Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 785: Trí dã ngu dã

Vì thế cứ tiếp tục, tiếp tục kinh dị, tiếp tục đau khổ.
Từ trước đến nay Trịnh Phi không hề quan tâm tới những thứ này, gã chỉ quan tâm tới "thú vị" và "sung sướng".
Có điều lão đầu đã để cho Yến Tử tới hỗ trợ, vậy thì gã cũng để Yến Tử trợ giúp. Bởi vì nếu chết rồi sẽ không thể vui vẻ.
Gã sải bước di chuyển trên bãi đất trống, tiện tay xách một cái xác lên, nhẹ nhàng ném vào trong đỉnh.
Gã tùy ý, tự nhiên giống như là đang nấu ăn, bỏ mấy miếng thịt heo vào trong nồi vậy.
Chỉ ném xác đơn giản thì quá không thú vị, cho nên gã bắt đầu ném trái, ném phải, lượn vòng rồi ném, dùng cách ném lên cao...
biến đổi đủ kiểu, đương nhiên cuối cùng toàn bộ đều sẽ rơi vào trong đỉnh.
Cái đỉnh kia... cuối cùng vẫn không đầy.
Ngọn lửa màu đỏ máu bốc cháy hừng hực, trong không khí tràn ngập một mùi vị khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Có lẽ là mùi khét, tanh hôi, hoặc là mùi gay mũi gì đó, hỗn hợp hiểm ác hòa trộn vào nhau.
Nhưng cẩn thận ngửi lại thì cái mùi kia cũng không tồn tại. Nó giống như chỉ tồn tại ở bên trong tưởng tượng, ở trong sợ hãi.
Tu sĩ hai mạch Phong, Trì nhìn vào đỉnh lớn sợ hãi cầu xin, gửi gắm hy vọng vào cái thứ "máu cân bằng" quỷ quái gì đó sẽ lập tức được luyện chế ra, thuận tiện kéo bọn họ ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Cho dù kẻ bị nấu chính là đồng môn của bọn họ, thân thích cùng huyết thống hay bằng hữu tốt... tóm lại nhanh một chút đi!
Để cho thời khắc ác mộng này sớm trôi qua!
Lý Sấu không nói tiếng nào, Phương Hạc Linh cũng im lặng.
Buổi tối này, đột nhiên yên tĩnh quá mức.
Yến Tử không thích loại yên tĩnh này, cho nên nàng quay đầu lại, nhìn về phía những tu sĩ Thanh Vân Đình ở bên ngoài:
"Các ngươi được an toàn, các ngươi rất hạnh phúc! Nhưng hạnh phúc không phải là chuyện từ trên trời giáng xuống, nó cần phải trả giá, cần phải được gìn giữ".
Nàng nói tiếp: "Bây giờ ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ, giúp ta trông chừng tu sĩ hai mạch Phong, Trì, đừng để bọn họ chạy trốn. Chỉ cần bọn họ chạy mất một người, các ngươi sẽ phải chết hai người. Rất công bằng, đúng không?"
Nàng vỗ tay phát ra một tiếng thanh thúy: "Quyết định như vậy đi!"
Những tu sĩ họ khác ở đây ước chừng gấp bốn lần tu sĩ hai mạch Phong, Trì. Ban đầu bọn họ còn ở rải rác xung quanh, ném vũ khí đi, đạo thuật tản ra, không dám phản kháng hay chạy trốn, chỉ đợi cho đám Nhân Ma này đạt được mục đích sẽ thả bọn họ.
Trong lòng bọn họ có đồng tình, có bi thương, cũng có may mắn.
Đồng tình với những đồng môn huynh đệ tỷ muội phải chịu vận rủi của bọn họ, lại cảm thấy may mắn vì bọn họ không cần phải như thế.
Nhưng sau khi Yến Tử thốt ra những lời này, bầu không khí lập tức thay đổi.
Bọn họ đang từ người ngoài cuộc nhất thời lại bị kéo vào trong cuộc.
Không có thương lượng, không có câu thông nhưng lại có một loại im lặng ăn ý. Bọn họ tự nhiên tản ra, lặng lẽ bao vây xung quanh tu sĩ hai mạch Phong, Trì trong bãi đất trống.
Rất nhiều dã thú ham muốn cầu sống, theo bản năng... sẽ ăn luôn đồng bạn của mình.
Tu sĩ trong Thanh Vân Đình không phải là không có người dũng cảm, thế nhưng những người dũng cảm đã bị giết sạch rồi, không thể sống được tới bây giờ.
Nữ ma đầu này chính là Yến Tử, dường như có một loại ác độc bẩm sinh, thích hưởng thụ nỗi đau đớn khó coi của con người trong bước đường cùng. Loại "ác độc" này càng thâm trầm hơn.
Khương Vọng cầm kiếm, cảm nhận được sát ý mãnh liệt sinh ra từ đáy lòng.
Những kẻ này không xứng được gọi là người, hoàn toàn không có điểm dừng, còn "ma" hơn cả ma.
Thế nhưng lý trí đã đè xuống xúc động của hắn. Cho dù thực lực hiện tại của hắn đã đạt tới một đỉnh cao mới, đối mặt với bốn tên Nhân Ma này vẫn chỉ có một kết quả là đi chịu chết.
Cho dù là Vạn Ác, Tước Nhục hay là Yến Tử này, hắn đều không nắm chắc.
Trong biển Ngũ Phủ, đám mây khói màu xanh ở dưới Vân Đỉnh Tiên cung từ từ tụ lại...
Vận mệnh luôn luôn tàn nhẫn, hay là nói... luôn có người gây ra vận mệnh tàn nhẫn.
Xác của tu sĩ hai mạch Phong, Trì cuối cùng đều tan biến ở trong đỉnh, bị im hơi lặng tiếng nấu chảy. Cái thứ gọi là máu cân bằng kia vẫn không có dấu vết thành hình.
Nó có nghĩa là... hy vọng còn sống của tu sĩ hai mạch Phong, Trì đã tan vỡ, phải nấu tới người sống rồi!
Yến Tử lạnh lùng nhịn bọn họ, nàng đã sớm tuyên bố, mọi người chắc là đã hiểu rồi mới đúng. Nàng dùng ánh mắt lạnh băng nhấn mạnh với từng người - không cho phép thách thức giao ước.
Nỗi sợ hãi lan tràn ở trong lòng tất cả tu sĩ hai mạch Phong, Trì, nhưng không ai dám đứng ra phản kháng.
Phản kháng chắc chắn sẽ chết, nhưng không phản kháng hình như sẽ có khả năng sống.
Không có "kẻ đần", "người thông minh" thì phải đưa ra "lựa chọn" thông minh.
Thế là Trịnh Phì đưa tay chụp một cái. Một nữ tu sĩ bỗng nhiên giơ tay lên, dường như theo bản năng phản kháng, chỉ là còn chưa kịp làm gì đã bị nắm lấy cánh tay, ném thẳng vào trong đỉnh.
Không có tiếng la hét thảm thiết, không có tiếng kêu rên.
Người sống cứ thế im hơi lặng tiếng rơi vào trong đỉnh. Chỉ là ngọn lửa màu đỏ máu ở dưới đỉnh hình như lại tươi đẹp hơn một chút.
Trịnh Phì hơi nghiêng đầu: "Quẻ sư nói hôm nay là cơ hội tốt, mây mờ trăng lặn, Tiên cung bí mật biến mất. Này vừa nhìn quả nhiên là như thế! Thật sự không có chuyện ly kỳ cổ quái gì tới ngăn cản chúng ta."
"Ha ha ha." Lý Sấu cười theo: "Hắn mới là ly kỳ cổ quái nhất, cho nên sau khi hắn tính toán xong sẽ không còn ly kỳ cổ quái gì nữa!"
Trịnh Phì cười ha hả, cũng không biết đang cười cái gì.
Cho dù là nói về Thanh Vân Đình hay là về vị "quẻ sư" kia, lời này dường như không hề buồn cười chút nào.
Trong nguy cơ diệt tông rất nhiều lần trước đó, Thanh Vân Đình luôn có thể vì đủ loại lý do mà tiếp tục tồn tại. Người có lòng vì thế mới phát hiện ra truyền thừa của nó được một loại lực lượng thần bí nào đó bảo vệ.
Mà "quẻ sư" thần bí gieo quẻ kia chắc chắn đã bói ra được lực lượng có liên quan với Vân Đỉnh tiên cung đã tiêu tán, kết quả vậy mà lại không hề chệch đi chút nào, quả nhiên là như thế.
Hai người bọn họ luôn tự mình vui vẻ.
Yến Tử nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Lương Cửu, động tác dịu dàng, giọng điệu có vẻ đau thương: "Thanh Vân Đình đã định trước sẽ diệt vong vào hôm nay, vì huyết hải thâm cừu của cha Tiểu Cửu đáng thương của ta... có lẽ sẽ không thể nào êm đềm yêu ta được."
"Sẽ không" Lương Cửu khẩn trương nuốt nước miếng một cái, vội vàng phủ nhận.
"Ta ở Thanh Vân Đình chưa từng được đối đãi công bằng, làm đệ tử khác họ phải chịu đủ loại phân biệt đối xử, ta rất chán ghét nơi này!" Y nói.
"Ồ! Yến Tử đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng nói:
"Thường ngày ai đã phân biệt đối xử với ngươi, bây giờ ngươi chỉ ra đi, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi trút giận, được không? Nấu kẻ đó trước!"
"Cái này... ta..." Lương Cửu ngây ngẩn cả người.
"Đứa nhỏ ngốc." Yến Tử xoa đầu của y, lại cười thành tiếng.
Lý Sấu vừa nhìn Trịnh Phì vừa nhìn Yến Tử và Lương Cửu, giống như đang xoắn xuýt coi bên nào đặc sắc hơn.
Mà Trịnh Phì thì lại nhanh chân bước, lại đi bắt người tiếp theo, vẫn hết sức dễ dàng như cũ.
Bắt người, ném vào đỉnh.
Lửa đỉnh bốc cháy hừng hực, không hề có mùi thịt.
Tiên cung bí mật biến mất... Thanh Vân Đình đã được định trước sẽ diệt vong vào hôm nay... kết hợp những kiến giải này.
Khương Vọng không thể không nghĩ đến, liệu có phải do hắn đã lấy đi kiến trúc thất lạc cho nên mới khiến lực lượng thần bí mà Thanh Vân Đình duy trì mất đi hiệu lực hay không? Nếu không hết thảy sẽ không đến mức trùng hợp như vậy. Loại lực lượng kia... là gì vậy?
Còn "quẻ sư" gì đó nữa, có phải đã bói ra được hôm nay hắn sẽ tới Thanh Vân Đình lấy hay không?
Trong tăm tối vô định, mệnh số huyền diệu khó lường, đó là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với hắn, không thể cảm ứng, cũng không thể nào chạm vào.
Hắn chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm, yên lặng chờ đợi.
Thanh Vân Đình thuộc về Vân Đỉnh tiên cung, vì hắn kéo theo một môn tiên thuật.
Người của tiên cung hoặc là sẽ tự phụ cho rằng tiên thuật là thời đại siêu thoát, lan khắp các phương, bọn họ quả thực đã tuyên bố như vậy.
Ví dụ như môn tiên thuật này, lời mở đầu đã nói: "Áp đảo vạn thế, Tiên cung bí truyền."
Nhưng Khương Vọng thấy, hệ thống tiên thuật còn đang trong hệ thống đạo thuật đại cương. Đương nhiên dù sao Cửu Đại Tiên Cung đã từng ở thời kỳ này đè ép tung hoành một thời, uy năng của tiên thuật phổ biến mạnh hơn phần lớn đạo thuật.
Không giống với phần lớn đạo thuật dựa theo ấn mà sinh ra, dẫn nguyên khí mà thành. Thi triển tiên thuật cần có một điều kiện quan trọng trước tiên, nó cần có "Giới Thuật."
"Giới" giả, hai cái này đều giống nhau. "Giới Thuật" tức là cầu nối giữa người với người.
Giờ phút này mây khói màu xanh dày đặc ở dưới Vân Đỉnh tiên cung chính là "Giới Thuật" của tiên thuật mà Khương Vọng luyện thành. Từ sau khi Thanh Vân Đình trở về vị trí cũ đã dẫn hắn tới.
Hay là nói, ý nghĩa ban đầu của tòa kiến trúc Thanh Vân Đình này chính là "Giới Thuật", dành để cung cấp cho môn tiên thuật này.
Cũng giống như không biết được chỗ hấp thu nguyên khí của Linh Không điện, Thanh Vân Đình liên thông tới vị trí nào cũng là điều mà Khương Vọng chưa biết được, càng không thể nhìn trộm.
Hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi "Giới Thuật" thành hình, chờ đợi "Giới Thuật" đủ để chống đỡ tiên thuật.
Như vậy có thể tạo ra một cơ hội, hoặc có lẽ không thể.
Hết thảy không biết được.
Hắn nhìn thấy đông đảo tu sĩ Thanh Vân Đình chia ra làm hai nhóm, một nhóm giống như gia súc xếp hàng chờ bị giết hại, một nhóm lại đi "giám sát" đồng môn của mình, giám sát bọn họ trở thành gia súc mà chết đi.
Ngày xưa còn tương thân tương ái, rơi vào bước đường cùng chỉ có thể tàn sát lẫn nhau.
Xấu xa, hiểm ác, thê thảm.
Hắn nhìn Phong Minh bị chế trụ tay chân, run rẩy ở trên mặt đất.
Công tử phú quý này ngày xưa còn ba hoa chích chòe, trong vòng một đêm đã mất đi phụ thân, tông môn bị diệt. Từ một kẻ không thiếu thứ gì đến cái gì cũng không có, ngay cả bản thân cũng biến thành dê con đợi làm thịt.
Khương Vọng không muốn nghĩ tiếp nữa, thế nhưng giọng nói kia dường như vẫn cứ vang vọng bên tai...
"Tùng Hải, dẫn theo ta trốn đi!"
Dưới Vân Đỉnh tiên cung, mây khói màu xanh tụ tập càng lúc càng nhiều.
Khương Vọng nhớ rõ bản thân đã sống ở trong này hơn nửa tháng. Mặc dù hắn có mục đích riêng, nhưng phần lớn người ở nơi này vẫn tiếp nhận hắn.
Mặc dù Thanh Vân Đình chưa bao giờ giữ hắn lại, nhưng quả thật đã thu nhận hắn trong thời gian ngắn.
Ở trong này, có người đối lập tranh giành với hắn, có người trò chuyện vui vẻ với hắn, có người lấy lòng hắn, có người sai khiến ngáng chân hắn, có người mua chuộc hắn, có người thảo luận kiếm thuật với hắn, cũng có người muốn nhận hắn làm con nuôi...
Đám tu sĩ Thanh Vân Đình này cũng giống như phần lớn người ở trên đời, không có nhiều kẻ xấu xa chảy mủ, cũng không có nhiều kẻ đơn thuần thiện lương.
Bọn họ có tốt có xấu, có lúc lương thiện cũng có lúc bị ác niệm dẫn dắt. Bọn họ cũng từng tranh quyền đoạt lợi, cũng từng tương thân tương ái.
Bọn họ... cũng không hoàn toàn đáng chết.
Thanh Vân Đình cũng không làm ra chuyện gì sai trái đáng để diệt môn.
Nếu như thiện ác không có hồi báo, vậy thì càn khôn tất có ý riêng.
Trên người Khương Vọng khoác Nặc Y, núp ở trong bóng tối không hề nhúc nhích, cảm nhận "Giới Thuật" kia thành hình.
Hắn có thể im lặng, hắn có thể tiếp tục im lặng.
Bây giờ những kẻ này còn chưa phát hiện ra hắn, tiếp theo cũng rất khó phát hiện ra được.
Chỉ cần hắn im lặng, hắn hoàn toàn có thể đợi những Nhân Ma này rời đi, sau đó an toàn rời đi.
Hắn cũng có rất nhiều lý do để cho hắn cần phải "an toàn".
Hắn còn có thù lớn chưa trả, còn có huynh đệ bằng hữu đang chờ hắn, còn có Khương An An đáng yêu cần hắn chăm sóc...
Hắn có thể tìm ra một vạn lý do, nhưng lại không được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận