Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1060: Tra hỏi

Mã Hùng nhìn Khương Vọng chằm chằm một lúc lâu.
Hắn lật tay, cất Lưu Ảnh thạch vào: "Đến phủ tuần kiểm một chuyến?"
Thái độ không có vấn đề gì.
Theo lẽ thường, hắn cũng chẳng cần thiết phải gây hiềm khích với một thiên kiêu quốc gia như Khương Vọng. Trừ phi quá nóng lòng lập công, hoặc là... có mưu đồ khác.
Khương Vọng: "Đương nhiên, ta nhất định sẽ phối hợp."
Mã Hùng lục soát Hộ Quốc Điện một trận, để bốn Thanh bài lại thủ nơi này, không cho bất kì ai ra vào, rồi dẫn Khương Vọng rời đi.
Nói áp giải đương nhiên không chính xác, nhưng Mã Hùng thật sự không rời mắt khỏi Khương Vọng.
Sắc mặt Khương Vọng vẫn bình tĩnh như thường. Đối phương là thanh bài bộ đầu, lại vừa vặn là người đang điều tra án này, giám sát mình là việc trong chức trách, không có gì xung đột.
Nhưng lúc rời khỏi Thái Miếu, nhìn mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, tự nhiên có một cảm giác hoảng hốt.
Đây là ngày thứ hai sau Đại sư chi lễ.
Vốn tưởng đây chỉ là một lần đi cúng tế bình thường, không ngờ lại chính mắt nhìn thấy một đại sự.
Chính trị Tề Quốc sóng gió quỷ quyệt khiến hắn không khỏi tự hỏi, lúc trước quyết định đón An An về sau Hoàng Hà hội, có chính xác hay không.
Vân Quốc là nước trung lập, xung quanh cũng không có thế lực đối địch nào. Lăng Tiêu Các có địa vị chí cao vô thượng ở Vân Quốc, Diệp Thanh Vũ là con gái duy nhất của các chủ Lăng Tiêu Các, hoàn toàn có năng lực che chở cho An An. Chưa kể bản thân Diệp Lăng Tiêu cũng rất yêu thích An An.
Trong khi hắn, dù có lấy được thành tích tốt ở Hoàng Hà hội, thì cũng có thể xây dựng được căn cơ, có thể vô tư không lo ở Tề Quốc không?
Sống trong một đế quốc cường đại như Tề quốc, đa phần thời gian đều an bình. Nhưng một khi xảy ra chuyện, thì độ nguy hiểm là thường không đỡ nổi.
Hy vọng những chuyện này sẽ mau chóng kết thúc...
Hưng vong chỉ có dân chúng khổ.
Rời Thái Miếu mới được vài bước, lại có một đội Thanh bài vội chạy tới, người đi đầu xương gò má cực cao, mắt vô cùng sáng.
Có lẽ là người Mã Hùng thông báo.
Người này rất nhanh nhẹn, không nói một lời, xông thẳng vào trong Thái Miếu.
Mã Hùng không có ý kiến gì, dẫn theo mười Thanh bài đi cùng Khương Vọng.
"Lệ đại nhân." Không biết có phải để vì làm dịu bầu không khí, hay để quan sát phản ứng, Mã Hùng thuận miệng giải thích với Khương Vọng một câu, giơ hai ngón tay, chỉ chỉ vào mắt mình: "Có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ."
Khác với loại đột ngột nhảy lên làm Thanh bài như Khương Vọng, Mã Hùng là môn đồ Pháp gia, tu vi Ngoại Lâu tứ cảnh, là Thanh bài bộ đầu tứ phẩm có thâm niên, hắn được gọi là đại nhân, ít nhất cũng là Thanh bài tam phẩm, có cùng cấp bậc với Bộ Thần Nhạc Lãnh trước khi làm quan.
Khương Vọng đang nghĩ, nếu học được một môn đồng thuật cường đại, có phải có thể kích động một chút linh cảm, giúp mình suy diễn Mục Đồng tiên thuật không? Cho dù không hoàn toàn thích hợp, cũng có thể hỗ trợ bổ sung cho Thanh Vân Tiên Thái, giúp ‘biết thấy’ nhiều hơn.
Trước đó hắn vẫn luôn do dự, nhưng lúc này đột ngột nhìn ra, môn bí thuật Hoàng triều mà Tề đế ban thưởng kia, hắn sẽ ưu tiên chọn Đồng Thuật.
Hắn không quan tâm cái vị Lệ đại nhân mà Mã Hùng vừa nhắc tới có con mắt rất tốt kia, có tìm ra được manh mối gì từ linh từ Cửu Phản Hầu hay không.
Kiểu băng giải của Thôi Trữ và Trương Vịnh là quá trình không thể đảo ngược, chưa kể tất cả đều đã tan biến sạch sẽ. Thôi Trữ chết ở trước mặt Tề quân, cũng không lưu lại manh mối gì. Lúc ấy ở đó, người có con mắt tinh tường không thua kém Lệ đại nhân kia e là không ít. Kết quả như thế nào?
Nên chẳng có căn cứ gì để mà trông chờ.
Đô Thành Tuần kiểm Phủ chiếm một diện tích rất lớn ở thành Bắc.
Từ diện tích chiếm cứ của nha môn, có thể nhìn ra quyền lực của nó. Hèn gì Trịnh Thế luôn áp chế cảnh giới, mãi không chịu lên Thần Lâm.
Đương nhiên cái này cũng chả là vấn đề, cũng chẳng có ai đi xía vào làm chi.
Gần như tuần kiểm đô úy các đời đều là như thế. Chỉ cần không để mất sự tín nhiệm của Hoàng đế, bị yêu cầu thoái vị, thì thường sẽ cứ thế kéo dài, kéo mãi đến khi thật sự ảnh hưởng đến tương lai, quyết định phải phá cảnh, rồi thăng chức dù không mong muốn.
Phòng thẩm vấn rất là sáng sủa.
Khương Vọng không phải phạm nhân, nên cũng không thể gọi là thẩm vấn. Tạm thời chỉ có thể gọi là "Hỏi".
Ở đây ngoài Mã Hùng, còn có một tuần kiểm phó sứ họ Dương.
Vị phó sứ tuần kiểm này không phải là kiểu tạm bợ nhất thời như Lâm Hữu Tà, mà là một trong những phó sứ tuần kiểm chính thức xử lý sự vụ thường ngày của phủ tuần kiểm, có quyền lực thật sự trong Đô Thành tuần kiểm phủ.
Phó sứ tuần kiểm họ Dương và Mã Hùng ngồi đối diện với Khương Vọng qua một cái bàn.
Bàn bằng gỗ sơn màu đen, mặt bàn bóng loáng.
Mã Hùng - người đích thân đến hiện trường kiểm tra - là người đặt câu hỏi. Hắn đặt một tấm Lưu Ảnh thạch lên bàn, tỏ vẻ hoàn toàn công bằng liêm chính: "Khương bộ đầu, xin ngươi thuật lại đúng sự thật tất cả những gì nhìn thấy trong Linh Từ của Cửu Phản Hầu, ta và Dương tuần kiểm sẽ cùng làm người làm chứng lời khai của ngươi."
Khương Vọng nói: "Ta cũng cần một tấm Lưu Ảnh thạch, để ghi lại."
Mã Hùng và phó sứ tuần kiểm họ Dương nhìn nhau, Mã Hùng có vẻ khó xử, nhưng vị phó sứ họ Dương lại dễ nói chuyện một cách bất ngờ: "Không vấn đề."
Không chỉ lấy ra một tấm Lưu Ảnh thạch đưa cho Khương Vọng, mà còn nói: "Ngươi muốn thì cứ kiểm tra, nếu không yên tâm có thể đổi cái khác."
Khương Vọng giọng áy náy: "Đã làm phiền."
Miệng thì nói phiền, nhưng vẫn kiểm tra một lần.
Có một vài chuyện không quan trọng, có thể không cần tính toán so đo, nhưng nếu đã liên quan đến an toàn của bản thân, thì cái gì cần cẩn thận, nhất định không thể bỏ.
Khương Vọng cầm Lưu ảnh thạch trong tay, rót Đạo Nguyên vào, sau đó mới nói: "Lúc đó ta đến Thái Miếu cúng tế, đầu tiên là đến linh từ của Bác Vọng Hầu, sau đó đến linh từ của Thôi Thành Hầu. Sau khi rời khỏi linh từ của Thôi Thành Hầu, ta đi qua chỗ của Cửu Phản Hầu. Sau đó ta gặp người kia, với cái tên Trương Vịnh."
"Chúng ta nói chuyện ở đây, cứ gọi thẳng tên Trương Vịnh không sao cả." Mã Hùng xen ngang, rồi hỏi: "Các ngươi có quen nhau à?"
Đây là một kỹ xảo thẩm vấn nho nhỏ. Nếu lúc nào Khương Vọng cũng chú ý cẩn thận, không gọi "Trương Vịnh" là Trương Vịnh, sẽ đồng nghĩa hắn luôn nhắc nhở mình phải cảnh giác cao độ trong toàn bộ quá trình trả lời. Mã Hùng là người phá án, đương nhiên là muốn Khương Vọng phải thả lỏng, như vậy mới có thể vô tình để lộ ra cái gì đó.
"Có biết." Khương Vọng không có gì là không thể nói: "Chúng ta đều là người chiến thắng của bí cảnh Thiên Phủ, ngoài hai người chúng ta, còn có Vương Di Ngô, Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn. Ngoài ra, hồi trước lúc ta đến Dương địa, từng đến bái phỏng Trương Vịnh một lần ở quận Phụng Tiên, lần đó trong nhà hắn xảy ra chuyện, hắn có vẻ rất tiều tụy, cũng khá là lạnh nhạt, nên lúc đó cũng không có trao đổi gì nhiều."
"Sau này, ở núi Vân Vụ, chúng ta có giao thủ một lần. Cụ thể thế nào ta sẽ không nói, các ngươi hẳn tra ra cũng dễ thôi. Từ lần đó, chúng ta không hề nói chuyện với nhau. Hôm nay cũng là trùng hợp mà gặp."
Phó sứ tuần kiểm họ Dương lên tiếng, giọng mang theo ý cười: "Lần giao thủ đó hẳn là Khương bộ đầu chiến thắng."
Khương Vọng cười nhạt: "Đương nhiên."
Tuy người này rõ ràng đang thể hiện thiện ý, nhưng Khương Vọng sẽ không thuận thế mà bắt chuyện với người ta. Hắn chỉ tiếp tục miêu tả, đây là một loại biểu hiện sự thản nhiên.
"Lúc ta tiến vào Linh Từ, Trương Vịnh vừa vặn đang tế bái trước bàn thờ, ta cũng đi qua thắp một nén nhang. Sau đó..."
Cốc cốc cốc.
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận