khách muốn làm môn hạ chó săn, mà cái gì cũng không cần, một cái bồ đoàn là được rồi. Còn là thiên kiêu Hoàng Hà hội.
Bạch Ngọc Hà bỗng có một điểm cảm giác nguy cơ không tên.
"Vậy không được. Nên được tôn trọng, Bạch Ngọc Kinh chúng ta tuyệt không thể sơ sài."
Gã ôm lấy bả vai Lâm Tiện:
"Đi, chúng ta xuống lầu trò chuyện, loại chuyện nhỏ nhặt này đừng ảnh hưởng Khương huynh tu luyện."
Hai người đi xuống lầu mười một, lại cho Lâm Tiện một căn phòng, Bạch Ngọc Hà điềm nhiên như không có việc gì nói:
"Ngươi biết căn tửu lâu này tại sao gọi là Bạch Ngọc Kinh không?"
"Bởi vì là nơi tiên nhân ở?"
"Bởi vì ta gọi là Bạch Ngọc Hà."
Lâm Tiện nghe hiểu:
"Ngươi là thủ tịch, ta là thứ tịch."
Bạch Ngọc Hà vỗ vỗ bờ vai của y, không nói gì thêm.
Thủ tịch môn khách Bạch Ngọc Hà, ngay từ đầu cũng không nghĩ tới, Khương Vọng chạy đến Tinh Nguyệt Nguyên giấu tài, trốn không thành công như thế.
Lâm Tiện tìm tới cũng không phải là kết thúc, ngược lại giống như vừa mới bắt đầu.
Từ ngày này trở đi, mênh mông nhiều người đi tới tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, thỉnh cầu bái làm môn hạ Khương Vọng.
Mọi người nghĩ là, Khương Vọng nổi danh khắp thiên hạ lựa chọn độc thân rời Tề, nhất định là muốn thành tựu một phen đại nghiệp. Tình thế thiên hạ hôm nay, muốn nổi lên một phương bá chủ quốc gần như không có khả năng, nhưng lấy danh vọng, thực lực Khương Vọng, cùng với tương lai có thể thấy rõ ... Nếu muốn thành lập một quốc gia, một khu vực cường quốc vẫn rất có hi vọng nhảy lên.
Mà Khương Vọng rời Tề nhiều ngày như vậy lông tóc không tổn hao gì, chứng tỏ hắn đã kinh qua quân công hầu Tề quốc, những thế lực trong tối ngoài sáng kia phản công, tương lai đủ để đổi tiền mặt.
Cho nên những kẻ tự nhận là nhân tài, hoặc có tài nhưng không gặp thời, ào ào tìm tới, từng kẻ muốn làm "Tòng long thần" cho hắn.
Bạch Ngọc Hà còn nhớ mình và Khương Vọng cũng không phải tới để chiêu binh mãi mã, cho nên tất cả thay Khương Vọng ngăn lại.
Một số người biết khó mà lui.
Một nhóm người khác thì xem đây là khảo nghiệm, thuận thế thường trú tại tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, mỗi ngày định thời gian đến ăn uống đến thăm đáp lễ, muốn để Khương Vọng nhìn thấy thành ý của mình.
Bạch Ngọc Hà cũng không xua đuổi, tạm thời coi là duy trì sinh ý tửu lâu.
Thẳng đến một ngày nào đó, một nam tử tuấn tú, tóc dài xõa vai, đi vào Bạch Ngọc Kinh.
Người này mặc dù cũng không hiện ra khí thế bên ngoài, nhưng loại khí chất nguy hiểm không giống bình thường kia, vẫn kinh động Bạch Ngọc Hà đang ở phía sau quầy vùi đầu tính sổ.
Gã chủ động đi ra quầy hàng:
"Khách nhân muốn dùng gì? Rượu ngon bản điếm cất vào hầm là của năm vực thiên hạ, hội tụ đầu bếp đỉnh tiêm sáu nước, chỉ có ngài nghĩ không ra, không có ăn không được."
Khách uống rượu gần đó ào ào ghé mắt, muốn nhìn một chút đại chưởng quỹ Bạch Ngọc Kinh nghiêm túc đối phó lại là người phương nào.
Người tới rõ ràng khá ngạc nhiên với thực lực tòa tửu lâu này, hỏi:
"Sáu nước nào?"
Bạch Ngọc Hà không đổi sắc nói:
"Húc, Chiêu, Xương, Dặc, Dung, Thân."
Khá lắm, mấy quốc gia này, toàn nước nhỏ.
Mí mắt năm tử tuấn tú nhảy nhảy:
"Ngươi không nói rõ ta còn tưởng quý điếm là nơi tụ tập Ngự trù lục đại bá quốc."
Bạch Ngọc Hà bình tĩnh nói:
"Bản điếm già trẻ không gạt."
"Nhưng người khác nghĩ như thế nào, chuyện không liên quan đến ngươi?"
"Ngươi có thể hỏi ta."
Bạch Ngọc Hà cười tủm tỉm.
"Thật tốt, lo liệu làm ăn. Về sau lăn lộn ngoài đời không nổi, có thể tới chỗ ta."
Vị khách nói xong, tự tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống:
"Đồ ăn cũng không cần, rượu lên một bình quý nhất."
"Mang một bình Thần Tiên Túy!"
Bạch Ngọc Hà phân phó, lại nhìn vị khách nhân này nói:
"Các hạ khí chất bất phàm, tuyệt không phải tục khách, cũng tới đông gia chúng ta?"
Nam tử tuấn tú cười như không cười nhìn gã, lời ít mà ý nhiều:
"Đến đòi nợ."
Lời này vừa ra, Bạch Ngọc Hà lập tức nghiêm nghị, khí huyết chợt liễm.
Đầu bậc thang lầu hai, Lâm Tiện cũng không nói tiếng nào xuất hiện, tay khoác lên chuôi đao bổ củi.
Mà ánh mắt của nam tử tuấn tú, chỉ nhàn nhạt quét qua người bọn gã.
Loại xúc cảm âm lãnh kia như thực chất, khiến Bạch Ngọc Hà tựa hồ ngửi được một loại mùi vị mục nát.
Ngay lúc giương cung bạt kiếm này.
"Không cần khẩn trương."
Khương Vọng mỉm cười ra sân, vỗ vỗ bả vai của Bạch Ngọc Hà, xua tan khí tức âm lãnh xung quanh, sau đó ngồi đối diện vị khách nhân này.
"Đã lâu không gặp."
Nam tử tuấn tú lại cười nói:
"Ta còn tưởng ngươi không dám gặp ta."
"Tại sao ta không dám gặp ngươi?"
Khương Vọng hỏi ngược một câu, lại nhíu nhíu mày:
"Sát khí sao nặng như vậy? Bầu trời sao thần dư trên trời đều bị ngươi làm kinh trở về."
Thấy bọn họ quen thuộc như thế, Lâm Tiện yên lặng biến mất, Bạch Ngọc Hà đi trở về sau quầy, tiếp tục tính sổ sách chưa coi xong.
Mà hầu bàn bưng lấy một bầu rượu đi tới, không biết có nên tiếp tục dâng lên không.
Khương Vọng khẽ vẫy, bầu rượu bay tới, đặt trên bàn rượu.
Doãn Quan cũng phi thường tự nhiên lấy ra một cái ly uống rượu xoay chuyển, nhấc ngón tay nhẹ nhàng đẩy, chờ Khương Vọng rót rượu cho y. Miệng nói:
"Không có ý tứ, vừa làm một đơn sinh ý. Có vẻ không tốt để trả lại."
Khương Vọng nâng cốc rót đầy ly cho y, sau đó đặt bầu rượu sang một bên.
Doãn Quan lấy một loại tư thế liếm máu trên lưỡi đao đang muốn uống hết, nhưng chén dừng ở bên môi, bỗng nhiên cảnh giác nhìn Khương Vọng:
"Sao ngươi không uống?"
"A, dạo này không muốn uống rượu."
Khương Vọng tùy ý nói.
Ánh mắt Doãn Quan hồ nghi:
"Không phải ngươi hạ độc trong rượu đó chứ?"
"Hạ độc chết ngươi có ích lợi gì với ta?"
Khương Vọng hỏi lại.
"Miễn một số nợ lớn."
Doãn Quan nói.
Khương Vọng giang tay ra, tiếc nuối nói:
"Chủ yếu là ta không am hiểu chuyện này."
Doãn Quan đặt ly rượu xuống.
"Ai, mở ra thì không thể không trả!"
Khương Vọng cường điệu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận