Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1685: Từng nhớ không (2)

Đây chính là một con cá lớn có hình dáng khá kệch cỡm, chỉ dựa vào ưu thế hình dáng của nó, cũng có thể hoành hành bá đạo.
Nhưng nếu đối mặt với mấy con dị thú kia, thì cũng chỉ có thể thành thức ăn mà thôi.
Bây giờ, con mắt đang lồi cả ra ngoài của nó đang chuyển động vòng vo, có vẻ có chút nghi ngờ nhìn cái thứ nhỏ bé đang đứng trước mắt nó.
Khương Vọng cũng không để ý tới nó, gọi ra Truy Tư Thảo, hơi nhìn một hồi, liền hướng thẳng về phái mặt biển, chạy về phía Tả Quang Thù.
Bí thuật Truy Tư vẫn có thể cảm ứng được dấu vết của thần hồn, rõ ràng mấy người bên Tả Quang Thù cũng chưa đi quá xa.
Thời điểm tách ra, thương thế của Nguyệt Thiên Nô vẫn chưa hồi phục, Tả Quang Thù vẫn còn đang hôn mê, bản thân không thể gánh được nguy hiểm, không biết bây giờ hai người bọn họ ra sao rồi... Hơn nữa lúc ấy vì không để cho mấy người Ngũ Lăng nổi lên nghi ngờ, hắn còn cầm khối Quất Tụng Ngọc Bích duy nhất của ba người ở trong tay. Không có ngọc bích, coi như Tả Quang Thù và Nguyệt Thiên Nô muốn rời sân, cũng không thể cầm được bất kỳ đồ gì đi ra, tình cảnh sẽ vô cùng quẫn bách.
Nghĩ tới những thứ này, hắn bay càng nhanh hơn.
Trải qua mấy ngày bị đuổi giết, lại qua mấy ngày để dưỡng thương thế, bây giờ Khương Vọng lại một lần nữa mất đi phương hướng, chỉ có thể dựa vào sự cảm ứng yếu ớt từ bí thuật Truy Tư để đuổi theo.
Trời cao, biển xanh, y phục màu xanh lay động.
Điều may mắn là, trên đường không xuất hiện bất cứ điều gì bất ngờ, cũng không có vị dị thú tâm tình không tốt nào đi ra chắn đường hắn cả.
Ước chừng hai tiếng sau, bí thuật Truy Tư đã cảm nhận được rõ ràng.
Bây giờ trong tầm mắt cũng đã xuất hiện bóng người.
Thân hình đang phi nhanh của Khương Vọng hơi ngưng lại, đứng ở giữa không trung.
Trong tầm mắt của hắn, là bầu trời quang đãng, gió biển tự do.
Trên mặt biển xanh biếc mà tĩnh lặng kia, thân hình to lớn của cơ quan Ma Hô La Già đang ngừng nghỉ.
Nó đứng im bất động, đầu rắn hơi rũ xuống.
Ngồi trong lòng bàn tay trái là Nguyệt Thiên Nô, còn người ngồi trong lòng bàn tay phải là Tả Quang Thù, cả hai người đều nhắm mắt ngồi xếp bằng, như là đang nhập định, cũng không hề cảm giác được việc Khương Vọng đến.
Mà tất cả sự chú ý của Khương Vọng đều tập trung ở vị trí ước chừng phía trước cơ quan Ma Hô La Già mười trượng.
Đó là một người nam tử mặc áo bào tay rộng, nghiêng người hướng về phía Ma Hô La Già, một mình ngồi xếp bằng trên mặt biển trong như gương kia, tay cầm một cái cần câu rất dài, dây câu rủ xuống, tựa hồ đang chìm rất sâu dưới nước.
Cơ quan Ma Hô La Già ở phía bên phải của người đó, mà lúc này Khương Vọng chạy tới, lại ở vị trí bên trái của người đó.
Càn Dương Xích Đồng nhìn thấy rõ ràng gò má, mi mắt, và cả những đường nét của người đó...
Khương Vọng nắm chặt trường kiếm.
Làm sao hắn không nhớ người này cơ chứ?
Lần gặp mặt trước đây, vẫn còn ở Ung quốc.
Ở trên một đường phố rất bình thường ở thành huyện Văn Khê, hai người đã từng có một cuộc trao đổi vô cùng ngắn ngủi.
Trương Lâm Xuyên...
Không đúng, lần trước người này nói bản thân hắn ta không phải Trương Lâm Xuyên.
Nhưng rốt cuộc người này có phải là người lần trước hay không?
Trương Lâm Xuyên này, rốt cuộc có phải là Trương Lâm Xuyên đó hay không?
Trong thời điểm Khương Vọng đang càng suy nghĩ càng cảm thấy phiền nào kia, người nọ bỗng nhiên quay nhìn hắn một cái.
Chính là ánh mắt này làm cho Khương Vọng bình tĩnh trở lại.
Chính xác là người mà hắn gặp ở thành huyện Văn Khê kia.
Cái khí chất lạnh lùng tựa như độc lập với thế giới đã lưu lại cho Khương Vọng một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
"Không nghĩ tới lại là ngươi.”
Người đó lên tiếng nói, thanh âm vẫn vô cùng ôn hòa.
Ngược lại tựa như là không có địch ý gì.
Khương Vọng nhìn qua hai người đang ngồi trong lòng bàn tay của cơ quan Ma Hô La Già kia, rồi sau đó lại nhìn về phía người đó: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Người này xách cần câu trong tay, tư thế ngồi không nhúc nhích, chỉ nói: "Nữ tử kia lúc trước đã từng theo dõi ta, ta liền thuận tay lưu lại một chút ký hiệu. Trước đây không lâu thì ta cảm ứng được, nên thuận tiện tới đây xem một chút.”
Giọng nói của người này vô cùng thong thả, nói ra một chuyện không thể bình thường hơn: "Trên người của bọn họ không có cửu chương ngọc bích, ta bèn nghĩ, chờ một lát nữa, có lẽ sẽ có người tới... sau đó thì ngươi tới rồi.”
Khương Vọng nhíu mày nói: "Câu cá à?"
"Ai biết được?" Người này nói: "Có lẽ ta mới là con cá kia.”
Bây giờ Khương Vọng mới nhớ ra, hình như trước đây Nguyệt Thiên Nô đã phát hiện ra dấu vết gì, đích xác cũng đã thử theo dõi...
Hắn không nhịn được hỏi: "Vậy người giao thủ với Quỳ Ngưu, là ngươi à?"
Người này bình tĩnh nói: "Không coi là giao thủ, bị đuổi theo đánh mà thôi.”
"Thật khiến ta cảm thấy kính nể, tự nhận không bằng." Khương Vọng trả lời.
"Nhưng ngươi còn đang nắm thanh kiếm của mình kìa.” Người này trả lời.
Khương Vọng nói: "Nếu như buông xuống dễ dàng, vậy thì cầm lên sẽ rất khó khăn."
Người này hơi ngẩng đầu lên, nói: "Có lý."
Khương Vọng suy nghĩ một chút, hỏi: "Còn nhớ lần trước ngươi đã nói cái gì không? Bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi là ai chưa?"
"Kể ra cũng không có gì không thể nói.” Nam tử nhàn nhạt trả lời: "Trước kia ta gọi là Vương Trường Cát... bây giờ gọi là Vương Niệm Tường."
Khương Vọng gần như ngay lập tức nghĩ đến Vương Trường Tường.
Vì thế thuận lý thành chương nghĩ tới vị trưởng tử nổi danh phế vật của nhà họ Vương.
"Ngươi là huynh trưởng của Trường Tường sư huynh à?" Trong giọng nói của hắn có sự kinh ngạc không cách nào che giấu được.
Vương Trường Cát không trả lời ngay, dừng lại trong chốc lát, sau đó mới hỏi: "Ngươi rất quen thuộc với Trường Tường sao?"
"Cũng không tính là rất quen thuộc, vì Trường Tường sư huynh gần như mỗi ngày đều ra ngoài làm nhiệm vụ, rất ít khi có thể thấy mặt.” Khương Vọng thuận miệng nói: "Nhưng là, huynh ấy là một người rất tốt.”
"Phải không...." Vương Tường Cát đưa mắt nhìn về phía dây câu ở trước mặt, nói: "Nếu không ngại, có thể nói cụ thể với ta một chút."
Khương Vọng nghĩ, có lẽ huynh đệ hai người bọn họ đã rất lâu không gặp nhau rồi. Lại nghĩ, không biết hai người bọn họ có biết rõ chân tướng của vụ việc thành Phong Lâm bị tiêu diệt hay không?
Bây giờ Vương Trường Cát dùng gương mặt của Trương Lâm Xuyên để sống, không biết đã trải qua cái gì. Hình như y cũng có địch ý với Trương Lâm Xuyên, lúc trước khi gặp nhau ở Ung quốc, hình như y đang điều tra Vô Sinh Giáo của Trương Lâm Xuyên...
Vương Trường Cát... có thể trở thành người giúp đỡ hay sao?
Trong lòng suy nghĩ những chuyện này, Khương Vọng tay nắm chuôi kiếm, đáp xuống mặt biển.
"Vào thời điểm lần đầu tiên ta thấy Trường Tường sư huynh, là ở đạo huấn điện trong đạo viện ở thành Phong Lâm. Ấn tượng của ta lúc đó vô cùng sâu sắc, khi đó ta mới tiến vào nội môn, lại chỉ mới là một người vô danh tiểu tốt. Mà khi đó sau khi Trường Tường sư huynh kiểm tra và duyệt đạo huân xong, còn cố ý đợi ta một lúc, chỉ vì muốn chào hỏi với ta... một sự chào hỏi rất đơn giản.”
Hắn vừa nhớ lại, vừa nói: "Nụ cười của huynh ấy rất ấm áp, là một người vô cùng dịu dàng.”
Vương Trường Cát im lặng một lúc lâu.
"Còn gì nữa không?" Y hỏi.
"Chúng ta đã từng cùng nhau điều tra hành động của trấn Tiểu Lâm, đạo thuật hệ Phong của Trường Tường sư huynh vô cùng lợi hại..., sau đó huynh ấy cũng có biểu hiện ở lúc tam thành luận đạo. Nhưng mà bởi vì trong thời gian ngắn huynh ấy chỉ có thể thả ra một lần Xuy Tức Long Quyển, cho nên chúng ta đều gọi huynh ấy là Vương Nhất Xuy.”
"Hình như ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi." Vương Trường Cát lại hỏi: "Còn nữa không?"
Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một chút, vô cùng tiếc nuối lắc đầu một cái: "Trường Tường sư huynh quá cần cù, tiếp nhận nhiệm vụ đều nhiều hơn so với người khác, toàn chạy bận bịu ở bên ngoài, quả thật ta không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với huynh ấy..."
Nói đến chỗ này, hắn mang theo sự dò xét hỏi: "Chắc là bây giờ huynh ấy đang ở đạo viện ở quận Thanh Hà, có khi bây giờ đã đi tới Quốc đạo viện cũng không chừng, ngươi không đi tới gặp huynh ấy à?"
"Đệ ấy cũng đã chết ở thành Phong Lâm rồi.” Vương Trường Cát nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Lúc đó đệ ấy đã quay lại để gặp ta."
Mặt biển như gương, soi ra hai bóng người một ngồi một đứng, cùng một trận im lặng đến khó chịu.
Ba chữ nén bị thương không thể nói ra miệng được.
Sau khi trầm mặc một đoạn thời gian rất dài, Khương Vọng mới phản ứng lại được.
"Lúc ấy…”
Hắn nhìn bên mặt của Vương Trường Cát, hỏi: "Lúc mà thành Phong Lâm bị tiêu diệt, ngươi cũng ở chỗ đó sao?"
Vương Trường Cát nắm chặt cần câu, chậm rãi nói:
"Ta chính là Bạch Cốt Đạo Tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận