Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 805: Đại huynh

Giáo trường này vắng tanh thô kệch, nhìn là biết nó thường xuyên được sử dụng, sát khí tích lũy thường xuyên không tiêu tan.
Trên hai hàng kệ hai bên giáo trường, đao thương kiếm kích, thập bát ban vũ khí đều có đủ. Mỗi thanh binh khí đều có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, vô cùng bất phàm.
Nhưng dù là ai lần đầu đến giáo trường này, thì đều sẽ bị Khương Vô Ưu thu hút ánh mắt đầu tiên.
Trong tiếng ầm ầm, hàn quang lóe lên.
Khương Vô Ưu đầy dũng mãnh chợt vọt sang trái, chợt vọt sang phải.
Phương thiên họa kích như cây bút trong tay, được nàng viết lên bầu trời.
Nàng múa bút trong đất trời mênh mông, cảm giác trong không gian mênh mông ấy, sức mạnh và vẻ đẹp hoàn toàn hòa quyện vào nhau.
Đến một lúc nào đó, tiếng nổ vang dừng lại.
Khương Vô Ưu tiện tay hất một cái, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Cây họa kích xoay lật mấy lần trên không trung, chấn gió đùng đùng, sau đó rơi vào tay một bà lão.
Tiếng hít thở chợt dừng.
Khương Vọng hoàn toàn không biết bà lão này là từ đâu tới, tới như thế nào!
"Khương Vọng!" Khương Vô Ưu thoải mái gọi hắn : “Sao có rảnh rỗi tới Hoa Anh Cung của ta thế?”
Mái tóc dài được buộc thành một cái đuôi ngựa đơn giản, thả đằng sau gáy.
Những giọt mồ hôi to tướng chảy thành dòng trên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh của nàng.
Một đôi chân đầy đặn, thẳng tắp bước đi trên đất.
Nàng chỉ tới đó đứng thôi, cũng tỏa ra anh khí bừng bừng, mà vô số nam nhi không theo kịp.
Khương Vọng chắp tay thi lễ, thật thà đáp: "Không việc không đến điện Tam Bảo. Khương Vọng mặt dày tới thăm, quả thực có chuyện muốn nhờ."
Thị nữ hầu ở giáo trường bưng khăn mềm tới, Khương Vô Ưu tiện tay cầm lấy, lau mấy cái lên mặt, rồi tự nhiên ném trở lại mâm.
"Nói thử xem!"
So với lần hai người trò chuyện ở tửu lần, lần này Khương Vô Ưu rõ ràng là tùy ý hơn. Chắc là vì đang ở trong cung của mình, cũng có thể là do mới vừa luyện công xong, toàn bộ tinh thần đều thả lỏng.
Người ta đã thẳng thắn như vậy, Khương Vọng cũng nói thẳng: "Ta muốn cứu người trong hải tế của Điếu Hải lâu, nhưng nếu chỉ bằng một mình ta, thì không làm được. Nên ta cần điện hạ hỗ trợ."
Khương Vô Ưu không vì nghe thấy cái tên Điếu Hải lâu mà kinh ngạc.
Nàng chỉ quay qua nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng: "Ngươi đã mở phủ thứ hai, có lấy được thần thông gì nữa không?"
Vừa hỏi xong, nàng bật cười: "Bổn cung thuận miệng hỏi thế thôi, nếu không muốn nói, thì không phải nói!"
"Không sao." Khương Vọng thẳng thắn trả lời: "Ta đã mở hai phủ, lấy được hai thần thông. Nhưng cái thần thông thứ hai là gì, thì thứ cho ta không tiện nói."
Khương Vô Ưu gật đầu, liền bỏ qua đề tài này: "Điếu Hải lâu rất cường đại, lại còn liên quan đến hải tế, chuyện này quả thực khó làm!"
"Ta biết chuyện này rất khó, cả Lâm Truy, người có khả năng tham dự cũng không nhiều." Khương Vọng thuật lại những lời mình đã nói với Khương Vô Tà: "Nếu không ta đã không đến tìm… ".
"Bổn cung giúp ngươi!"
"Hả?"
Mới nói được một nửa đã bị cắt ngang, làm Khương Vọng hơi không phản ứng kịp.
Khương Vô Ưu lặp lại: "Chuyện Điếu Hải lâu, Bổn cung giúp ngươi!"
"Thật là cảm ơn."
Khương Vô Ưu quá sảng khoái, quá dứt khoát, ngược lại lại làm Khương Vọng hơi khựng lại. Hắn vẫn còn chưa kịp nói điều kiện ra mà!
"Không biết điện hạ cần gì…"
Khương Vô Ưu lắc đầu, nói thẳng: "Phải nói trước với ngươi, chuyện này Bổn cung không hoàn toàn nắm chắc, nên cũng không cần ngươi thành tâm ra sức. Bổn cung chỉ bảo đảm sẽ dùng hết toàn lực giúp ngươi. Bổn cung nói là dùng hết toàn lực, nghĩa là điều động toàn bộ tài nguyên, mạng giao thiệp của Hoa Anh Cung để giúp ngươi đạt được mục đích, bất kể người ngươi muốn cứu là ai, bất kể chuyện này khó khăn đến mức nào. Cho nên, tương tự, sau này ngươi cũng phải toàn lực giúp cho ta một chuyện. Không cần nhất định phải thành công, nhưng phải dùng hết tất cả sức lực, tài nguyên, khả năng mà ngươi có để hoàn thành. Có đồng ý không?"
Vị tam hoàng nữ Đại Tề này quá là quả quyết dứt khoát, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Khương Vọng.
Ở ngay quần đảo đối nghịch với Điếu Hải lâu, ra tay với hải tế của quần đảo, đây là đại sự bực nào? Vậy mà nàng chỉ vài ba lời đã đưa ra quyết định.
Từ đầu tới đuôi, chỉ chào nhau một câu, nhìn vào mắt Khương Vọng một cái, hỏi thêm một câu, rồi là đặt tiền cược ra luôn!
Một tí ti thương lượng cũng chẳng làm.
Tùy tiện cứ như tình cờ gặp phải bàn cược bên đường, tiện tay bỏ một đồng ra chơi.
Hơn nữa còn đưa ra điều kiện rất là rộng rãi, chỉ cần một đổi một, còn thoải mái hơn cả Khương Vô Tà vốn hết sức coi trọng Khương Vọng.
Có được tiếp xúc với Khương Vô Ưu, mới hiểu vì sao nàng có tư cách tranh đoạt trữ vị Đại Tề.
Vì con người nàng đầy khí phách, không thua nam nhi trong thiên hạ.
Người ta đã cho mặt mũi, không có lý nào Khương Vọng lại không trả lại.
Nhưng hắn vẫn bổ thêm một câu làm người ta rất là không thích: "Nếu là chuyện ở biên giới nước Tề, thì nhất định không thể là địch với Trọng Huyền Thắng."
Khương Vô Ưu lại nhìn hắn, bật cười: "Nhóc mập đó, không có cơ hội trở thành kẻ địch của Bổn cung."
Cũng không biết những lời này đối với Trọng Huyền Thắng mà nói, là khen hay chê.
Khương Vọng nghiêm túc hành lễ thật sâu: "Vậy thì, Khương Vọng đồng ý."
Khương Vô Ưu cười: "Sảng khoái! Nhi lang của Đại Tề ta, là phải như vậy."
Khương Vọng chủ động hỏi: "Điện hạ có cần cái gì để làm bằng không?"
"Không cần huyết khế, không cần lời thề, lời cam kết của Thanh Dương Trấn Nam, Bổn cung tin tưởng." Khương Vô Ưu hất đầu, đuôi ngựa quất thành một đường cong gọn ghẽ trên không trung, xoay người quay trở vào trong giáo trường: "Ngươi về đi, nghỉ ngơi để lấy tinh thần, chuẩn bị thật tốt, trước khi ra biển thì báo cho ta."
Nàng quá gọn ghẽ, quá dứt khoát!
Vẻ hoàn toàn không hề coi chuyện rõ ràng là rất lớn này ra gì!
Khương Vọng lần nữa chắp tay, rời khỏi.
Bước chân của hắn lúc này thả lỏng đi rất nhiều. Nếu nói trước đó, chuyện cứu Trúc Bích Quỳnh là hoàn toàn không có khả năng, thì lúc này, sau khi có được sự cam kết và hỗ trợ của Khương Vô Ưu, đã có một thành khả năng thành công.
Sức ảnh hưởng của Đại Tề ở đông vực là không thể dao động, dù quần đảo gần biển là sân nhà của Điếu Hải lâu, thì cũng không có khả năng hoàn toàn không nể mặt Đại Tề.
Vì sao thủ lĩnh Đả Canh Nhân mới vừa ra biển, Điếu Hải lâu liền lập tức phản ứng kịch liệt? Điều này vừa vặn chứng minh, Điếu Hải lâu cảnh giác và phòng bị với Tề quốc.
Mà Khương Vô Ưu, lại vừa vặn là vài người có lực ảnh hưởng của nước Tề. Sự ủng hộ của nàng, đối với sự thành bại lần này của Khương Vọng, là vô cùng quan trọng!
Khương Vọng đi rồi, Khương Vô Ưu lại luyện thêm một bài kiếm pháp.
Kiếm thuật của nàng cũng xuất sắc tuyệt luân, rất có tinh khí thần riêng biệt.
Nếu Khương Vọng đứng đây xem, hẳn cũng sẽ phải to tiếng khen ngợi.
Luyện kiếm xong, nàng giang tay ra, thị nữ bước tới cởi võ phục ra cho nàng, thay bằng một bộ thường phục rộng.
Bà lão thu hồi họa kích cho nàng lặng lẽ xuất hiện.
"Lão thân có một chuyện không rõ."
Thường phục đã thay xong, Khương Vô Ưu sải bước chân dài đi ra ngoài: "Liên quan Thanh Dương Trấn Nam?"
Không nhìn thấy bà lão tốn chút sức nào, bước chân rất thoải mái, vậy mà vô cùng ung dung đi theo ở phía sau: "Người này thiên tư tài hoa đương nhiên là thiên kiêu trời chọn, nhưng chưa thành Thần Lâm, thì tuổi thọ cuối cùng cũng không quá trăm hai. Con đường hắn còn phải đi là rất dài, hắn bây giờ, không đáng để cung chủ bỏ ra nhiều như thế."
Bà ta hơi dừng lại, cường điệu nhấn mạnh: "Rất là không đáng."
Khương Vô Ưu vừa đi vừa đáp: "Người như Khương Vọng, ngươi đổi chác với hắn, hắn sẽ không để cho ngươi thua thiệt. Ngươi làm bạn với hắn, dù hắn có liều mạng cũng sẽ không để cho ngươi thua thiệt. Đây chính là điểm khác nhau."
Bà lão vẫn không hiểu được: "Với thực lực của hắn bây giờ, mặc dù có hai phủ hai thần thông, nhưng có liều mạng, thì cũng đến được mức nào? Hoa Anh Cung đâu có thiếu người liều mạng."
Khương Vô Ưu thở dài: "Ma ma, lúc nào ngươi cũng sợ ta bị thua thiệt, làm ăn lỗ vốn."
Bà lão nói với giọng sâu xa: "Ngài có bao nhiêu tài nguyên cũng sẽ trôi theo dòng nước, giống như kia thôi."
"Được rồi, ma ma, ta nói thật với ngươi!"
Khương Vô Ưu cắt ngang lời bà lão, giọng bất lực: "Thật ra trước đây Đại huynh đã từng đánh giá Khương Vọng, nói hắn có đạo tâm như một, tiền đồ bất khả hạn lượng. Nên ta mới chắc chắn tương lai của hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận