Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1704: Trên đời từng có một cánh cửa (1)

Khương Vọng nắm sợi dây câu được tạo từ Cửu Chương Ngọc Bích kia, theo nó không ngừng bay cao, bay cao.
Xuyên qua cuồng phong và bão tuyết, phù sơn loạn thạch sụp đổ, cùng với sấm sét nóng bỏng.
Rốt cuộc tiến vào một mảnh mây đen mênh mông.
Vương Trường Cát với đôi vai gầy đang an vị ở nơi giáp ranh mây đen, gió bão mưa tuyết đều nằm sau lưng y.
Y cầm cần câu ôn nhuận kia, thong thả ung dung thu dây.
"Ta còn mang theo bằng hữu đến." Khương Vọng thả dây câu ra, vừa đi về phía trước vừa nói: "Không biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì, nhưng gặp ngươi có lẽ sẽ có thêm mấy phần sức mạnh." Gặp lại, hai người đã tùy ý hơn rất nhiều.
"Không thể tốt hơn." Vương Trường Cát vung tay một vòng, thu lại dây câu, đứng dậy, gật đầu với Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù, nói: "Trước kia thất lễ, xin hai vị thứ lỗi."
Nguyệt Thiên Nô chắp tay hành lễ, lễ phép nói: "Ta nên cảm ơn thí chủ mới đúng. Đa tạ đã cảnh tỉnh, khiến cho ta bỗng nhiên thông suốt bến mê."
Vương Trường Cát chỉ gật đầu nhẹ, coi như đã chào hỏi xong.
Tả Quang Thù hơi tò mò đánh giá vị bằng hữu của đại ca, nói: "Ta cũng nên nói lời cảm ơn. Ếch ngồi đáy giếng tự đắc đã lâu, các hạ khiến ta biết núi cao còn có núi cao hơn."
Vương Trường Cát thuận miệng nói: "Có Khương Vọng ở đây, núi cao hơn cũng không nhiều lắm."
Đây đương nhiên là đánh giá hắn cực kỳ cao!
Trong mắt Nguyệt Thiên Nô lộ vẻ kinh ngạc. Bởi vì nàng cảm giác được cảnh giới cường đại của Vương Trường Cát, mà Khương Vọng lại được người có trình độ như vậy đánh giá cao?
Nàng cho rằng mình đã hiểu rõ Khương Vọng, nhưng hiện tại chợt cảm thấy, có lẽ còn một số thứ nàng còn chưa nhận ra.
"Đừng nói những lời này nữa, khiến ta xấu hổ." Khương Vọng thẹn thùng nói: "Ngươi đã nhắc nhở rồi mà ta vẫn trúng chiêu, bị Hỗn Độn kia lợi dụng, khiến cho trời lệch đất nghiêng..."
"Hỗn Độn?" Vương Trường Cát giương mắt lên, hình như có chút hứng thú.
Khương Vọng kinh ngạc nói: "Ta cho rằng ngươi đã biết từ sớm."
Vương Trường Cát khẽ lắc đầu: "Ta đoán có những luồng sức mạnh như thế tồn tại, quả thật đã cảm nhận được mấy luồng dây câu, nhưng cũng không biết cụ thể là ai đang tranh đoạt."
Cho nên Khương Vọng kể sơ lại quá trình nhìn thấy Hỗn Độn, lại làm thế nào bị Hỗn Độn lợi dụng.
Vương Trường Cát lẳng lặng nghe hắn kể về hành trình Điêu Nam Uyên, cũng không đánh giá gì, chỉ nói: "Hóa ra như thế."
Khương Vọng nhìn y: "Ý của Vương huynh là gì?"
"Chuyện này đợi lát nữa rồi hẵng nói." Vương Trường Cát nói: "Ngươi đem thêm bằng hữu tới đây, vừa lúc ta cũng muốn giới thiệu một người cho ngươi."
Từ những gì Tả Quang Thù nói, Khương Vọng đã sớm biết lần này Vương Trường Cát đến Sơn Hải Cảnh mang theo người, mặc dù cảm thấy kỳ quái vì sao lần trước không nhìn thấy, nhưng cũng không quá để tâm. Nhưng lúc này Vương Trường Cát nói trịnh trọng như vậy, lại khiến cho hắn theo bản năng càng thêm coi trọng.
"Vương huynh muốn giới thiệu vị tài tuấn nào vậy?" Hắn hỏi.
Trong nháy mắt này, mây đen chưa tan, cảnh tượng tận thế chưa biến mất, nhưng Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tất cả vẫn tự nhiên như thế, không để lại dấu vết nào.
Khương Vọng biết được, hắn lại tiến vào trong hoàn cảnh mà Vương Trường Cát dựng lên.
Chắc hẳn là dựa vào ứng dụng thần hồn tinh diệu.
Nếu trong lúc giao tranh... Đại khái có hai cách để đối phó. Một là nhanh chóng triển khai đòn tấn công thần hồn phức tạp, đánh loạn cấu trúc hoàn cảnh nơi này, trong lúc vận động đó nắm bắt chỗ sơ hở. Hai là trực tiếp bạo phát ra đạo thuật hoặc là kiếm thuật mạnh nhất, từ phương diện hiện thực phá vỡ phương diện thần hồn, tức là đuổi đối thủ đi, sau đó bản thân thoát ra khỏi hoàn cảnh này.
Đương nhiên, còn có thể bắt đầu từ phương hướng khác...
Hiện tại hắn tuyệt đối không có địch ý với Vương Trường Cát, chỉ là theo bản năng, diễn thử các loại khả năng chiến đấu.
Cường giả luôn mong đợi có thể giao phong với những cường giả khác.
Đang suy nghĩ, sau lưng Vương Trường Cát, từ bên trong mây đen, đi ra một người trẻ tuổi với gương mặt gầy gò.
Người này gầy đến quá đáng.
Trước kia lúc ở Phong Lâm thành, hình như không gầy như vậy.
So với lần gặp mặt ở sơn môn Thanh Vân đình kia, lại có hơi khác nhau.
Nhưng cụ thể biến hóa thế nào, Khương Vọng cũng không thể nói rõ được.
Bởi vì hắn chưa từng quan tâm đến người này.
Biển người nghìn nghịt, đa số người chỉ lướt qua nhau.
"Khương sư huynh, đã lâu không gặp..." Phương Hạc Linh mở miệng trước, vẻ mặt của gã hơi phức tạp: "Chuyện lúc trước, hiện tại nhớ lại thật sự rất ấu trĩ, ngược lại cũng không cần nói nữa. Bây giờ ta đi theo tu hành bên cạnh Vương huynh, mục đích giống ngươi và Vương huynh. Chúng ta là những cô hồn dã quỷ may mắn còn sống sót ở Phong Lâm thành, du đãng không nơi nương tựa đến đây. Chúng ta có cùng chung mối hận, Khương sư huynh, chúng ta có chung kẻ thù.
Gã không nhắc đến tình hữu nghị với Khương Vọng, bởi vì giữa hai người không có tình hữu nghị để nói. Điều gã nói đến chính là hận, cùng chung mối hận.
Gã nói ra điểm tựa mà chính mình đang dựa vào, chỉ một câu đã nói rõ, đây là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
So với sự khinh suất và ấu trĩ năm đó ở Phong Lâm thành, đúng là không chỉ tiến bộ một hai phần.
Nhưng Khương Vọng chỉ bình tĩnh nói: "Nhân Ma cũng là kẻ thù của ta."
Lời này như kiếm nhọn, mặc dù vẫn ở trong vỏ, nhưng đã cắt... những điều gã nói hầu như không còn.
Hắn quả thật có mối huyết hải thâm thù, giấu sâu trong tim.
Phương Hạc Linh quả thật là cố nhân. Bọn hắn quả thật gặp chung một tai nạn hủy diệt nhân sinh, quả thực có chung kẻ thù.
Nhưng điều này không có nghĩa là ai hắn cũng có thể hợp tác, chuyện gì cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Kẻ thù của kẻ thù, chưa chắc đã là bạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận