Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1246: Đệ nhất thiên hạ (2)

Hai người đứng trên thiên hạ đài lúc này.
Trạng thái đều chưa đạt đến mức độ đỉnh phong.
Thần thông Lôi Âm Tháp của Hoàng Xá Lợi bị phá, trong thời gian ngắn không thể khôi phục như cũ được. Lúc ấy nàng nghịch chuyển thời gian, giữ được Lôi Âm Tháp, nhưng cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đánh bại Thiên Tử Kiếm, chưa kể tất cả sát pháp nàng có đều đã thi triển ra hết, thời gian Bồ Đề thần thông còn có thể kéo dài không còn bao nhiêu...
Còn Khương Vọng, Thanh Vân Tiên Thái đã không còn, Chích Hỏa Cốt Liên chứa tinh quang đã tiêu hao hết, thần thông và đạo nguyên đều tiêu hao rất nhiều, trên người vẫn còn thương tích do khổ chiến...
Nhưng hai người đứng đối diện nhau, một người hoàng bào bay bay, thần thái phấn chấn, một người áo xanh kiêu hãnh, thần thái ung dung tự tin.
Mọi người nhìn thấy được khí thế hừng hực, và quyết tâm giành ngôi đầu bảng trên thân hai người họ!
Có một làn thanh quang ngăn cách giữa hai người, cứ như Dư Tỷ lo hai người một lời không hợp liền ra tay động thủ, bỏ qua luôn bước mở màn.
Vị Chân Nhân từ Ngọc Kinh Sơn trước sau chỉ dùng một đạo thanh quang mà giữ được tính mạng cho bao nhiêu thiên kiêu bình thản lên tiếng, giọng vang rền vào tai mọi người: "Thế giới ngày nay, mênh mang không bờ bến. Nhưng bên kia sự phồn thịnh của Nhân tộc, là vô vàn vô tận khó khăn.
Trong thiên địa rộng lớn này, giữa giới tu sĩ đông đảo như trời sao.
Vào giờ phút này, chỉ có một người.
Được công nhận là Nội Phủ cảnh đệ nhất thiên hạ!"
Ông ta nhìn quanh một vòng: "Người này là ai? Tên là gì?"
Ông ta giơ cao tay, tay áo bay phần phật như một lá cờ, phất mạnh xuống. "Bắt đầu!"
Thanh quang trên Diễn võ đài biến mất!
Trong mắt Hoàng Xá Lợi xuất hiện một hạt giống hình bầu dục đầy đặn mướt mát, Bồ Đề đã mở!
Hai chân giậm một cái, trong chớp mắt đã tới trước mặt Khương Vọng.
Nhảy lên thật cao, Phổ Độ Hàng Ma xử vung cao!
Khương Vọng nhìn thẳng vào mắt nàng, trong con ngươi là kiếm quang chiếu sáng!
Dưới chân hắn, Thanh Vân Ấn Ký hiện lên, ngoài thân xuất hiện ngọn lửa màu đỏ thẫm lưu chuyển, sau lưng là áo khoác màu sương trắng bay bay, chỉ tích tắc đã vào trạng thái Kiếm Tiên Nhân!
Khoảng cách hai người rất gần, Hoàng Xá Lợi mở Bồ Đề, trong mắt phản chiếu kiếm quang, ẩn hiện hai con âm dương ngư trắng đen đầu đuôi cắn vào nhau, làm nàng vô cùng kinh hãi!
Nàng vội vàng thối lui!
Bước chân khi tới liền mạch, thế như mãnh hổ xuống núi.
Lúc này nhanh chân lùi lại, nhanh như con chim sợ ná.
Cảnh tượng trông có chút buồn cười, nhưng ai dám coi thường một người có Nghịch Lữ như nàng!
Mỗi một giai đoạn, nàng đều đưa ra được quyết định chính xác nhất, kiên định không dời, không chút do dự!
Người ngoài thấy thế nào, nghĩ thế nào, đều là chuyện sau khi thắng lợi!
Mọi người càng không nên quên, trong trận đấu với Triệu Nhữ Thành, nàng cũng đã từng áp sát Triệu Nhữ Thành, nhưng bị Thiên Tử Kiếm chưa ra khỏi vỏ bức lui.
Nhưng cuối cùng, thứ tiêu tán lại là Thiên Tử Kiếm, người ngã xuống lại là Triệu Nhữ Thành!
Hoàng Xá Lợi tới nhanh, lùi còn nhanh hơn, nhưng không hề hốt hoảng, thối lui vẫn rất có chương pháp, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động phản kích.
Tay trái Khương Vọng cầm trường kiếm để ngang phía trước, kiếm quang chiếu sáng hai tròng mắt, đối mắt với Hoàng Xá Lợi đang vội vã thối lui qua vỏ kiếm bằng Thần Long Mộc.
Kích động nói: "Ta có một kiếm. Xuất từ bi hùng, say vì chán nản, khổ vì thân bất do kỷ, là sự đắc ý thời thiếu niên, hận vì tình thầy trò, mà thành vì tình huynh đệ.
Từ tây sang đông đi mấy vạn dặm, một mình đi suốt mấy năm ròng.
Mời Hoàng cô nương xem kiếm!"
Trường Tương Tư reo vang, rời khỏi vỏ!
Thương !
Thanh chấn bát phương, tới tận bầu trời.
Một tiếng reo này, cả thiên hạ đều nghe thấy.
Khiến cả thiên hạ đều cảm nhận được, đều nhớ tới tên!
Con đường đi tới này... là lão tướng Kỷ Thừa trải qua biết bao sinh tử, là Hứa Phóng giơ cao cây đao uất hận tự sát moi tim, là Khánh Hỏa Kỳ Minh tung mình xuống U Thiên, là Thanh Thất Thụ bó tay mà chết, là trận đấu ở phố đông danh chấn Lâm Truy, Đằng Long cảnh chứng đạo vô địch, trên đường Tân An Thành đóng đinh giết Đổng A, là gặp lại Tiểu Ngũ trên Đài Quan Hà.
Lần đầu thấy Trường Hà, hoang mang như chó nhà có tang.
Lúc gặp lại Trường Hà, chính là một kiếm tuyệt thế đỉnh phong, chém Diêm La Thiên Tử!
Đời người...
Đời người!
Đời người khó khăn biết bao!
Mà cũng vĩ đại biết bao!
Khương Vọng quanh thân bao dục hỏa, mắt mang kiếm quang, dưới trạng thái Kiếm Tiên Nhân, hòa với ánh sáng bốn thần thông, tung ra một kiếm.
Kiếm này phân làm hai thức.
Trái nét phách phải nét mác.
Tạo thành... một chữ “Nhân"!
Chữ ‘nhân’ đội trời chống đất, hắn là người dũng cảm dám gánh vác trách nhiệm.
‘Nhân’ kết hợp với ‘ngôn’ tạo thành chữ "Tín", hắn không dễ gì đồng ý, nhưng đã đồng ý thì nhất định sẽ thực hiện.
Con người là thứ ưu việt nhất trong thế giới mênh mông, nhưng con người càng là sự vui buồn nhất trong nhân gian mờ mịt!
Ta đã thấy qua, nghe qua, trải qua.
Yêu hận, thống khổ, và cả nỗi buồn, niềm vui.
Ta không dám nói người tại sao lại là "Người".
Nhưng ta có thể nói, ta muốn thành "Người" như thế nào!
Một kiếm này, là sự kết hợp của tất cả kiếm thức nhân đạo.
Cũng là lần đầu tiên, Khương Vọng dùng kiếm của mình trình bày sự hiểu biết của bản thân về chữ "Người".
Đây gọi là thuật đạo chi kiếm!
Trên thiên hạ đài, Khương Vọng dẫn trên thanh vân, khoác áo sương phong, tắm mình trong xích hỏa, một kiếm đi tới trước, vẽ nên hai nét của chữ ‘nhân’!
Sau lưng Hoàng Xá Lợi xuất hiện cơn lốc, gầm vang như rồng cuốn, nối trời với đất, trong nháy mắt đã cuốn tới trước...
Nhưng hai nét bút kia!
Cũng nối trời và đất, so với cơn bão rầm rộ choán hết cả đất trời, Khương Vọng, nhỏ bé chẳng khác gì hạt bụi.
Thế nhưng… gió lại lượn qua người hắn mà đi, lửa cũng lượn qua người hắn mà đi.
Cảnh Phong có khả năng cuốn bay tất cả, vậy mà tới trước kiếm quang của Khương Vọng lại bị tách đôi!
Trông chẳng khác gì kiếm của Khương Vọng xẻ dọc cơn lốc, giữa gió và lửa bị chém ra đó, kiên định tiến về phía trước, đi về phía trước!
Áo khoác sương trắng sau lưng tung bay xòe rộng, gió ngừng thổi.
Ngọn lửa đỏ thẫm bừng lên, rồi tắt ngấm.
Cảnh Phong có phạm vi công kích rộng nhất, thích hợp cho quần chiến nhất, lại khi một đấu một, không cản nổi Bất Chu Phong, huống chi Khương Vọng không chỉ dùng Bất Chu Phong, mà còn kết hợp Sát Sinh Đinh vào trong đó!
Chưa kể "Thiên hỏa" của Cảnh Phong, bất quá chỉ là lưu hỏa bình thường, trước mặt Tam Muội Chân Hỏa, không có khả năng tạo nổi chút gợn sóng nào.
Trạng thái Kiếm Tiên Nhân kết hợp tất cả sức mạnh Khương Vọng có, lấy kiếm diễn "Vạn pháp".
Gồm cả đạo thuật, kiếm thuật, lẫn thần thông!
Vẫn trong thế vô địch sau khi chiến thắng Diêm La Thiên Tử, kiếm chữ ‘nhân’ tiếp tục tiến về phía trước.
"Sất!"
Hoàng Xá Lợi há miệng, phun ra Phổ Độ phạm âm.
Một tiếng như có ngàn vang, chấn tai người ong ong, nhiếp nội tâm, dẫn động hư không cùng phạn xướng, hao thần diệt ý, đoạt âm độ mạng!
Tay phải cầm Phổ Độ Hàng Ma xử, Phật thủ gõ xuống một cái.
Đang!
Cổ tự trong núi thẳm bật tiếng chuông vang, Bồ Tát khuyên quay đầu trước bể khổ!
Đại từ bi Phổ Độ tâm kinh!
Tay trái khoanh tròn như ôm trẻ con, đầy tính từ bi.
Cứu Độ Thế Nhân Thập Lục Tán Thủ, chuyên để đoạt chuôi kiếm của kẻ địch!
Dưới trạng thái Bồ Đề thần thông, Hoàng Xá Lợi chỉ trong nháy mắt đã đưa ra giải pháp đối phó.
Nhưng kiếm đã tới nơi!
Kiếm này là người của thế gian, là cuộc đời của một con người!
Đạo ta muốn cầu, đường ta muốn đi, người ta muốn trở thành!
Một kiếm như người chống trời đạp đất.
Bàn tay trái định đi đoạt kiếm của Hoàng Xá Lợi loáng cái đã bị chém bay cả năm ngón tay!
Tiếng phạn xướng mơ hồ trong hư không, tiếng chuông ngân vang khắp thiên hạ của cổ tự đều vỡ tan dưới kiếm minh.
Dòm lén đạo tắc của Chân Quân, tự nghĩ ra Thanh Vân Tiên Thái nên đương nhiên Khương Vọng không bị tiếng chuông này ảnh hưởng. Thần hồn lực còn mạnh hơn Hạng Bắc, không đến mức không gánh nổi Đại từ bi Phổ Độ tâm kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận