Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 148: Tạm biệt trên mây

Vân quốc ở hướng đông bắc Trang quốc, là nơi nhiều núi.
Là thủ đô Vân quốc, Vân Thành tọa lạc trên ngọn núi tuyết cao nhất cả nước.
Hồi mới thành lập Vân Thành, vì hoàn cảnh sống dưới núi quá tệ, Lăng Tiêu Các chủ khi đó đã gọt núi làm đài, xây thành trên núi.
Sau đó khi Vân quốc xây lại chủ thành, thì bắt chước làm theo tiền lệ này.
Bởi vì đa số thành thị đều nằm trên núi cao, địa thế cực cao, như ở trên mây, nên Vân quốc còn được gọi là quốc gia trên mây.
Đường sá ở Vân Thành có hai dạng, một là đường cáp treo nối liền các chủ thành, hai là đường đá bậc thang từ chân núi kéo dài lên trên, loại này được gọi là Đăng Vân Cấp.
Vân quốc tiền muôn bạc biển, làm đường đều mời đại sư cơ quan của Mặc gia chủ trì thiết kế.
Nối giữa các đại chủ thành đa phần đều là đường cáp treo.
Dây treo được thuộc từ gân của yêu thú cường đại, tẩm trong dầu của cây thiết đồng, phải nói là chắc chắn vô cùng, trăm năm không mục. Thật ra thì cũng cứ trăm năm sẽ được thay một lần, trong thời gian ấy, chưa bao giờ tự nhiên bị đứt.
Người Vân quốc di chuyển bằng cơ quan buồng treo, cứ đúng giờ là trượt qua dây treo, chạy qua chạy lại giữa các thành.
Bởi vì đều là đi ngang trên bầu trời theo đường thẳng, tốc độ lại cực nhanh, nên mức độ trao đổi giữa các thành của Vân quốc nhiều hơn hẳn các nước khác. Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến buôn bán ở Vân quốc phát đạt.
Và kỳ quan đỉnh phong vĩ đại nhất chính là Hồng kiều nối liền tứ đại chủ thành xung quanh Vân Thành.
Nghe nói đây là tác phẩm vĩ đại của tổ sư khai phái của Lăng Tiêu Các, tụ mây làm đường, dẫn cầu vồng làm cầu. Bốn thành phố này, cũng trở thành thành phố trung tâm chỉ đứng sau Vân Thành.
Sau đó Vân quốc dần dần lớn mạnh, nhưng không còn thành thị nào có được vinh dự này nữa.
Nếu bỏ qua chất liệu đắt giá và trận văn khắc trên tấm đá của thềm đá, thì Đăng Vân Cấp chẳng có gì đặc biệt.
Dầm mưa dãi nắng, người đến người đi suốt bao nhiêu năm, vậy mà trên Đăng Vân Cấp vẫn không dính một hạt bụi.
Khương Vọng cõng An An leo lên bậc thang cuối cùng, mặt không đỏ, thở không gấp, ngẩng đầu nhìn cổng chào cao ngất của Vân Thành, rồi đi thẳng vào trong thành.
Mặc dù hai huynh muội đầy sương gió phong trần, da thú bọc trên người An An cũng không giống đại hộ nhân gia, nhưng cũng không hề xảy ra chuyện máu chó có kẻ mắt chó coi thường người.
Vân quốc buôn bán phát đạt, không hề cấm khách tứ phương tới nơi đây, chỉ là thuế vào thành cao hơn một chút.
Chút vàng bạc này, đối với Khương Vọng đương nhiên không phải là việc khó, trên đường tùy tiện làm đại cái gì đó, cũng thoải mái kiếm đủ tiền để xài.
Hỏi thăm binh sĩ thủ thành, Khương Vọng mới biết Lăng Tiêu Các không nằm trong Vân Thành, mà ở trên Vân Thành.
Mà hai người cũng không biết đường vào Lăng Tiêu Các.
Cũng may Khương An An lúc nào cũng mang theo vân hạc, dưới sự chỉ đạo của Khương Vọng, nàng rặn ra mấy chữ, rồi thả tiểu Vân hạc bay đi.
Vân hạc bay lên không trung, hơi khựng lại một chút, rồi lại vỗ cánh, chui vào trong tầng mây.
Không biết đến chừng nào Diệp Thanh Vũ mới nhận được thư, nên Khương Vọng bèn dẫn Khương An An đi dạo Vân Thành, chủ yếu là mua thử ít đồ ăn vặt đặc sắc của địa phương.
Thí dụ như Vân Tương quả, nghe nói sinh ở trong mây. Cắn rách vỏ quả, là có thể uống luôn nước quả bên trong. Quả này có năm màu khác nhau, mỗi màu lại có một mùi vị khác.
Hay như Thải Vân Đường, kẹo trông như dải cầu vồng, cắn xuống một cái, có bảy vị ngọt khác nhau, độ ngọt hoàn toàn khác biệt.
Khương Vọng không hạn chế Khương An An ăn đồ ngọt, cho bé tha hồ mà ăn, ăn đến bụng nhỏ tròn vo.
Khương An An chính là đang ăn Thải Vân Đường thì nhìn thấy Diệp Thanh Vũ.
Cả con đường chợt trở nên yên tĩnh.
Bầu trời sáng trong đột ngột bị "Xé ra", cứ như khung đó không phải bầu trời, mà là một bức họa.
Tranh kia bị xé ra rồi, mới nhìn thấy đằng sau chỗ xé, là đình đài lầu các, xây dựng tinh mỹ, khí độ bao la.
Thì ra Lăng Tiêu Các ở nơi này! Đằng sau "Bầu trời".
Ở nơi ấy, tiên khí lờ lững, mây mù thành bậc.
Một nữ tử từ trong tranh chậm rãi đi xuống những bậc mây, đi tới trước mặt huynh muội Khương An An.
Nàng không đeo khăn che mặt, một đôi mắt mềm mại cong cong, đôi con ngươi trong vắt sáng ngời như mặt nước. Mũi cao nhỏ nhắn, môi đỏ khẽ cong, nhan sắc tuyệt vời đến mức cả toàn trường như mất đi màu sắc.
Đấy là còn chưa kể tới dáng người cao thon mảnh mai, nàng chỉ đứng đó, đã là phong cảnh.
Mắt Khương An An sáng rực lên, ngoắc tay điên cuồng: "Thanh Vũ tỷ tỷ!"
Hai người là bạn bè qua thư đã lâu, nhìn thấy nhau trong lưu ảnh thạch rất nhiều lần, nhưng gặp mặt thật thì đây là lần đầu tiên.
Diệp Thanh Vũ đi tới, mỉm cười xoa đầu Khương An An, rồi quay qua nhìn Khương Vọng, ánh mắt rất phức tạp: "Khương đạo hữu vẫn ổn chứ?"
Vân quốc và Trang quốc miễn cưỡng coi như là nước láng giềng, Phong Lâm thành vực là thành phố biên giới đông bắc của Trang quốc.
Cả tòa thành đã bị tà giáo hiến tế, luân vào U Minh, chuyện lớn như vậy, Diệp Thanh Vũ không thể nào không biết.
Cảm giác của nàng với Khương Vọng, là sự ghi ân thật lòng. Đối với Khương An An, là sự yêu thích thuần túy. Tin đi tin lại, đã lập được một sự ràng buộc ở một mức độ nhất định.
Khi nhận được tin, nàng còn khó chịu hồi lâu.
Nếu không phải hôm nay nhận được tin Khương An An gởi tới, nàng còn tưởng hai người bằng hữu nước bạn này đã gặp bất hạnh.
Biết tin huynh muội Khương Vọng tới Vân Thành, nàng vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.
Nên mới không để ý kinh thế hãi tục, cứ thế "Xé bầu trời", tiến vào Vân Thành.
Thiếu niên đầu bạc, gió bụi phong trần, nhìn kiểu gì cũng không thể là ‘ổn’ được.
"Không được ổn lắm." Khương Vọng cười gượng.
Lúc ở ngoại ô Phong Lâm thành, hắn đã đưa ra quyết định, nên lúc này không hề làm ra vẻ, nói thẳng: "Hồi đó ở Tam Sơn thành, Diệp đạo hữu có cho ta một tấm Vân Trung Lệnh. Hiện đã đánh rơi ở Phong Lâm thành, nhưng ta vẫn mặt dày muốn hỏi, nó có còn hiệu lực không?"
"Dĩ nhiên." Diệp Thanh Vũ nghiêm mặt: "Vân Trung Lệnh bị thất lạc, nhưng lời cam kết của Thanh Vũ thì không lạc. Khương đạo hữu có yêu cầu gì cứ nói."
Khương Vọng siết chặt bàn tay Khương An An, rồi buông ra.
An An như nhận ra có chuyện, trở tay túm lấy tay Khương Vọng.
"Có thể nhờ Diệp đạo chăm sóc An An, cho nàng ở lại Lăng Tiêu Các tu hành có được không?" Khương Vọng cố ép mình không nhìn muội muội, mà nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh Vũ: "Ta phải đến một nơi vô cùng nguy hiểm, không thể chăm sóc nàng được."
"Được." Diệp Thanh Vũ trả lời rất sảng khoái.
"Ca..." Mắt Khương An An tức khắc đầy lệ: "Ca không muốn An An nữa ư?"
Khương Vọng thấy lòng mình như bóp nghẹn.
Hắn nửa ngồi xổm xuống, dịu dàng ôm muội muội vào lòng: "An An, không bao giờ có chuyện ca ca không muốn ngươi. Chỉ là bây giờ ca ca phải đi làm một chuyện rất quan trọng, không thể bảo vệ được ngươi, nên mới phải đưa ngươi tới đây ở tạm một thời gian. Chỉ là ở tạm một thời gian thôi, ca ca nhất định sẽ trở lại đón ngươi, được không?"
"Không..." Khương An An cong môi, mắt ướt lệ nhìn Khương Vọng: "Ta có thể nói không được không, ca ca?"
"Xin lỗi." Khương Vọng xoa đầu Khương An An, cố ép lòng, ôm lấy bé đẩy vào lòng Diệp Thanh Vũ.
"Ta bây giờ không có gì để làm tín vật, nhưng ta lấy tên mình bảo đảm. Tất cả tài nguyên Lăng Tiêu Các bỏ ra cho An An, sau này ta nhất định sẽ trả lại."
"Bắt đầu từ hôm nay, Khương An An chính là người của Lăng Tiêu Các ta. Lăng Tiêu Các nhất định sẽ hết lòng đào tạo nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng. Khương đạo hữu xin yên tâm." Diệp Thanh Vũ nghiêm túc hứa hẹn.
Phong Lâm thành bị tiêu diệt, thiếu niên may mắn còn sống sót này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nàng không hỏi Khương Vọng định đi đâu, hay định làm gì. Nàng chỉ cố gắng làm tròn bổn phận của một người bằng hữu, tận lực để hắn không phải lo phía sau lưng.
Không phải nàng chưa nghĩ tới việc cản Khương Vọng, đại diện cho Lăng Tiêu Các giữ hắn lại tu hành. Nhưng làm thế sẽ phá vỡ quy củ, sẽ dẫn tới rất nhiều bất mãn, mặc dù phụ thân nàng không phải không gánh nổi hành vi tự tiện này của nàng.
Nhưng nàng đã nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên này.
Giữa sự đau đớn và thống khổ vô biên, là một sự bình tĩnh.
Nhất định hắn đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, nhất định hắn đã phải chịu đựng sự thống khổ tột cùng rồi, cuối cùng mới có được sự bình tĩnh này.
Sự bình tĩnh này, thường đại diện cho một sự kiên quyết không thể vãn hồi.
Khương Vọng trịnh trọng thi lễ với Diệp Thanh Vũ, rồi quay phắt người đi.
Khương An An ở trong lòng Diệp Thanh Vũ, nước mắt rơi như mưa, nhưng nàng không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Bởi vì nàng biết, ca ca nghe được, sẽ rất khó chịu.
Cô gái bé nhỏ, nhìn theo bóng lưng cô độc của ca ca càng lúc càng xa, càng lúc càng xa.
Người qua lại nhộn nhịp, sắc trời thật tốt.
Ánh nắng ở Vân Thành như chia làm hai đạo.
Một đạo đánh vào những mây mù tạo thành bậc thang, Diệp Thanh Vũ ôm Khương An An vẫn còn đờ đẫn nhìn về phía chân núi, từ từ đi lên bầu trời.
Một đạo đánh vào Đăng Vân Cấp quanh co ôm theo núi tuyết, thiếu niên tóc trắng chỉ chừa cho Vân Thành một cái bóng lưng, cứ thế một mình đi xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận