Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1714: Ở giữa nước (1)

Loại chuyện "Sinh hoạt" này ... Vẫn không có.
Cho tới nay, vẫn đang đi lên phía trước, vẫn đang tu hành. Gánh vác vạn vạn quân, làm sao có thể dừng bước?
Hắn sợ mình dừng lại... Sẽ không còn sức lực tiếp tục đi nữa.
Chỉ có trước mặt thân hữu, mới có thể thả lỏng ngắn ngủi.
Chỉ có lần này đưa ra quyết định trung thành với Tề quốc, nghỉ ngơi thể xác tinh thần tại Vân Quốc, mới có một chút thông thấu khi đến Sở quốc.
Nói đến vui vẻ chỉ thuộc về mình, đây thật sự là một chủ đề không dễ triển khai.
Lý Long Xuyên là hậu nhân tướng môn, yêu binh pháp nhất, yêu cung ngựa thứ hai, tiếp theo là yêu "Tùng Huyền".
Còn Yến Phủ luôn lấy gia tộc làm trọng, con người lịch sự tao nhã, có rất nhiều yêu thích, ăn, ở đều xem xét kỹ.
Trọng Huyền Thắng sống phóng túng, dường như cái gì cũng thích, cái gì cũng chơi được, nhưng gã giấu suy nghĩ của mình dưới gương mặt béo cười tủm tỉm kia, ai cũng không nhìn thấu được.
Hứa Tượng Càn thích chiếm món hời nhỏ, ăn chực, ké rượu, ké trà, ké thanh lâu, cái gì có thể ké thì ké.
Đam mê, vui vẻ của mỗi người, giữa bạn bè ở chung lâu, luôn luôn có thể biết một chút.
Nhưng nếu muốn hỏi Khương Vọng thích gì, yêu thích gì.
Thật ra hắn lại không nghĩ ra.
Hắn dường như không yêu thích gì.
Nhưng hắn không phải trời sinh như thế.
Tả Quang Thù nói, phải có cuộc sống của mình, phải có vui vẻ chỉ thuộc về riêng mình, quả thật là lời nói tràn ngập thiện ý, cũng không tránh khỏi hơi mơ mộng, không thực tế lắm.
Có vài đồ vật thoạt nhìn đơn giản bình thường, là thứ bao nhiêu người liều tính mạng cũng không cầu được.
Người buôn bán nhỏ, ba canh ngủ, canh năm dậy, bận từ sớm đến tối muộn, thứ đạt được từ mồ hôi và máu chỉ là khó khăn lắm mới no bụng. Chẳng lẽ bọn họ không muốn vui vẻ, không có cuộc sống mơ ước sao? Nhưng chỉ là chữ "Sống", có đôi khi vẻn vẹn là "Sinh tồn", đã khiến người ta không dừng lại được, không cách nào thở dốc.
Tả Quang Thù sinh ra cao quý, được bảo vệ rất tốt, thiện ý cũng là phú quý. Là ánh sáng mặt trời lý tưởng chiếu lên phủ đệ hoa lệ, hết thảy rất quang vinh...
Không chạm tới đau khổ.
Nhưng nhìn một đôi mắt sáng ngời trước mắt này, Khương Vọng vẫn nở nụ cười, cười khiến cả khuôn mặt, mỗi một cơ bắp đều đang khắc hoa văn vui vẻ.
Cho dù thế nào, trên thế giới này, một phần quan tâm tinh khiết, một loại mong đợi thiện ý, cũng là ánh sáng có thể sưởi ấm lòng người, không phải sao?
Bụp!
Hắn đưa tay cốc đầu thiếu niên hoa phục một phát, cười mắng: "Nói cái gì vậy, sao Khương đại ca lại làm đệ thất vọng chứ? Hỏi lại đệ đi, bây giờ đệ có biết chân tướng hay không? Có biết hay không hả? Đệ nhìn lại đội hình của chúng ta đi."
Hắn vung tay lên một vòng, bày ra tư thế ‘Ngươi xem giang sơn này đi, hào khí vượt mây, có đủ quét ngang Sơn Hải Cảnh hay không?"
"Đừng cảm thấy Khương đại ca đang khoác lác với đệ, là đang thực hiện, không phải sao?" Khương tước gia nói năng rất khí phách: "Sự thật thắng hùng biện!"
Khương tước gia lịch duyệt phong phú, vốn muốn nhân cơ hội cho thiếu niên mới ra đời một bài học.
Hắn xưa nay không phải là người thích lên mặt dạy đời, nhưng đối với loại tiểu đệ vô cùng thân thiết như Tả Quang Thù, người chí thân từ trong đáy lòng như Khương An An, hắn cũng không thể ngoại lệ, luôn muốn truyền thụ chút kinh nghiệm nhân sinh của mình, nên nói lời của "Người từng trải". Hố hắn từng giẫm phải, hắn không muốn bọn họ lại giẫm lên. Sai lầm hắn từng phạm phải, hắn không muốn bọn họ lại phạm. Khổ cực hắn từng nếm trải, hắn không muốn bọn họ phải chịu.
Nhưng không ngờ còn để tiểu tử này dạy cho một bài học.
Tả Quang Thù biết hắn mỏi mệt, rõ ràng sự cố gắng của hắn, bắt được sự mê mang của hắn.
Chút mờ mịt này, không phải hôm nay mới có.
Ngày xưa thiên hạ dơ bẩn, tiếng xấu truyền thế, hắn đương nhiên cũng từng nghĩ, ta sao mà vô tội!
Một đường đi trên thế gian, mỗi người đều có lý do của mình.
Trang Cao Tiện chăm lo quản lý, Đỗ Như Hối mưu tính sâu xa, Đổng A tận trung vì nước...
Phương Bằng Cử không thể phụ lòng mong đợi của cha mẹ, Trịnh Thương Minh có cố gắng của kẻ tầm thường, Phương Hạc Linh bất đắc dĩ bị ép lựa chọn...
Triệu Huyền Dương khó vi phạm sư mệnh, Thôi Trữ, Trương Vịnh hiến thân vì lý tưởng...
Hắn chỉ là một người trẻ tuổi vừa đầy hai mươi.
Hắn đương nhiên cũng từng mê mang.
Rốt cuộc cái gì mới đúng, cái gì là sai?
Có gương sáng soi lòng son, nhưng lại bị phủ bụi.
Những suy nghĩ đã qua đi, hôm nay có, sau này sẽ còn xuất hiện.
Người trên thế gian, không có khả năng không nhiễm trần thế.
Nhưng giống như thỉnh cầu của Tả Quang Thù. Hãy lựa chọn điều khiến mình cảm thấy tự tại, làm việc mình cảm thấy đúng.
Như thế là đủ rồi.
Làm việc cả đời, cần gì phải để ý đánh giá của người đời?
Thế gian có người phỉ báng ta, ức hiếp ta, làm nhục ta, cười nhạo ta, khinh thường ta, coi rẻ ta, căm ghét ta, gạt ta, ta không tha thứ.
Nhưng ta cũng sẽ không tự cam đọa lạc, trở thành người mà phỉ báng ta, làm nhục ta.
Thiên hạ vu khống ta là ma, ta liền thành ma, không phải là một loại thất bại sao?
Kiếm ba thước trong lòng bàn tay, nơi mũi kiếm đi tới, tuân thủ nghiêm ngặt đạo lý và bản tâm của mình.
Người khác muốn nói gì thì nói cái đó, nhưng đường dưới chân là do ta, sẽ không bị lời nói của ai thay đổi.
Con đường, chính là từng lần nhận biết mình, thấy rõ chính mình, sau đó kiên định đi lên phía trước.
Giờ phút này, Khương Vọng vui đùa ầm ĩ cùng Tả Quang Thù, không hề có sự khác biệt với Khương Vọng lúc trước.
Nhưng hiểu rõ chân tướng của Sơn Hải Cảnh, nhìn thấy con đường siêu việt đỉnh cao của Hoàng Duy Chân, dạy Tả Quang Thù cũng bị Tả Quang Thù dạy lại, hắn càng thêm chắc chắn về nhân sinh của mình.
Loại tự tin, tự do toả ra từ linh hồn, làm cả bầu không khí trên đỉnh núi Lưu Ba nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trong mắt Nguyệt Thiên Nô cũng có ý cười.
Tả Quang Thù sờ trán, nhíu cả khuôn mặt tuấn tú, có vẻ rất khó chịu, nhưng cũng cười. Vương Trường Cát khiến Khương Vọng biết được chân tướng Sơn Hải Cảnh, đồng thời cũng mang đến phấn khích quét ngang Sơn Hải Cảnh cho Khương Vọng, lại chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, không nói một lời.
Phương Hạc Linh yên lặng chú ý đến Vương Trường Cát, cảm thấy lúc này y dịu dàng đáng ngạc nhiên.
"Vạn năm trước kia, chưa từng có Sơn Hải Cảnh, thời đại trước kia, chưa từng có chư quốc. Trước viễn cổ, chưa chắc có sinh linh. Nỗi hận thiên cổ, thanh danh vạn cổ đều là mây khói." Nguyệt Thiên Nô cảm thán nói: "Cầu Phật cầu đạo, cầu được thông suốt. Nếu Hoàng Duy Chân một đi không trở lại, lão cũng không để lại lời giải thích nào cho thế giới này. Mà nếu lão trở về từ trong tưởng tượng, thì cần lời giải thích gì? Ta coi đây là thiền tâm." Vị thiền sư lấy khôi lỗi làm thân thể này, hiển nhiên đã hình thành phật lý của mình.
Nàng cũng không giống những người trong Phật môn khác mà Khương Vọng biết. Nói nàng ta thông thấu, có đôi khi lại rất lạnh lùng, nói nàng ta cứng nhắc, có đôi khi lại thấy êm dịu, vừa từ bi vừa ác nghiệt, có vẻ không theo xu thế chính cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận