Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 338: Thế không thể đỡ

Lo sợ không yên cũng được, sợ hãi cũng được.
Vào lúc này, đối với binh sĩ Dương quốc còn lại trong chiến trường.
Chỉ cần Dương Kiến Đức còn nguyện ý cho họ một cái lý do, họ cũng sẽ đều tin vào nó.
Người lúc chết chìm, một cây rơm cũng phải bắt lấy, dù biết rõ … nó không cứu nổi mạng mình!
Trên chiến trường, thế bại của Dương quân thoáng ngừng lại, tất cả mọi người đều vô tình hoặc cố ý chú ý vào kết quả cuộc va chạm ở trung tâm trận chiến.
Nhìn Dương Kiến Đức hút hết huyết diễm, toàn thân rực huyết quang, mạnh mẽ xông thẳng về phía Trọng Huyền Trử Lương.
Nét mặt Trọng Huyền Trử Lương trở nên nghiêm túc chưa từng có.
"Uống rượu độc giải khát."
Y nói, nhưng chẳng chút coi thường, ngược lại còn lùi về trong trận, ngưng tụ binh sát của vạn quân, để đối phó với Dương Kiến Đức.
Quân của Trọng Huyền Trử Lương lập trận, binh sát chi lực như long xà phập phồng, quấn lấy cắn xé lẫn nhau, cuối cùng dưới sự khống chế của Trọng Huyền Trử Lương, hóa thành một nắm đấm khổng lồ, đập về phía Dương Kiến Đức.
Dương Kiến Đức vung quyền nghênh đón.
Oanh!
Nếu so sánh kích thước hai nắm đấm, sẽ thấy được mạnh yếu rõ rệt, nhưng khi hai nắm đấm chạm vào nhau, cả hai phe đều dừng lại một tích tắc.
Sau đó binh sát cuộn lên, tóc Dương Kiến Đức rối bời bay loạn.
"Quốc vương thần uy!" Có tướng lãnh Dương quân lạc giọng hét.
Lấy một người, địch vạn quân!
Dương Kiến Đức bay trên không trung, lại vung ra một quyền, đập xuống quân trận.
"Trọng Huyền Trử Lương! Ra trận quyết sinh tử với ta, đừng lợi dụng các binh sĩ vô tội!"
Đáp lại hắn, là một tiếng quân lệnh lạnh lùng "Kết Thu Sát trận!"
Một tiếng như vạn thanh, vang vọng khắp chiến trường.
"Thu Sát!"
"Thu Sát!"
"Thu Sát!"
Toàn bộ chiến trường, ngoài đội vạn quân Trọng Huyền Trử Lương đang dẫn, còn có mười tám đội Thu Sát Quân quân nữa.
Trong đó đội thảm thiết nhất là đội của Trọng Huyền Thắng, chỉ còn lại bảy trăm người. Tổn thất này là do họ xuyên thủng đại quân địch, đột nhập vào trung quân của Dương quân, gánh lấy nhiệm vụ nguy hiểm nhất, dĩ nhiên cũng đã hoàn thành chiến công lớn nhất, chém tướng đoạt cờ.
Ngoài đội này, đa số các đội còn lại đều còn nguyên vẹn.
Thu Sát Quân không phải chỉ có hư danh, vốn dĩ đã có thực lực chênh lệch cực lớn với Dương quân, Kỷ Thừa dùng hết toàn lực, cũng chỉ miễn cưỡng duy trì được thế cục, không để nó tan vỡ, chứ không tạo ra được nhiều sát thương hữu hiệu với Thu Sát Quân.
Lúc này Trọng Huyền Trử Lương ra lệnh một tiếng, các bộ Thu Sát Quân trên chiến trường đều ngưng khởi binh sát!
Một nơi, hai nơi, ba nơi...
Đội của Điền An Thái... đội của Trọng Huyền Thắng...
Mười tám quân trận đều tập trung ngưng tụ binh sát, hô ứng với nhau.
Mười tám cơn cuồng phong xuất hiện, cuốn chiến trường như quét lá rụng.
Các binh sát này đồng căn đồng nguyên, tương liên với nhau.
Binh sát của đội Trọng Huyền Trử Lương bay lên không, cuồn cuộn như gió thu.
Gió thu thanh lãnh, trăng thu sáng ngời.
Lá rụng tụ rồi tán, gió lạnh bồi hồi kinh!
Giữa làn gió thu, chợt có ánh đao chém xuống.
Là Trọng Huyền Trử Lương trong nháy mắt ngưng tụ sức mạnh của tất cả Thu Sát Quân, huy động Cát Thọ đao.
Đao này mang theo sức mạnh túc sát của ba quân, vừa hung vừa sát, vừa lóe lên đã xuất hiện trước người Dương Kiến Đức.
"Diệt tình!"
Dương Kiến Đức thò một tay ra, nắm thành quyền giơ ngang trán.
Đôi mắt hắn trong nháy mắt trở nên lãnh đạm, không có lấy một chút cảm xúc, trang nghiêm như Bạch cốt tôn thần.
Hoặc là nói, chính vì biết được trạng thái mạnh mẽ này, hắn mới ôm mưu đồ với Bạch cốt tôn thần, hy vọng có thể mượn Bạch cốt tôn thần ngăn cản lưỡi đao của Trọng Huyền Trử Lương, song không ngờ trong nội bộ của thần giáo lại không yên, cơ bản là không phát huy ra được thực lực, bị Trọng Huyền Trử Lương chém lui.
Bàn tay còn lại của Dương Kiến Đức vươn ra, túm lấy ánh đao kia!
Gầm nhẹ: "Tuyệt dục!"
Huyết sắc phừng lên, ánh đao vỡ tan!
Nắm vỡ cả ánh đao.
Tự tay giết hết người thân, giết chết con mình, lúc lâm chiến, trên chiến trường, lại thu nạp sát khí, máu đốt vạn người. Ma công đã thế đại thành.
Dương Kiến Đức dưới trạng thái này, như thần như ma vậy.
Hắn rút chiến mâu Liệt Dương ra, nắm trong lòng bàn tay,
Cây chiến mâu màu vàng tiếp xúc với huyết quang, vang lên tiếng lách tách dày đặc.
Dương Kiến Đức ngay cả ở dưới trạng thái này, cũng không tránh khỏi phải nhướng mày, đau đớn khó chịu.
Huyết sắc nhanh chóng ăn mòn thân mâu màu vàng, Liệt Dương chiến mâu vốn vàng rực, lúc này bắt đầu từ đầu mâu, màu đỏ xuất hiện, sau đó nhanh chóng lan xuống, phủ kín thân mâu.
Dương Kiến Đức lâm trận mới luyện binh, chuyển hóa Liệt Dương chiến mâu chí dương chí liệt thành vũ khí thích ứng với ma khí của diệt tình tuyệt dục huyết ma công, như vậy mới có thể phát huy chiến lực đến mức cao nhất.
Trọng Huyền Trử Lương là nhân vật nào, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn hắn thuận lợi hoàn thành.
Bên kia Liệt Dương chiến mâu mới vừa lan sắc đỏ, bên này Trọng Huyền Trử Lương đã lập tức bùng nổ.
Binh sát của Thu Sát Quân cả chiến trường đều tụ về một chỗ, do y điều khiển, bay lên trời.
Binh sát khổng lồ dưới sự điều khiển của Trọng Huyền Trử Lương, lao đao như lá.
Như có một cơn gió nhẹ xuất hiện, nhẹ nhàng thổi về phía Dương Kiến Đức.
Một kích nhẹ bẫng vậy đó, lại làm Dương Kiến Đức biến sắc, nắm cây chiến mâu vẫn chưa hoàn thành, móc vào hư không một cái!
Binh sát khổng lồ, dưới chiến pháp binh gia, hóa thành một luồng gió hanh khô.
Từ đối diện thổi tới.
Dương Kiến Đức vận chuyển diệt tình tuyệt dục huyết ma công, đâm mũi mâu vào gió.
Nhưng chiến mâu lại bị dễ dàng đẩy ngược trở ra, cơn gió kia ập vào mặt.
Xanh chuyển vàng, lá đua rơi.
Sinh cơ trôi đi, hiu quạnh ùa tới.
Lá rụng đầy trời tiêu tiêu rơi xuống. Đây là điêu linh chi sát!
Dương Kiến Đức há miệng phun một cái, những đóa huyết diễm từ trong họng hắn bay ra, nối nhau bay về phía trước.
Huyết diễm chi hoa tông vào làn gió điêu linh.
Giao chiến với nhau, chôn vùi với nhau.
Nhưng quỷ dị là không có một âm thanh nào cả.
Cứ như một bức tranh, mà bầu trời là bối cảnh. Một nửa là khô héo, một nửa là đỏ thắm.
Trong sự yên tĩnh đó, thi thoảng mới có một tiếng vang.
Đầu tiên phải thật cẩn thận mới nghe được một hai, song sau đó... trở thành điếc tai nhức óc!
Đó là tiếng giày lính đạp đất, tiếng vũ khí giao chiến giáp lá cà, tiếng trống trận, tiếng la giết, tất cả âm thanh của chiến tranh.
Làn gió khô héo lan rộng trên không trung, trong nháy mắt diễn hóa ra cảnh tượng vô số binh sĩ vọt tới trước.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy mỗi binh sĩ mặc áo giáp khô héo trong cảnh tượng, hình dạng rõ ràng là con người, nhưng bên dưới chiếc nón sắt đều là từng luồng gió thu màu vàng!
Gió thu quét lá rụng, quả thực là vô tình.
Giống như câu "Dễ như bỡn", sự khô héo, mục nát kia, ắt sẽ bị đánh một trận mà quyết, quét một cái là sạch.
Biến hóa này, là thế không thể đỡ, sắc bén không thể ngăn.
Đây là tồi khô chi sát!
Dương Kiến Đức không tránh không né, vung mâu xông tới.
Hai tay cầm mâu, người trên không trung, hai chân lần lượt thay nhau, giậm chân vọt tới trước.
Một thân một mình, xông về phía quân trận binh sát của Trọng Huyền Trử Lương!
Thế không thể đỡ để ta đỡ, dữ không thể ngăn, để ta ngăn!
Một mình cản đường thiên quân vạn mã, một mâu đấu với cường binh thiên hạ!
Trận đại chiến này đã tiến hành quá lâu.
Đây có lẽ là một trận chiến tranh mà kết cục đã sớm được quyết định.
Nhưng đối với người ở bên trong trận, có ai chịu tin điều ấy!?
Diệt tình tuyệt dục huyết ma công, cái chính nằm ở chữ "Huyết".
Xưa nay máu đậm hơn nước, nếu muốn diệt tình tuyệt dục, phải giết người thân.
Dương Kiến Đức một mình vung mâu xông vào Thu Sát Quân, cảnh tượng này thực là bi hùng, dũng liệt.
Người đạp không vọt tới trước, bước chân càng ngày càng nặng.
Mỗi một bước, như đạp vào trong tim.
Trong tượng cảnh tồi khô chi sát kia, chợt có một đạo huyết khí phóng lên cao!
Nhìn sơ qua, rất giống là khí huyết lang yên của tu sĩ binh gia.
Nhưng chỉ có người ở trong Thu Sát Quân mới biết, đó là khí huyết mà họ bị mất kiểm soát, bị người ta mạnh mẽ "Rút ra" khỏi cơ thể, bắn lên thiên không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận