Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1083: Trăng sáng sao thưa

Bây giờ, quân đội túc trực luân phiên ở kinh đô và vùng lân cận là Trảm Vũ quân - một trong Tề Cửu Tốt.
Kế Chiêu Nam trực tiếp ở lại trong quân doanh.
Bởi vì y không quen ở Lâm Truy.
Y không thích ứng với loại cảm giác phồn hoa và yên ổn kia.
Tuy y đã được Chính sự đường đề cử là người đệ nhất trong số người ba mươi tuổi trở xuống của Tề quốc, nhưng ở trong quân doanh thì y vẫn là quân lính bình thường, vẫn ở lều vải, vẫn ăn chung nồi, luyện tập đúng lệnh.
Có lẽ điểm nổi bật duy nhất là y sống ở riêng trong một quân trướng, quy cách cấp thống lĩnh đương nhiên hoàn toàn không đủ xứng với thân phận của y.
Nhưng y cũng hài lòng.
Kế Chiêu Nam đã trải qua nhiều hoàn cảnh ác liệt, nên việc đóng quân ở vùng ngoại thành Lâm Truy và túc trực đô thành là chuyện quá dễ dàng.
Đầu năm nay vùng phụ cận Lâm Truy còn có thể xảy ra chiến sự gì?
Cùng lắm là phối hợp với Phủ tuần kiểm đi quét sách một vài gian tế của nước khác, hoặc là mấy yêu nhân tà đạo và tổ chức tà giáo gì đó.
Chẳng hạn như tổ chức "Bình Đẳng quốc" kia.
Lúc này Kế Chiêu Nam đang ngồi một mình trong quân trướng, cẩn thận lau chùi Thiều Hoa Thương bằng một tấm vải nhung tuyết.
Hôm nay, y giết mấy người của Bình Đẳng quốc. Đáng tiếc không có nhân vật lớn nào, thực tế hơi lãng phí mũi thương.
Cái tên Thần Lâm liên hệ với Hạ quốc kia cũng xem như là một cấp cao trong tổ chức Bình Đẳng quốc, vậy mà lượng tin tức gã biết được vẫn cực kỳ hạn chế, thậm chí ngay cả chút tin tức ít ỏi kia cũng bị cắt đứt cấp tốc.
Những nhân vật nòng cốt thực sự đều không ôm tâm lý may mắn trốn thoát, nên tất cả đều đã tự sát, khiến cho việc truy tìm càng thêm khó khăn.
Có điều, việc này cũng không phải chuyện y cần lo lắng.
Là một quân nhân, y chỉ đi để thử thương.
Mấy ngày qua, y vẫn luôn nhớ đến thời gian ở đó...
Nếu không phải vì tham gia Hoàng Hà Hội, chiến đấu vì đất nước thì lần này y sẽ không trở về.
Trong gió đêm, một giọng nói trẻ tuổi vang lên bên ngoài quân trướng: "Kế tướng quân."
Kế Chiêu Nam cũng không ngừng động tác trên tay, chỉ nói: "Vào đi."
Người vén rèm đi vào là Văn Liên Mục - quân văn thư đi theo Thiên Phúc quân.
Hiện tại, Kế Chiêu Nam chỉ khoác một tấm áo mỏng trên người.
Vì để thích ứng với trận chiến trên đài Quan Hà, bình thường y không mặc Vô Song Giáp, chỉ có Thiều Hoa Thương là trước nay chưa từng rời tay.
Còn về việc, tại sao y xuất thân từ Thiên Phúc quân, mà ở trong Trảm Vũ quân vẫn như cá gặp nước...
Tất nhiên một phần là do thân phận và địa vị.
Ngoài ra, dù cho Tề Cửu Tốt đều có thống soái, thậm chí còn có kiểu cha chết con kế vị, nối tiếp mấy đời, nhưng cũng không phải là quân đội của riêng nhà nào. Trên bản chất thì quân quyền vẫn ở trong tay Tề quốc, quốc gia nắm quyền cao hơn thống soái.
Như lần này Quân thần Khương Mộng Hùng dẫn binh đánh Hạ quốc, trực tiếp dùng một khối Hổ Phù là có thể điều động Xuân Tử quân.
Giữa các đội quân trong Cửu Tốt có quan hệ cạnh tranh, nhưng hợp tác vẫn là chủ yếu.
Văn Liên Mục cũng không dám đối mặt với Kế Chiêu Nam, tuy ngồi xuống đối diện nhưng tầm mắt nhìn xung quanh, rồi rơi xuống trên Thiều Hoa Thương: "Trần tiên sinh để ta mang một vài tin tức đến cho ngài."
"Ồ?" Kế Chiêu Nam hờ hững nói: "Đại sư huynh nói gì?"
Đại sư huynh trong miệng Kế Chiêu Nam chính là Trần tiên sinh mà Văn Liên Mục vừa nhắc, tự nhiên chính là đại để tử Trần Trạch Thanh của Quân thần.
Quân thần Đại Tề nhận năm người làm đồ đệ, đều ném hết lên chiến trường, không một ai trốn tránh nguy hiểm.
Hiện tại đã chết hai, chỉ còn lại ba người.
Tất nhiên tình cảm của bọn họ cực kỳ tốt.
"Là tin tình báo liên quan đến Hoàng Hà Hội." Văn Liên Mục cũng không có ý định hỏi han gì, nói thẳng: "Đầu tiên là những người giành chiến thắng trong trận tranh Ba mươi tuổi trở xuống không giới hạn, Kinh quốc phái ra Mộ Dung Long Thư là con nuôi của Đại tướng quân Xích Mã Vệ. Năm ngoái chính người này đã chỉ đạo đánh sập Tĩnh An phủ của Ung quốc. Mặc dù bị Ung Đế Hàn Hú tự mình đánh lui, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường thực lực của người này."
"Phía Mục quốc do Thương Minh - kẻ được mệnh danh là "thần sứ hiện thế" - xuất chinh, người này là người cạnh tranh vị trí Đại Tế Ti mạnh nhất đời kế tiếp, được rất nhiều người trên thảo nguyên cung phụng như thần."
"Người xuất chinh phía Tần quốc là Hoàng Bất Đông. Người này không có danh tiếng gì, chắc vẫn luôn đánh chiến ở mỗi bên kia, gần đây chúng ta tra được một thành tích vào ba năm trước. Trần tiên sinh nói nó không có gia trị tham khảo, nhưng xem một chút cũng không sao."
"Ngoài ra, người xuất chinh của Sở quốc chính là đệ nhất mỹ nhân Dạ Lan Nhi. Nàng là người do Sở quốc trực tiếp quyết định, chưa từng so võ, phía Sở quốc vẫn luôn ngầm tranh luận rất nhiều về điều này. Nhưng cũng chính vì vậy mà không dễ đoán ra được thực lực của nàng."
Thực ra bên Tề quốc cũng thế, nguyên do thứ nhất mà Chính sự đường trực tiếp đề cử Kế Chiêu Nam là vì y thực sự là người đứng đầu trong số ba mươi tuổi trở xuống, điều này hoàn toàn không cần bàn cãi. Mà một nguyên nhân khác cũng là vì không muốn y thể hiện quá nhiều trước mặt người khác.
Văn Liên Mục tiếp tục nói: "Còn về Cảnh quốc... Lần này bọn họ cực kỳ thần bí, không tiến hành so tuyển công khai. Mà trực tiếp phái người từ Thánh Địa Đạo Môn đi xuất chiến. Có lẽ là phái ba người từ Tam Mạch Thánh Địa. Đa số người dân Cảnh quốc giống chúng ta, đến giờ cũng không biết ai sẽ là người xuất chiến."
Văn Liên Mục nói xong thì lấy ra một quyển sổ thật dày đặt lên bàn: "Đây là quyển sổ mà Trần tiên sinh đã chỉnh sửa lại. Đó là tất cả những gì có thể tìm được về những người này, bao gồm chiến tích tượng trưng, ngài ấy đã ghi chép và phân tích tỉ mỉ, để cho ngài dành chút thời gian xem."
Là sư đệ của Trần Trạch Thanh nên Kế Chiêu Nam biết, hiện tại Trần Trạch Thanh cơ bản là toàn quyền phụ trách công tác tình báo của Tề quân, nên sư huynh cũng dồn quá nhiều tâm huyết và trách nhiệm vào quyển sổ này rồi.
Có điều y cũng không nói gì, chỉ đặt Thiều Hoa Thương nằm ngang ở trên gối, sau đó đưa tay nhận lấy quyển sổ kia.
Quyển sổ này ghi chép về các Lục Cường đương thời khác ngoài Tề quốc.
Về phần những quốc gia khác ngoài Lục Cường đương thời thì không có tin tình báo gì cần sưu tập, cũng không thể sưu tập.
Bởi vì không phải tất cả các quốc gia đều tham dự Hoàng Hà Hội. Cho dù có tham dự thì cũng rất hiếm khi tham dự tất cả các mục, đa số các quốc gia ngoài Lục Cường chỉ tập trung tinh lực, tranh thủ lấy một mục trong đó thôi.
Hơn nữa, tuyệt thế thiên kiêu của quốc gia bá chủ đương thời mà còn phải để mắt đến người của những quốc gia nhỏ bé kia, thực sự đúng là không đủ lực.
Văn Liên Mục lặng lẽ nhìn y rồi nói: "Trần tiên sinh cũng đã chỉnh sửa tư liệu về các đối thủ Nội Phủ cảnh và Ngoại Lâu cảnh.
Tin tình báo liên quan đã được đưa lần lượt cho Khương Thanh Dương ... và Trọng Huyền Tuân".
Kế Chiêu Nam không thích Trọng Huyền Tuân và y cũng chưa bao giờ phủ nhận điều này. Dưới góc nhìn của y, từ sau khi Vương Di Ngô quen biết với Trọng Huyền Tuân thì càng ngày càng cố chấp.
Đồng thời y cũng biết Khương Vọng là người đánh cho Vương Di Ngô phải vào Tử Tù Doanh, cho nên Trần Thanh Thạch cũng sẽ không có thiện cảm gì với Khương Thanh Dương.
Nhưng đứng trên lập trường Tề quốc, Trần Trạch Thanh sẽ đưa ra lựa chọn cung cấp sự trợ giúp cho thiên kiêu xuất chiến Nội Phủ Cảnh và Ngoại Lâu cảnh.
Kế Chiêu Nam không có biểu cảm gì, chỉ nói: "Ngươi có lá gan cùng làm chuyện ngu ngốc với Vương Di Ngô, lại không có can đảm nhắc đến Trọng Huyền Tuân ở trước mặt ta?"
Khuôn mặt Văn Liên Mục lập tức hiện ra vẻ ngượng ngùng: "Cái này..."
"Được rồi, ta không rảnh để tính toán những chuyện này." Kế Chiêu Nam lật quyển sổ trong tay: "Cũng nên nghiền ngẫm kỹ lời phân tích của Trần sư huynh."
"Vậy Kế tướng quân từ từ xem." Văn Liên Mục nhanh chóng đứng dậy, ba bước cũng thành hai bước mà chạy ra ngoài.
"À đúng rồi." Giọng nói của Kế Chiêu Nam đột nhiên vang lên ở sau lưng gã: "Ngươi đã từng giao đấu với Trọng Huyền Thắng kia, thân thủ hắn thế nào? Có cơ hội thắng không?"
Văn Liên Mục khựng lại một lúc để suy nghĩ rồi nói: "Tuy Trọng Huyền Tuân tài hoa lấn át cả Lâm Truy, nhưng Trọng Huyền Thắng cũng rất vượt trội, ta cho là hắn có cơ hội."
Gã chờ một lúc không thấy âm thanh gì, thế là nhấc tấm rèm dày kia lên rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài lều, trăng sáng sao thưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận