Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1518: Chưa từng đau khổ như thế này (2)

Bốn người Khương Vô Hoa, Khương Vô Dong, Khương Vô Ưu và Khương Vô Tà đều quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu!
Thái tử phi cũng quỳ xuống cùng Khương Vô Hoa.
Hoàng hậu thì cụp mắt không nói gì.
Trong những năm qua, Hoàng đế Đại Tề đã từng trải qua vô số thăng trầm, thế nhưng lại nói đây là nỗi đau lớn nhất của lão.
Nàng là người bên gối Hoàng đế, là người đứng đầu hậu cung, chung quy không thể nói.
Tề thiên tử cúi đầu nhìn về phía Khương Vô Khí, nhìn gương mặt tuấn tú lại kết sương giá này.
Im lặng một lúc lâu, lão đưa tay đẩy môi của y ra, lấy một viên bạch ngọc bỏ vào trong miệng y.
"Ngọc của con, phụ hoàng trả cho con."
Trong miệng ngậm bảo vật, làm lễ mai táng.
Thiên tử Đại Tề tự tay hoàn thành một bước này.
Cũng tuyên cáo Khương Vô Khí, trên pháp lý đã hoàn toàn chết đi.
Đương nhiên khi y rời đi vẫn trong sạch hoàn mỹ như ngọc.
Phần trong sạch này, do Thiên tử chứng minh.
Phùng Cố dập đầu trên mặt đất, khóc không thành tiếng, nước mắt chảy ngang.
Khi trước Khương Vọng đã nói tại thư phòng của Khương Vô Khí, hi vọng khi Khương Vô Khí ra đi, đạt được điều mà y muốn.
Phùng Cố hiểu, Khương Vô Khí đã đạt được ...
Lấy ngọc chịu tội của Khương Vô Khí trả lại cho Khương Vô Khí, động tác đơn giản này, tựa như làm cho Tề thiên tử khôi phục lại bình tĩnh.
Áp lực cực lớn mà đám người trong linh đường cảm nhận được, tiêu tán chỉ trong khoảnh khắc.
"Hồi cung." Thiên tử nói, không nhìn Khương Vô Khí nữa, cũng không nhìn linh đường này, đi ra bên ngoài.
Hàn Lệnh không nói lời nào, đi theo phía sau.
Thiên tử đi ra từ nơi mà khi trước Hoàng hậu đã đứng, bên tay phải là linh cữu, bên tay trái là Thái tử phi và Khương Vô Tà đang quỳ.
Lão đi qua.
Đi qua Tu Viễn đang đứng, Khương Vô Ưu đang quỳ, Khương Vọng đứng nghiêm, rồi lại đi qua Phùng Cố đang quỳ rạp dưới mặt đất, rời tòa linh đường do chính điện Trường Sinh Cung tạo dựng này.
Cứ như vậy bước đi, chưa từng quay đầu.
Theo lễ chế, toàn bộ tang lễ còn chưa kết thúc, người khác còn chưa tới đủ, phần phúng viếng cuối cùng còn cần Ôn Diên Ngọc tới chủ trì.
Thế nhưng Thiên tử đã đi.
Khương Vô Hoa, Khương Vô Dong, Khương Vô Ưu, Khương Vô Tà đều không nói lời nào.
Khương Vọng im miệng không nói, lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình cảm của Tề thiên tử.
Phía dưới biển sâu tĩnh lặng, kỳ thật cũng có sóng dữ.
Hoàng hậu Đại Tề liếc nhìn những hoàng tử hoàng nữ này, lạnh nhạt nói: "Tất cả đứng lên đi, còn quỳ làm gì?"
Mấy vị hoàng tử hoàng nữ đều đứng dậy.
Dường như khá mệt mỏi, Hoàng hậu xoay người lại, tìm tới chiếc ghế đầu tiên rồi ngồi xuống. Đối mặt với linh cữu, tay trái nàng nâng lên, phủi ra bên ngoài: "Nên đi thì đi thôi, bản cung ở lại nơi đây cùng với Vô Khí đoạn đường cuối cùng."
Tay của nàng lay động trên không, làm cho người cảm nhận được một sự bất lực.
Tuy Hoàng hậu nói như vậy, thế nhưng mấy vị hoàng tử hoàng nữ cũng không thể rời đi ngay lập tức được.
Thiên tử mới hỏi, tới sớm như vậy là muốn biểu hiện cho ai xem. Nếu như Thiên tử vừa mới đi, bọn họ lập tức rời khỏi, mới thật sự là tự lao về phía mũi đao.
Sau khi Hoàng hậu lên tiếng một lúc lâu...
Tào Giai đứng dậy, nói: "Thần còn có quân vụ phải xử lý, xin cáo lui trước."
Ngay sau đó, Trần Phù, Tu Viễn cũng đứng dậy rời đi.
Mấy vị trọng thần Đế quốc có tên ghi tại Chiến Sự Đường, Chính Sự Đường như bọn họ, ngoài tội lớn phản quốc ra, đã rất ít có chuyện gì có thể lay động địa vị bọn họ, cũng không cần biểu diễn quá nhiều.
Hơn nữa, chức vị bọn họ rất cao, có rất nhiều việc cần xử lý. Ngày hôm nay tới đây dâng hương, đã là một sự tôn trọng dành cho Khương Vô Khí rồi.
Hương đã dâng lên, Thiên tử đã rời đi, bọn họ cũng không cần thiết ở lại nơi này làm gì.
Ba vị đại nhân vật rời đi, đương nhiên Khương Vọng sẽ không lưu lại. Mặc dù hôm nay hắn vốn định tham dự toàn bộ tang lễ của Khương Vô Khí, cũng không phải muốn khoe khoang trước mặt Trọng Huyền Thắng, mà vì trả nghĩa tình của Khương Vô Khí, anh hùng tiếc anh hùng.
Thế nhưng hôm nay Thiên tử lại hỏi một câu như vậy, nếu như hắn còn ở lại đây nữa, thì thật sự có mấy phần biểu diễn. Hơn nữa, hắn cũng không muốn ở lại nơi cảm nhận áp lực của hoàng thất.
Cho nên hắn trao đổi với Khương Vô Ưu một ánh mắt, chào từ giã Hoàng hậu rồi rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa điện, Phùng Cố đứng lên nói: "Lão nô thay điện hạ đưa tiễn ngài."
Khương Vọng vô thức muốn từ chối, thế nhưng suy nghĩ lại rồi nói nhỏ: "Làm phiền công công."
Người bên ngoài cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao khi trước Phùng Cố lên tiếng trước mặt Thiên tử, đã biểu hiện giao tình giữa Khương Vô Khí và Khương Vọng.
Đưa tiễn là hợp tình hợp lý.
Đại khái chỉ chính Khương Vọng biết, kỳ thật hắn tiếp xúc rất ít với Khương Vô Khí, giao tình còn chưa tới mức yên tâm giao sau lưng cho đối phương.
Đại khái là Phùng Cố có lời muốn nói cho hắn biết ...
Cho nên trên đường hắn vẫn đợi Phùng Cố nói chuyện.
Thế nhưng do hiện tại Trường Sinh Cung nhiều người hỗn tạp, từ đầu tới cuối Phùng Cố không nói lời nào.
Tới tận lúc đi tới trước bức tường, lão mới nói: "Tước gia, ngài tin tưởng Thập Nhất điện hạ không?"
Khương Vọng ngẫm nghĩ, nói: "Ta nghĩ, hắn là người như thế nào, hắn đã dùng cả cuộc sống để chứng minh. Ta không có lý do gì để hoài nghi hắn."
"Không thể kết bạn với tước gia sớm hơn, đúng là tiếc nuối của điện hạ." Phùng Cố bỗng cúi người chào, nói: "Ta thay mặt điện hạ, cám ơn ngài."
Khương Vọng vội đỡ lấy lão, nói: "Công công, ngài làm gì vậy?"
Phùng Cố lấy một khăn tay lụa ra, lau đi nước mắt, sau đó nói: "Điện hạ đã đạt được điều mà ngài ấy muốn, thế nhưng điều mà lão cẩu ta muốn, còn chưa thực hiện được."
Khương Vọng kinh ngạc nhìn lão.
Có ý gì?
Thế nhưng Phùng Cố đã dừng bước, nói: "Lão nô chỉ tiễn tới nơi này ... Nguyện tước gia sẽ thẳng tới mây xanh, phù dao vạn dặm."
Hiện tại nhiều người phức tạp, Khương Vọng không tiện hỏi, đành phải giữ lại sự nghi hoặc đi vòng qua bức tường, rời đi trước.
Nghĩ tới chờ tang lễ kết thúc, lại tìm cơ hội tới hỏi xem sao.
Khi rời đi cửa Cung, vừa lúc thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Ôn Diên Ngọc đang sai bảo lại viên Lễ bộ, lo liệu các mặt của tang lễ, không bỏ sót chi tiết nào cả.
Những đại nhân vật này, không cần nói tới những phương diện khác, chỉ nói tới công phu dưỡng khí đều là tuyệt đỉnh.
Với thân phận cao quý của Triều nghị đại phu Ôn Diên Ngọc, tới lo liệu tang lễ cho Thập Nhất hoàng tử, đương nhiên là một loại thể hiện quy cách.
Thế nhưng Tề thiên tử đã sớm rời đi, lòng người lập tức tản đi hơn nửa. Tựa như mấy người có thân phận cao như Tào Giai và Trần Phù, đều là dâng hương rồi rời đi.
Có thể nói việc này là việc đã tốn công mà không có lợi ích gì.
Mặc dù Thiên tử đã rời đi, thế nhưng công tác của lão còn chưa thể dừng lại. Một nhân vật cấp bậc như lão phụ trách tang lễ, hẳn phải hoàn hảo từ đầu tới cuối mới được.
Vốn là đại tài tiểu dụng, những công việc rườm rà tỉ mỉ như vậy còn bị nhẹ nhàng bỏ qua, nỗi khó chịu trong đó không nói cũng hiểu.
Thế nhưng gương mặt của Ôn Diên Ngọc lại không có chút bất mãn nào, thậm chí ngay cả bực mình chút xíu cũng không có. Giống như cảm thấy tự mình làm việc này không có gì lãng phí.
Lúc này Khương Vọng chủ động tiến tới nói lời từ biệt, rồi rời khỏi Trường Sinh Cung.
Hôm nay vốn là khoe khoang trước mặt Trọng Huyền Thắng rồi mới ra cửa, kết quả Trọng Huyền Thắng còn chưa tới, hắn lại kết thúc việc phúng viếng rời đi trước. Chuyện thế gian, thật đúng là khó tả.
Lần này Khương tước gia ra ngoài cũng không phải đi bộ, tự nhiên có quản gia Khương phủ Tạ Bình đã sắp xếp mọi thứ, có cả xa phu lẫn xe ngựa.
Chỉ là khi hắn đi tới trước xe ngựa của mình, lại bất ngờ thấy được một người...
Thống soái Trảm Vũ quân - Tu Viễn.
Người này đang ngồi trong một chiếc xe ngựa cao lớn, vẫy tay với hắn: "Vào đây."
Xe ngựa trong phủ Khương tước gia, bị xe ngựa của thống soái Cửu Tốt che đi, so sánh tựa như là đồ chơi của trẻ nhỏ vậy, thực sự hơi khó nhìn.
Quản gia Tạ Bình cùng với xa phu mới mời của Khương phủ đều thành thật đứng đấy, không dám nói lời nào.
Khi đó trước mặt là phố dài quạnh quẽ, sau lưng là cửa cung thật sâu.
Gió thu rất lạnh.
Trong Lâm Truy thành thường ngày phồn hoa náo động, lại dùng sự im lặng tế lễ Khương Vô Khí.
"Các ngươi về trước đi."
Khương Vọng dặn dò một tiếng, sau đó chui vào trong xe của Tu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận