Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 152: Cỏ nhỏ cúi đầu, như đang truy tìm

Ngay trước mặt Khương Vọng, bà lão tóc bạc bị lửa đen thiêu rụi.
Hắn thậm chí chưa kịp hỏi một câu nào, chứ khỏi nói là tìm ra chân tướng.
Cùng lúc đó, khi lửa đen xuất hiện, Khương Vọng cảm nhận được rất rõ có một sức mạnh tà dị “chui” vào Thông Thiên Cung.
Đó là một vật màu đen, chuyển động như nước chảy. Là một loại sức mạnh có căn nguyên giống với nguyền rủa.
Có lẽ lão bà tóc bạc coi hắn là cùng một bọn với kẻ thù, nên lời nguyền rủa từ hy sinh mệnh hồn cũng cho hắn một phần.
Khương Vọng thao túng Triền Tinh Linh Xà, đang định cho đạo nguyên đuổi ra, thì Minh Chúc trong Thông Thiên Cung đột nhiên nhúc nhích, luồng lực tà dị kia tan biến không còn dấu tích.
Hẳn là bị cây nến nuốt chửng rồi.
Cảm xúc của Khương Vọng với Minh Chúc này rất là phức tạp. Một mặt hắn cực kì căm ghét những thứ có liên quan tới Bạch Cốt Đạo, mặt khác đúng là trước khi Phong Lâm thành vực gặp phải tai ương, hắn đã được nến đen này báo hiệu. và cũng nhờ Bạch Cốt độn pháp nó truyền cho, hắn mới cứu được Khương An An. Mặc dù cái giá phải trả là tuổi thọ.
Lúc này không phải lúc cân nhắc chuyện này. Lão bà tóc bạc chết đi, không có nghĩa chuyện này đến đây chấm dứt.
Khương Vọng lấy người giấy nguyền rủa ra, tiện tay bắt pháp quyết, một cây cỏ nhỏ màu xanh từ lòng bàn tay mọc lên.
Đây là đạo thuật truy tung trung phẩm hạng Bính - Truy Tư Thảo, có thể dựa vào khí tức sự vật, truy tìm tung tích của nó.
Cỏ nhỏ cúi đầu, như đang tìm kiếm.
Hướng nó cúi đầu, chính là hướng đi truy tìm.
Nhưng cây Truy Tư Thảo mọc lên xong, cứ lúc lắc trong bàn tay Khương Vọng, làm kiểu gì cũng không chịu cúi đầu xuống.
Khương Vọng biết, đạo thuật này cấp bậc quá thấp, trên người giấy nguyền rủa lại không có mùi vị rõ ràng sót lại, nên không sinh ra được hiệu quả.
Nghĩ đến đây, Khương Vọng tiện tay tạo ra một hộp gỗ, bỏ người giấy nguyền rủa vào tạm thời phong ấn lại, sau đó nhảy vụt đi xa, chọn đại một căn nhà không người, đi vào.
Phân ra một phần tâm thần, chìm vào Thái Hư ảo cảnh.
Sau một vòng phúc địa khiêu chiến, Đào Sơn phúc địa bị tuột hạng của hắn hiện giờ xếp hạng hai mươi tám.
Dĩ nhiên một đường đi này, hắn đã đứng vững Chu Thiên cảnh trong Thái Hư trong ảo cảnh, cũng lần nữa đánh vào một trăm hạng đầu.
Nhờ có tiểu chu thiên hoàn mỹ, đã giúp hắn hoàn thành phá cảnh trong trạng thái đỉnh phong, không bị nhóm đứng đầu trong Thái Hư ảo cảnh bỏ rơi quá xa.
Đào Sơn phúc địa mỗi tháng sinh 1350 công, trong 100 hạng đầu của Chu Thiên cảnh, hắn thắng nhiều thua ít, nên kiếm được nhiều điểm công. Hiện nay tổng công tích lũy đã đạt 4310 điểm.
Khương Vọng gọi Đài Diễn Đạo ra, Đài Diễn Đạo của hắn hiện giờ vẫn chỉ có một tầng.
Từ chỗ Chân vô địch mới biết, muốn Đài Diễn Đạo thăng cấp thì phải dựa vào "Diễn đạo", tức là suy diễn công pháp.
Công pháp càng mạnh mẽ huyền diệu, thì càng có thể khiến Đài Diễn Đạo nhanh chóng lên cấp.
Khương Vọng đến nay mới chỉ suy diễn Tử Khí Đông Lai kiếm quyết và Tứ Linh Luyện Thể Quyết, đại khái còn chưa tích lũy đủ để lên cấp.
Bỏ đạo thuật hành mộc Truy Tư Thảo vào Đài Diễn Đạo, Khương Vọng truyền toàn bộ công vào, bắt đầu suy diễn.
Hắn bây giờ độc hành thiên hạ, có được một môn đạo thuật truy tung ưu dị là vô cùng cần thiết, Truy Tư Thảo rõ ràng đã không còn thỏa mãn được yêu cầu của hắn.
Công giảm tới 3100 điểm thì dừng lại.
Khương Vọng biết, đây hẳn là cực hạn của một tầng Đài Diễn Đạo, không thì là cực hạn của Truy Tư Thảo.
Tổng cộng tốn 1210 điểm công, thành tựu đạo thuật hạng Ất, dạng truy tung.
Khương Vọng rời khỏi Thái Hư ảo cảnh, bởi vì Truy Tư Thảo là đạo thuật thăng cấp, nên không cần phải làm quen lại như với đạo thuật mới, chỉ cần thể ngộ kĩ một chút, là đã nắm được tám chín phần.
Khương Vọng lại lấy người giấy nguyền rủa ra, bắt quyết.
Từ người giấy nguyền rủa xuất hiện một luồng khói nhẹ màu đen từ từ bay lên, là lực nguyền rủa của người giấy.
Luồng khói đen hơi giãy giụa, dưới tác dụng của đạo thuật, dần tạo thành một cây cỏ nhỏ bằng khói đen.
Cỏ nhỏ cúi đầu, cúi đầu tìm kiếm.
Hướng nam!
Khương Vọng nhắm hướng, sải bước đi.
Quẹo trái, vượt tường, như cá lội xuyên qua đám người.
Ngay đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một tiếng gầm cực lớn.
Tiếng gầm kia nặng nề, to lớn, hung bạo!
Khương Vọng quay đầu lại nhìn, thấy con rùa khổng lồ ở ngoài thành đột ngột nổi điên, tứ chi giậm đất, không ngừng gầm thét.
Có lẽ nó có huyết mạch Bá Hạ thật, bởi vì trông nó không khác gì con cự thú thần thoại kia, miệng đầy răng nhọn, môi xỉa răng nanh.
Khương Vọng từ ra nhìn thấy quanh đôi mắt nó có một tầng khói đen lượn lờ, con ngươi dần chuyển thành màu máu đỏ.
Đó là sức mạnh của nguyền rủa.
Sao có thể?
Sức mạnh nguyền rủa cỡ đó, sao có thể ảnh hưởng tới cự thú có huyết mạch Bá Hạ?
Không đúng...
Bước chân Khương Vọng khựng lại. Bất kể đây là tà giáo nào, nếu đối phương đã gây ảnh hưởng được tới con cự thú này, thì đều thuộc loại hắn không địch nổi.
Hắn còn có việc mình phải làm. Muội muội vẫn còn ở Vân Thành chờ hắn.
Hắn không thể mạo hiểm. Hắn không thể vì quốc gia hắn đang tha hương xảy ra tai họa, mà hy sinh bản thân.
Ngay lúc con rùa khổng lồ nổi điên, tòa thành trên lưng nó trong nháy mắt đã kịp phản ứng. Cả tòa thành đột nhiên rực sáng, màu vàng vừa dầy vừa nặng như đất lưu chuyển, hóa thành tường.
Lực gia trì thiên quân.
Bành!
Tứ chi của con rùa bị ép bẹp xuống đất, không nhúc nhích nổi, miệng vẫn gào thét không ngừng.
Một bóng người bay lên trời, giọng vang khắp thành: "Đại trận đã khởi sẽ không dừng, tận lực giữ chân hộ quốc thánh thú! Những người khác phong tỏa cửa thành, lục soát toàn bộ hai mươi bảy thành, không được bỏ qua bất kỳ kẻ khả nghi nào!"
Từ trên thành, tu sĩ chi chít bay ra, như đám rận bị phủi xuống khỏi thân cự thú, tỏa xuống khắp nơi hai mươi bảy thành.
Quân đoàn tu sĩ Phụ Bi Quân mạnh nhất của Hựu quốc, quanh năm trú đóng ở Thượng thành, đi cùng hộ quốc thánh thú, tuần tra cả nước.
Khương Vọng hủy đạo quyết, cắt ngang đạo thuật truy tung. Làn khói đen nhẹ tản đi, tiện tay chấn người giấy nát thành bụi bặm.
Khẽ đẩy nón lá rộng vành ra sau lưng, ung dung đi vào trong đám người.
Tu sĩ tinh nhuệ một lần điều động mấy trăm người, đủ trong thời gian ngắn nhất cày qua toàn bộ hai mươi bảy thành một lần.
Lúc này mà còn đội nón lá rộng vành sẽ thành nổi bật.
Ngay lúc này, trên Thượng thành chợt vang lên một giọng đầy tức giận: "Duẫn Quan! Ngươi thật to gan!"
Một giọng trẻ tuổi khác trả lời: "Các ngươi còn dám lừa đời lấy tiếng! Ta có cái gì..."
Phần tiếp theo không nghe thấy, hẳn là đã bị tiêu diệt.
Nhưng cùng lúc đó, đám người bật kinh hô.
Bởi vì con rùa ở ngoài thành chợt đứng dậy!
Tòa thành trên mai vẫn đứng vững, trận pháp màu vàng đất vẫn không yếu đi, nhưng nó chỉ ngăn cản được một lúc, con cự thú có huyết mạch Bá Hạ cuối cùng cũng đã đứng được lên!
Bá Hạ vô cùng khỏe, tính thích chở nặng. Con rùa này cũng thừa kế cái tập quán này.
Hựu quốc xây thành trên mai nó, cần không ngừng gia tăng sức nặng, nếu không nó sẽ rời đi, ví dụ như đi gánh núi chở đồ.
Trận pháp gia trì này của Thượng thành Hựu quốc chính là một trong những lá bài tẩy chuyên dùng cho con rùa, đủ chỉ trong nháy mắt tăng một lực ngàn quân, thế mà vẫn bị con cự thú đang nổi điên nâng lên.
Đất đai lại lần nữa ầm ầm đứng dậy.
Cơ thể khổng lồ của con rùa chậm rãi chuyển hướng, vẻ muốn đối đầu trực diện với hai mươi bảy thành.
Chỉ cần nó xoay xong, đạp một cái, thì sẽ không tưởng tượng nổi đó sẽ là tràng tai nạn thế nào.
Hầu hết người thường của hai mươi bảy thành đều sẽ không thể thoát được!
Một màn này, trong nháy mắt làm Khương Vọng nhớ tới cảnh Phong Lâm thành sụp ngày hôm đó.
Cũng là vô lực như vậy.
Nhưng vào lúc này, một bóng người cao lớn như vẫn thạch hạ xuống, ngay trước mặt con rùa.
Đưa tay, nâng cái chân to như cổng thành của con rùa lên.
"A... a !"
Người nọ hống lên một tiếng như mãnh thú viễn cổ, áo giáp trên người trong nháy mắt vỡ toang, lộ nửa thân trên đầy cơ bắp.
Một người nhỏ bé như con kiến hôi, lại giằng co với con cự thú to như ngọn núi ở trên không một lúc!
Khỏe đến như vậy!
Sau đó, con rùa khổng lồ một cước đạp xuống!
Mơ hồ cả vùng đều phát ra một tiếng kêu gào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận