Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1637: Đầu bếp ngự dụng (1)

Thế giới hình như hắc ám thật lâu, hoặc là nói, thế giới hình như vốn là hắc ám.
Quang minh mới là khách viếng thăm mạo muội.
Khương Vọng ngơ ngác một lúc, dần dần nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Đã…bị tước mất thần hồn bổn nguyên sao?
Hoặc là đang chờ đợi bị tước đi?
Hắn mở mắt, thế là thế giới hắc ám, có ánh sáng lọt vào.
Ùng ục ục, ùng ục ùng ục.
Bốn phía thỉnh thoảng có thanh âm bong bóng vang lên.
Ba!
Lại ngẫu nhiên tan biến.
Khiến người ta bừng tỉnh khỏi cơn hoảng hốt.
Lúc này Khương Vọng mới phát hiện, bản thân đang ngâm mình trong một hồ dung nham sôi trào, thương thế trên người đã tốt bảy tám phần.
Trường Tương Tư còn nắm chặt trong tay.
Tay phải có lẽ đã duy trì tư thế dùng sức cố định quá lâu, có chút cứng ngắc.
Nhưng ngược lại tiên y Như Ý vẫn còn bảo lưu lại tổn hại trong trận chiến lúc trước.
Tam Muội Chân Hỏa trong Ngũ Phủ hải tự nhiên phát ra ánh sáng, hoàn toàn ngăn cách sự thương tổn của nham thạch nóng chảy.
Hóa ra cũng chưa bị giết chết…
Trong đầu vừa mới lướt qua một chút may mắn.
Thân thể Khương Vọng đã căng thẳng theo bản năng, người cũng tung người nhảy lên.
Thế là nhìn thấy bên ngoài hồ dung nham thật lớn này, khắp nơi trong dãy núi là từng hồ dung nham đỏ rực.
Cùng với đầy khắp núi đồi là Họa Đấu dị thú hoặc ngồi chồm hổm hoặc nằm úp sấp trong hồ dung nham, bên cạnh hồ dung nham…
Núi đen, hồ đỏ, một đống chó, ặc, một đống dị thú bộ dạng giống con chó.
Thoạt nhìn, rất khó không để Khương Vọng nhớ tới nồi lẩu chó của Đỗ Đức Vượng ở thành Phong Lâm.
Từng có lúc, huynh đệ bọn họ ngồi vây quanh cái bếp lò, bát rượu đụng nhau, đấu đũa cướp thịt, sao mà vui vẻ!
Chỉ có điều khác biệt chính là, ánh mắt lạnh lùng của những “con chó” kia nhìn qua, khiến Khương Vọng rất nhanh ý thức được, tình cảnh này, rốt cuộc ai mới là nguyên liệu nấu ăn.
Thế là hắn lại ngượng ngùng bay xuống, nhẹ nhàng giẫm lên dung nham, không dám "nhất lãm chúng cẩu tiểu” nữa.
Đây là tiến vào hang ổ của Họa Đấu rồi.
Cho đến lúc này, nội tâm Khương Vọng vẫn còn mờ mịt.
Không rõ vì sao lại bị Họa Đấu nhặt về quê, còn an bài một cái hồ dung nham ở giữa sườn núi. So sánh với những Họa Đấu bình thường, nơi ở có vẻ rất khí phái.
Hắn cảnh giác nhìn về phía trước, mà tồn tại kích thích bản năng cảnh giác của hắn cũng từ đỉnh núi chậm rãi đi tới.
Đó là một con Họa Đấu đuôi có ba xiên, bước chân thong dong, thậm chí có thể gọi là ưu nhã.
Rõ ràng là trông giống chó, bước đi lại giống mèo.
Nhưng trong đôi lãnh mâu lộ ra sự uy nghiêm của vương giả.
Nó cứ như vậy đạp không mà tới, rốt cuộc dừng bước lại, đứng ở bên cạnh hồ dung nham màu đỏ, đối mặt với Khương Vọng.
Đây là một vị cường giả âm hiểm xảo trá.
Khương Vọng không chỉ một lần ở trong lòng nhắc nhở bản thân.
Tuyệt đối không thể vì nó trông giống chó mà coi nó như Xuẩn Hôi được.
Giờ phút này, thân phận tù nhân không thể nghi ngờ đã chứng minh sự cường đại của nó.
Mặc dù cũng không rõ ràng tại sao thương thế của mình đã hoàn toàn khôi phục, cũng không rõ con Họa Đấu vương thú này làm sao có thể tha cho hắn một mạng. Nhưng với sự âm hiểm xảo trá của Họa Đấu vương thú, tất nhiên có lý do gì quan trọng.
Nói cách khác, đối với Họa Đấu vương thú mà nói, mình có giá trị lợi dụng.
Chiến, không cần thiết phải tái chiến nữa.
Thắng bại giữa hắn và Họa Đấu vương thú, là kết quả của thực lực nghiền ép, không phải vấn đề thua một hai chiêu.
Đánh thêm mấy lần, cũng không cách nào thay đổi thắng bại.
Huống chi hiện tại còn chuyển đến trên địa bàn của người ta.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, mọi thứ đều không quan hệ đến mình.
Khương Vọng tra kiếm vào vỏ, nhanh chóng nhận rõ hiện thực, người trái lại thả lỏng hơn nhiều.
Hắn giang hai tay ra, ý bảo mình rất hữu nghị, không có chút đề phòng nào.
Sau đó dùng ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào Họa Đấu vương thú: “Việc đã đến nước này, chúng ta tâm sự một chút đi.”
Họa Đấu vương thú chỉ nhìn hắn, cũng không lên tiếng.
“Đừng như vậy, chúng ta đều là người có uy tín, không ngại công bằng nói chuyện. Chính cái gọi là hợp tắc lưỡng lợi, phân tắc lưỡng thương…”
Vẫn im lặng.
“Kỳ thật uy danh của các hạ ta cũng ngưỡng mộ đã lâu. Lúc trước có thể có chút hiểu lầm…”
Tiếp tục im lặng.
“Ặc, không biết các hạ mang ta đến nơi này…Là vì chuyện gì?”
Vẫn là im lặng.
“Họa Đấu vương điện hạ tôn quý, không biết ngài có gì phân phó? Tại hạ rất vui lòng cống hiến sức lực!”

Sau khi tự nói hơn nửa ngày, Khương Vọng cuối cùng ý thức được, đối phương mặc dù có trí tuệ không thua gì con người, nhưng cũng không thông tiếng người.
Điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Nói đến ngôn ngữ của các quốc gia nhân tộc cũng đều trong năm tháng dài đằng đẵng dần dần diễn biến mà thành.
Hôm nay ngôn ngữ các nơi đã khác biệt rất lớn so với mấy trăm mấy ngàn năm trước.
Những dị thú trong Sơn Hải Cảnh này, có một số đã tuyệt tích mấy thời đại ở hiện thế.
Không thông hiểu tiếng người là rất bình thường.
Không cần nói những ngôn ngữ đã mai một trong năm tháng dài đằng đẵng kia, ngôn ngữ Dương Quốc thông hành tại Đông Vực ngày xưa, bây giờ còn có bao nhiêu người tinh thông?
Còn về những tu sĩ các đời tiến vào Sơn Hải cảnh…
Thả ra toàn bộ Sơn Hải Cảnh rộng lớn, những người này có thể đi hết bao nhiêu nơi?
Có một ít dị thú chưa chắc có thể gặp được người, cho dù gặp phải, cũng chưa chắc chịu học tiếng người.
Chỉ tiếc mình không biết đạo ngữ, cũng không viết được chữ đạo.
Nếu không một phát âm, một chữ là có thể truyền đạt ý tứ phức tạp một cách chuẩn xác, cũng căn bản không câu nệ câu thông với ai.
Khương Vọng suy nghĩ, đoạn dùng tay vỗ lồng ngực của mình, nói: “Ta!”
Lại dùng ngón tay chỉ vào Họa Đấu vương thú, nói: “Ngươi!”
Sau đó dùng tay trái của mình cầm tay phải của mình, ra sức lắc lư, hô: “Bằng hữu!”
Lại lặp lại lần nữa: “Ta và ngươi có thể làm bằng hữu, hiểu chưa?”
Ngôn ngữ tứ chi tường tận, biểu cảm phong phú như vậy, còn có âm tự đơn giản hữu lực, Họa Đấu vương thú đại khái đã hiểu...
Bởi vì nó đã nhổ một ngụm nước bọt lên trên mặt đất.
Khương Vọng: …
Một vị Họa Đấu chi vương, một vị thiên kiêu Đại Tề, trong lúc nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ. Sau khi trừng mắt hồi lâu, Họa Đấu vương thú nghiêng đầu, ước chừng cũng đang khổ não, phải câu thông với Khương Vọng như thế nào.
Tóm lại giờ phút này bầu không khí rất là bình thản, ngoại trừ Họa Đấu vương thú không thích kết giao bằng hữu.
Chí ít song phương đều đang tìm cách giao lưu, mà không phải chém giết.
Suy nghĩ một hồi, con mắt Họa Đấu vương thú sáng lên, có lẽ là cuối cùng cũng có một chủ ý thông minh. Nó vươn chân phải, giả múc một chút trong hồ dung nham, một vốc dung nham nóng chảy liền bay lên không, đổ về phía Khương Vọng.
Nói là công kích, nhưng cường độ này lại thực sự yếu ớt.
Chẳng lẽ… là đang chơi trò chơi?
Cách vấn an nhau giữa Họa Đấus?
Tên này rất biết khẩu thị tâm phi!
Còn nói không muốn kết giao bằng hữu!
Nhìn Họa Đấu vương thú vui quá mắt sáng lên, Khương Vọng đã hiểu rõ. Hắn tiện tay liền ngăn lại đống dung nham này, còn khống chế ở không trung xoay tròn, sau đó mới thoải mái phân giải nó, dung nham đỏ rực vỡ tan ra, nhẹ nhàng rơi xuống.
Ngay sau đó hắn cũng lấy tay nắm lên một đống dung nham, ném ánh mắt cổ vũ cho Họa Đấu vương thú, nói cho nó: “Ngươi cũng có thể!”
Sau đó ba một tiếng, đem đống dung nham này đập lên trên mặt Họa Đấu vương thú.
Khương Vọng: …
Vì sao tên này không tránh?
Đây là chơi trò gì vậy?
Nụ cười của Khương Vọng có chút cứng ngắc.
Mà bộ mặt chó của Họa Đấu vương thú cũng hoàn toàn không có biểu tình. Ánh mắt nó càng không có cảm xúc. Chỉ có dung nham đỏ rực, dinh dính, ở trên mặt nó chậm rãi trượt xuống, mới thấy được vài phần sinh khí.
Nói rõ đây rành rành là một con Họa Đấu chi vương, là một cường giả rất có phân lượng trong Sơn Hải Cảnh.
Bầu không khí trở nên nặng nề hơn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận