Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1854: Tửu lư ý khí tằng thiếu niên (2)

Nhưng chỉ trong thời gian vài năm, không ngờ lật bàn tay là có tất cả.
Dù sao lúc trước người thanh niên đường xa đến Tề kia đã trưởng thành làm đệ nhất thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi Tề Quốc.
Dù sao đệ tử Trọng Huyền thị lúc trước còn không được quá nhiều người tôn trọng, đã có thể địa vị ngang nhau với Trọng Huyền Tuân “đoạt hết phong hoa cùng thế hệ”.
Dù sao mấy năm nay mình cũng không sống uổng một ngày nào.
Vì vậy ước hẹn quán rượu lúc trước, quả thực là hôm nay phải cho ra một kết quả.
Liêm Chú Bình vừa sợ vừa giận: “Hoang đường!"
Hắn phẫn nộ với thái độ của Liêm Tước, càng sợ hãi với thái độ của Liêm Tước hơn.
Hắn chỉ vào Liêm Tước chửi ầm lên: “Ngươi thằng nhãi con này, ngươi cho rằng có thể leo lên được cành cao của Trọng Huyền gia, ỷ vào uy danh của Bác Vọng Hầu, liền có thể một tay che trời, thậm chí còn thao túng vị trí gia chủ Liêm gia ta sao?"
"Ngươi thật sự là vừa xấu lại vừa ngu xuẩn! Lẽ nào quận phủ Xích Dương sẽ trơ mắt nhìn sao? Lẽ nào triều đình sẽ trơ mắt nhìn sao?"
Trong tiếng gào thét phẫn nộ để che giấu sự chột dạ trong lòng, hắn cũng không quên việc bóc đi ảnh hưởng của Trọng Huyền gia, không quên dựng thêm lòng tin cho người ủng hộ hắn.
Nhưng Liêm Tước vẻ mặt cổ quái nói: “Liên quan gì đến Trọng Huyền gia? Tại sao quận phủ Xích Dương lại không cho phép?"
Giọng điệu bình tĩnh của hắn hình thành sự đối lập rõ ràng với vẻ kích động của Liêm Chú Bình: “Đây là quyết định của bản thân Liêm thị chúng ta."
Lúc này Liêm Chú Bình đương nhiên đã có dự cảm ở mức độ nào đó.
Nhưng hắn không chịu tin tưởng.
Hắn đã làm gia chủ nhiều năm như vậy, kinh doanh lâu như vậy, đã làm nhiều chuyện cho gia tộc này như vậy… Liêm Tước tiểu tử này mới mấy tuổi? Thành danh mới mấy năm?
"Liêm thị?" Hắn cười lạnh, tuy khó tránh khỏi có vài phần lòng tin không đủ, nhưng vẫn dốc hết toàn lực, khởi động dư uy: “Lúc nào Liêm thị có thể do ngươi làm chủ rồi?"
Liêm Tước cũng không nói gì?
Mà lúc này, trong đám người vây quanh từ đường Liêm thị, có hơn một nửa gần như đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía Liêm Chú Bình!
Ánh mắt tại thời khắc này đã có trọng lượng chân thật.
Liêm Tước sao phải nói chuyện?
Mấy năm nay Liêm gia thông qua quan hệ của Liêm Tước, nhận được sự ủng hộ của Trọng Huyền gia, ở trong quân như cá gặp nước, mỗi lần đơn đặt hàng quân dụng đều có thể nhận được điều kiện tốt nhất.
Ngày xưa những phiền phức bị kẹt lại một bước nào, phàm là Liêm Tước ra mặt, tất cả đều tan thành mây khói.
Toàn bộ mấy trăm người của Liêm gia, cùng với bao nhiêu người từ trên xuống dưới trong sản nghiệp Chú binh sư triển khai xung quanh Liêm thị, ai không thu lợi từ đó?
Cái gì là nhân tâm? Nhân tâm là ở đây?
Hơn nữa, Liêm Tước là người, mặc dù không đủ khéo léo, cổ tay cũng không thể gọi là mượt mà, nhưng tuyệt đối là một người công bằng.
Hắn tuyệt đối sẽ không để người đi theo hắn chịu thiệt, tuyệt đối sẽ không che giấu lợi ích của ai. Chỉ một điểm này, cũng đã hơn được Liêm Chú Bình quá nhiều!
Có lẽ Liêm Chú Bình đã từng được coi là một gia chủ ưu tú, dù sao cũng đã rất lâu rồi Liêm thị không đúc ra danh khí, hơn nữa dưới tình huống không có chỗ dựa vũ lực gì, vẫn bảo vệ được mối làm ăn của Liêm gia. Không có công lao, cũng có khổ lao.
Nhưng hắn đã già rồi!
Hắn đã hơn 60 tuổi, nhưng còn chưa thành tựu Thần Lâm, toàn bộ nhờ vào linh dược cầm cự, mới không bắt đầu suy giảm tu vi.
Cái tuổi này của hắn còn chưa thành tựu Thần Lâm, hắn lại còn chưa từ bỏ!
Không ngừng đòi hỏi gia tộc, không ngừng chiếm dụng các loại tài nguyên, mong cầu xa vời một ngày thành tựu Thần Lâm, mong cầu xa vời chính mình còn có thể vĩnh trú thanh xuân, phá vỡ thọ hạn.
Vì sao phải dựa vào thập tứ hoàng tử Khương Vô Dong? Tại sao phải làm một ít chuyện đi lại ở bên bờ vực nguy hiểm?
Đều là xuất phát từ sự không cam lòng của hắn, sự tham lam của hắn.
Hắn muốn những đồ vật đã không lấy được ở con đường bình thường, hắn muốn càng nhiều hơn!
Có lẽ đây cũng là chuyện thường tình của con người, chỉ là tộc nhân Liêm thị đã không muốn hiểu nữa. Bởi vì bọn họ có lựa chọn tốt hơn!
Trong đám người, một thanh niên ưu tú của Liêm thị tên là Liêm Thiệu, là người đầu tiên lên tiếng: “Chuyện của Liêm gia, đương nhiên là do chính Liêm gia chúng ta tự làm chủ. Mà Liêm Thiệu ta, hoàn toàn ủng hộ Liêm Tước chấp chưởng gia tộc. Ta tin tưởng hắn, chính như ta tin tưởng Liêm thị còn có tương lai càng xa hơn nữa! Ta đi theo hắn, chính vì ta còn có hi vọng đối với gia tộc này!"
Lúc trước ở bí cảnh Thất Tinh Lâu, Khương Vọng đã cứu hắn một lần, sau đó hắn liền hoàn toàn đứng sang một bên với Liêm Tước.
Mà giờ phút này dưới sự dẫn dắt của hắn, từng người thanh niên của Liêm thị đứng ra tỏ thái độ.
"Ta tin tưởng Liêm Tước!”
"Liêm Tước không làm gia chủ, Liêm thị sẽ không có tương lai!"
Như đốm lửa lan tràn, đã thành thế lửa cháy khắp đồng cỏ.
"Liêm Thiệu?” Liêm Chú Bình thở hổn hển, tức giận nói: “Đừng quên mệnh bài của ngươi ở đâu!”
Nhưng lời nói vừa ra, hắn đã ý thức được đầu óc của mình bị lửa giận và sợ hãi làm cho choáng váng, nói ra mấy câu ngu xuẩn.
Có một số sự thật có thể tồn tại, cũng quả thực tồn tại lâu dài, nhưng không thể nói ra.
Không kịp suy nghĩ vì sao mình lại xuất ra hôn chiêu nhiều như vậy, những tộc nhân Liêm thị ở đây, bao gồm cả những người ngay từ đầu còn bảo trì trung lập, tất cả đều đi về phía trước một bước.
Đầu người đông nghịt ở phía sau Liêm Tước. như thủy triều vọt tới trước!
Chế độ mệnh bài là căn bản khiến Liêm thị chậm phát triển, cũng là trần quy lậu tập để một số ít cao tầng bóc lột đa số tộc nhân.
- Giải thích, "trần quy lậu tập" nghĩa là luật lệ tập quán bất hợp lý, cổ lỗ sĩ. Hết giải thích.
Rất nhiều người chỉ là không dám nói, không có nghĩa là sẽ không hận.
Sinh tử nằm trong tay người, lúc tranh thủ quyền lợi của mình, hơi một tí là bị uy hiếp như hôm nay…Ai có thể không hận?
Liêm Chú Bình đã phạm vào sự tức giận của mọi người!
Khương Vọng rời đi Họa Đấu ấn đã ẩn giấu ba động, cũng lặng yên tán đi ấn quyết của đạo thuật Nộ Hoả.
Trọng Huyền Thắng vẫn mỉm cười không nói, tư thế có vẻ như không thèm đếm xỉa đến.
Liêm Chú Bình cấp thiết muốn nói gì đó để cứu vãn.
Mà lúc này, ở phía sau Liêm Chú Bình, một vị gia lão mở miệng nói: “Thật ra ta cũng cảm thấy… để Liêm Tước làm gia chủ, có lẽ đúng là lựa chọn tốt hơn."
Người này chính là Liêm Lư Nhạc!
Lúc trước còn làm tùy tùng cho Khương Vô Dong, tích cực cướp đoạt Trường Tương Tư.
Hôm nay lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chú Bình huynh, chúng ta già rồi, ý nghĩ không theo kịp, sức khoẻ cũng không bằng trước…là lúc nên giao trọng trách cho người trẻ tuổi rồi."
Át chủ bài lớn nhất lúc này của Liêm Chú Bình chính là duy trì chế độ mệnh bài đã ổn định nhiều năm của Liêm thị.
Nhưng có một điểm chết người ở chỗ là mệnh bài của tộc nhân Liêm thị, lại được nắm giữ trong tay một đám gia lão.
Liêm Chú Bình quay đầu lại nhìn Liêm Lư Nhạc, ánh mắt đã trở nên hoảng loạn mất kiểm soát rồi!
Trong thời khắc mấu chốt, người hắn tin tưởng nhất, lại một đao đâm vào chỗ yếu hại của hắn.
Tiếp đó lại có một vị gia lão khác nói: “Ta cũng cho rằng Liêm Tước rất thích hợp chấp chưởng gia tộc? Những năm gần đây, thanh danh khí duy nhất của Liêm thị ta là do Liêm Tước đúc ra. Tạo nghệ trên đúc binh của hắn không cần nhiều lời, đã sớm vượt qua những lão hủ chúng ta, hoàn toàn có thể kế thừa cơ nghiệp của tổ tông. Hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, tương lai bất khả hạn lượng! Gia tộc chúng ta đương nhiên nên giao cho người càng có tương lai hơn, đây là lựa chọn liên quan đến bản thân mỗi người chúng ta!"
Câu tiếp theo Liêm Chú Bình đã không còn nghe rõ nữa rồi.
Không ngừng có gia lão đứng ra tỏ thái độ.
Hắn chỉ cảm thấy hết thảy đều cực kỳ rối loạn, lỗ tai vang lên ông ông.
Hắn vốn muốn cho Liêm Tước một bạt tai, giống như lúc trước ép Liêm Tước buông Trường Tương Tư vậy.
Nhưng ngón tay vừa động, một tia sát ý liền định ngay tại mi tâm của hắn.
Trong nháy mắt hắn tỉnh táo lại, hoàn toàn nhận ra cục diện hiện tại là như thế nào?
Thế không bằng người, đức không bằng người, lực không bằng người, trí thức không bằng người!
Gia lão ủng hộ hắn vẫn còn, người trung thành với hắn cũng chưa toàn bộ ly tâm.
Nhưng hắn cũng không nói gì cả.
Quay người một mình đi vào trong từ đường.
Đại môn từ đường từ từ đóng lại.
Trong mắt hắn, cháy lên ánh lửa. Cái nóng đó hình như là lửa trong lò, giống như lúc hắn còn trẻ, cũng đã từng truy đuổi qua.
Cách một cánh cửa, phía sau mơ hồ truyền đến, giọng nói của Liêm Tước.
"Từ hôm nay trở đi, Liêm thị hủy bỏ mệnh bài! Không có ai sinh ra đã bị đeo gông xiềng trên người, người người đều được hưởng tự do nên có!"
Sau đó là tiếng hoan hô.
Tiếng hoan hô như sấm dậy.
Từ một phủ, một con đường, lan ra tới toàn thành.
Tiếng hoan hô đó, dường như cũng vì hắn mà tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận