Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 482: Có thể hay không?

Trong biển cát.
Điền Thường cầm Triều Tín Đao và Khương Vọng cầm Trường Tương Tư đứng đối mặt với nhau.
Dù lúc này Điền Thường đã hạ mũi đao nhưng Khương Vọng không hề nghi ngờ nếu hắn lựa chọn phương án diệt cỏ tận gốc, người này dù có liều chết cũng phải cắn mình một miếng.
Đương nhiên Khương Vọng tự tin có thể giết được Điền Thường. Điểm này cả hai bọn họ đều hiểu rất rõ. Nếu không, Điền Thường cũng không cần phải giết sạch đội ngũ của mình.
Hắn không thể không thừa nhận, Điền Thường là một nhân vật hết sức nguy hiểm.
Hắn cũng không thể không thừa nhận, Điền Thường nói rất có lý. Nếu lúc này buông tha cho gã, quả thực là lựa chọn không có hậu hoạn nhất cho mình - điều kiện tiên quyết là, không coi Điền Thường là hậu hoạn.
Trầm mặc một hồi, Khương Vọng thoáng nhìn Điền Hòa lúc này đã lảo đảo đến gần.
Nhìn người đàn ông trung niên đang bị thương nặng này.
Đột nhiên hắn cảm thấy, mọi chuyện quá thú vị!
"Vì bí mật của ngươi, sao không giết ông ta?" Hắn hỏi Điền Thường.
"Ông ta là nô bộc sinh tử của ta, tuyệt đối trung thành." Điền Thường đáp, lại bổ sung thêm: "Công Dương Lộ là huynh đệ sinh tử của ta, cũng đáng tin."
Khương Vọng bèn gật đầu: "Vậy ta tin tưởng vào năng lực của ngươi."
Không phải là tin vào con người Điền Thường, mà là tin vào năng lực của gã, tin gã có thể làm chuyện này lắng xuống.
Khương Vọng cố ý hỏi một câu này thực ra là muốn yểm trợ cho Điền Hòa.
Với trí tuệ của Điền Hòa, đương nhiên ông ta cũng có thể hiểu.
Chỉ cần một câu này là đủ.
Dứt lời, Khương Vọng quay đi, lần này không có bất kỳ kẻ nào ngăn cản.
Cát vàng đầy trời, một mảnh thế giới này không có điểm cuối, nhưng cũng không cần phải tiếp tục thăm dò nữa.
Sau khi rời khỏi ánh mắt ba người Điền Thường, việc đầu tiên Khương Vọng làm chính là lấy đóa hoa vô danh kia ra khỏi hộp trữ vật.
Hoa này như một đóa ngọc liên ba cánh, sinh cơ dạt dào, khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi.
Khương Vọng không chút do dự, trực tiếp nhai hai ba cái rồi nuốt vào trong bụng.
Về phần lá thư Khánh Hi viết cho hắn trước khi đến Thất Tinh Lâu, trong đó có nhắc đến đan phương có thể tăng tuổi thọ cho hắn, có thể tối đa hóa tác dụng của dược liệu thì... cứ để đó đi!
Hắn cũng không biết rốt cuộc Khánh Hi có tâm tư gì, lười đi đoán, mà cũng chẳng muốn biết.
Bảo vật tăng thọ khó khăn lắm mới có được, làm gì có chuyện lấy ra cò kè với người ta. Lại càng không cần đem đi bán.
Hoa này vừa vào bụng lập tức hóa thành một đoàn ngọc dịch, trôi xuống cổ, rồi ấm áp chảy khắp toàn thân.
Trích Tụ Hải sáng bừng, Khu Kiền Hải trong veo.
Hắn cảm thấy thỏa mãn từ trong tim, từ trong ra ngoài đều cảm thấy thật an hòa.
Như một buổi chiều yên tĩnh lười biếng nằm phơi nắng trong viện, có mấy sợi gió nhẹ lướt qua, mây trắng bay là là.
Chiến lực không có gì thay đổi.
Tăng là tăng sức mạnh, là căn cơ, là tương lai lâu dài.
Khương Vọng có thể cảm nhận được rất rõ, thọ hạn vẫn luôn thiếu khuyết từ sau khi thành Phong Lâm bị hủy diệt đã được bù đắp.
Xét từ bản chất sinh mệnh theo nghĩa hẹp, thì từ nay không còn gì "tiếc nuối".
Nếu như cụ thể hóa con đường tu hành, thì trước đây hắn đã đi trên một con đường hẹp quanh co, mặc dù cũng có cơ hội đi tới điểm cuối cùng nhưng dù sao đường sá cũng gập ghềnh, quá trình lại gian nan.
Mà bây giờ hắn đã quay được về được quan đạo rồi, trong lòng sướng rơn, thần thanh khí sảng.
Lần này hắn đã có thu hoạch phi phàm trong thế giới Ẩn Tinh.
Không chỉ đạt thành mục tiêu đặt ra ban đầu, còn được gặp thêm hai nhân vật đáng gờm của Điền gia.
Dù là Điền Thường hay Điền Hòa cũng đều là nhân vật vô cùng đặc sắc.
Hiện giờ mặc dù bọn họ đều không đủ nổi bật, bị hào quang của Điền An Bình lấn át toàn bộ.
Nhưng Khương Vọng tin tưởng, chỉ cần cho một chút thời gian và cơ hội, hai người kia đều có khả năng một bước lên trời.
Hôm nay hắn có thể trở thành người thắng duy nhất là vì có thực lực tuyệt đối.
Điền Thường có đầu não, có thủ đoạn, có lòng dạ, gặp chuyện nhanh nhạy, làm việc quả quyết.
Mà Điền Hòa thì kiên nhẫn âm thầm, cũng không phải hạng người chùn tay.
Dù là ai đi nữa, Khương Vọng tự nhận mình chưa hẳn đã có thể hoàn toàn khống chế được.
Nhưng, thử một chút thì có làm sao?
Chí ít thì hiện tại hắn cũng nắm được nhược điểm của Điền Thường, sau này có thể dùng để ngăn được Điền thị. Mà đồng thời hắn cũng nắm được nhược điểm của Điền Hòa, để ngăn được Điền Thường.
Dù nhìn theo hướng nào đi nữa.
Hắn cũng đang đứng ở thế thượng phong.
Nếu có một ngày đối đầu với Điền An Bình, thì đây chính là hai viên cờ tuyệt diệu.
Trong lòng tính toán, thân ở biển cát, hắn càng chạy càng xa.
Nhìn theo bóng lưng Khương Vọng biến mất dần cuối tầm mắt.
Điền Thường thu lại ánh mắt chăm chăm, nhìn Điền Hòa, quan tâm hỏi:
"Vết thương của ngươi thế nào?"
Sắc mặt Điền Hòa đắng chát, ông ta xin lỗi: "Không tốt lắm. Tiểu nhân vô năng, liên lụy đến công tử."
"Nói cái gì chứ." Điền Thường nói: "Nhiệm vụ lần này thất bại hoàn toàn là vì tài nghệ không bằng người ta. Ngược lại, còn liên lụy đến hai người các ngươi phải mạo hiểm cùng ta."
Công Dương Lộ không nói gì, chỉ yên lặng thu lại pháp khí bày trận của mình.
Quan hệ giữa gã và Điền Thường đã vượt qua giai đoạn mời chào mua lòng người từ lâu.
Chỉ có Điền Hòa là cần phải phát triển tín nhiệm thôi.
Đương nhiên Điền Hòa hiểu điều này, rất thức thời tỏ thái độ: "Công tử tới đâu, tiểu nhân bèn tới đó. Dù một ngày nào đó công tử muốn đối địch với Điền thị, tiểu nhân..."
"Nói gì vậy." Điền Thường đưa tay ngắt lời gã: "Điền thị là nhà của chúng ta, sao chúng ta có thể đối địch với nhà mình được? Điền Thường ta sinh ra là người Điền thị, chết là người Điền thị. Cả đời đều kính dâng cho Điền thị."
"Vâng, là tiểu nhân lỡ lời." Điền Hòa lập tức bồi tội: "Tiểu nhân sẽ là Thiên Lôi, công tử sai đâu đánh đó, tận tâm tận lực vì Điền thị."
"Vậy là tốt nhất." Điền Thường gật gật đầu, lại nhìn vết thương trên người Điền Hòa.
Đây là bài kiểm tra sau cùng. Điền Hòa thầm nghĩ.
Sắc mặt ông ta vẫn chất phác, ánh mắt lại cố ý trộn thêm vài phần thấp thỏm nhìn Điền Thường.
Điền Thường quan sát một hồi, xác thực không tìm ra vấn đề gì, vì vết thương của Điền Hòa đều là thật, không có giả.
Thế là gã nói: "Vết thương của ngươi nghiêm trọng, cần phải tạo máu tạo cơ."
Dứt lời, gã móc một viên đan dược màu nâu từ trong ngực ra, lại vung đao lên, cắt một miếng thịt từ trên thi thể một người Điền thị dưới chân mình.
Gã nâng Triều Tín Đao ngang trước người, trên thân đao màu xanh thẳm có một miếng thịt người.
Gã dùng ba ngón tay nghiền nát viên đan dược kia, vấy phấn đan dược vào miếng thịt.
Triều Tín Đao vươn tới Điền Hòa.
"Dược này có thể tạo máu sinh cơ, nhưng cần phải dùng một chút huyết nhục tươi mới làm thuốc dẫn."
Điền Thường nhìn người đàn ông trung niên chất phác này: "Ăn thịt, ngươi hiểu không?"
Chính xác là viên đan dược này cần có máu tươi thịt tươi làm thuốc dẫn, nhưng không nhất thiết phải lấy thịt người.
Với bất kỳ người bình thường nào thì ăn thịt người vẫn luôn là một chuyện khiêu chiến ranh giới con người cuối cùng.
Cái gì mà nô bộc sinh tử tuyệt đối trung thành, chỉ là mấy lời mua chuộc lòng người nói quá không mất phí mà thôi.
Đúng là gã rất tin tưởng Điền Hòa, nhưng cũng không đến mức không cần đắn đo gì. Chỉ có điều, gã cần phải che giấu chuyến đi tới Thế giới Ẩn Tinh này, chỉ bằng gã và Công Dương Lộ chưa chắc đã có thể khiến mọi người tin tưởng. Gã vô cùng cần một nô bộc trung thành với Điền gia thế hệ này làm nhân chứng.
Đây mới là nguyên nhân gã không giết Điền Hòa.
Giết chết tộc nhân đồng hành, tội danh này quá lớn, dù chỉ một chút phong hiểm gã cũng không dám liều.
Hiện giờ, gã cần Điền Hòa tự tay cầm, tự miệng ăn thịt nuốt máu tộc nhân, mới coi như đảm bảo mình có thể hoàn toàn khống chế được Điền Hòa.
Để cho phong hiểm gần như bằng không.
Điền Thường nhìn ông ta, Công Dương Lộ cũng nhìn ông ta.
Điền Hòa trầm mặc một hồi rồi đáp: "Thưa có, công tử".
Đoạn, ông ta nhận lấy miếng thịt trên mũi đao, nhai nhai mấy miếng rồi nhắm mắt nuốt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận