Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1293: Chứng sợ hãi

“Lệ đại nhân.” Khương Vọng kinh ngạc nói: “Sao ngài lại tới đây?”
Vụ án này là do hắn chủ đạo, thanh bài cấp bậc như Lệ Hữu Cữu, theo lý mà nói không nên nhúng tay vào mới đúng. Bởi vì sẽ làm giảm đi độ thuyết phục của Khương Vọng với thân phận "người Tề mới" đi điều tra vụ án này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, lần này hắn không thể ôm đùi Nhạc Lãnh.
“Nhận được tin tức liên quan đến dư nghiệt Dương thất, ta liền chạy tới đây.” Lệ Hữu Cữu giải thích: “Nếu hung phạm đã phát hiện, vụ án mà Khương bộ đầu ngươi chủ đạo này đã có chân tướng, có thể báo cáo với phủ tuần kiểm trước. Chuyện kế tiếp, chỉ là tập bắt hung phạm mà thôi.”
Luận chức quan, hiện tại Khương Vọng và hắn ta cùng cấp, cộng thêm trước đó đã có tiếp xúc, cho nên thái độ nói chuyện của hắn cũng rất bình đẳng. Không giống như nói chuyện với Lâm Hữu Tà, gần như là đang răn dạy.
Mà Lâm Hữu Tà cầm chày gỗ trong tay, khẽ gõ vào bình thuốc, không nói một lời.
Đây là điều khiến cho Khương Vọng càng thêm kinh ngạc. Trong mắt hắn, ngươi như Lâm Hữu Tà , có chỗ nào cần kiên trì hẳn là rất khó lùi bước mới đúng.
Trừ phi quan giữa nàng và Lệ Hữu Cữu không chỉ đơn giản là chức quan cao thấp.
Khương Vọng suy nghĩ rồi nói: “Có phải nên nghĩ biện pháp truy bắt hung thủ trước?”
Lệ Hữu Cữu nói giọng bình thường lại: “Trước hết thông qua phủ tuần kiểm công bố chân tướng ra ngoài, để Tào tướng quân sớm thoát khỏi những lời ong tiếng ve, đó mới là quan trọng nhất. Khương đại nhân, thánh quyến ở trên người ngươi, ngươi nên phân ưu cho bệ hạ.”
Những lời tương tự, Trọng Huyền Thắng sớm đã nói qua, thật ra Khương Vọng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Hắn nhìn thoáng qua Lâm Hữu Tà, Lâm Hữu Tà cũng không phản ứng gì. Dường như bình thuốc trước mắt mới là vụ án mới của nàng, là đầu mối mới của nàng.
“Lại làm thêm cái thuốc này?” Ngược lại Lệ Hữu Cữu khẽ ngửi một cái, có chút chán ghét nhíu mày lại: “Dựa vào cái này bảo trì tỉnh táo, có ý nghĩa gì?”
Cuối cùng Lâm Hữu Tà cũng lên tiếng.
Nàng nói: “Tỉnh táo, bản thân chính là ý nghĩa.”
Lệ Hữu Cữu nhìn nàng, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Đầu mối dư nghiệt Dương thị, kỳ thật ta đã có rồi. Ngươi ghi chép lại tình tiết vụ án, trước tiên báo cáo với Lâm Truy, ta và Khương đại nhân truy bắt. Nhất định phải kết thúc chuyện này.”
Dứt lời, cũng mặc kệ Lâm Hữu Tà phản ứng ra sao, trực tiếp nói với Khương Vọng: “Thời gian cấp bách, Khương đại nhân, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Lệ Hữu Cữu là tam phẩm thanh bài, quan giai và tu vi thậm chí còn trên cả tuần kiểm đô úy, địa vị ở trong tuần kiểm phủ đô thành rất là siêu nhiên.
Đương nhiên, đây là do cơ chế đặc thù của phủ Tuần kiểm đô thành quyết định. Nếu như luận quyền thế, hắn còn lâu mới có thể so sánh với Trịnh Thế.
Về công Lệ Hữu Cữu là một vị tiền bối thanh bài, hai bên đã có giao tình từ sớm, Khương Vọng cũng không có gì để nói, chỉ đi theo ra ngoài.
Âm thanh giã thuốc của Lâm Hữu Tà từ từ đi xa.
Rời khỏi điểm liên lạc bí ẩn, ra khỏi Lộc Thành, Lệ Hữu Cữu bay lên không trung, trực tiếp bay về phía tây, Khương Vọng theo sát phía sau.
“Có phải cảm thấy, ta đối với Lâm bộ đầu quá nghiêm khắc hay không?” Trong gió đêm trước mặt, Lệ Hữu Cữu đột nhiên hỏi.
Khương Vọng không tiện phê bình tiền bối, chậm rãi nói: “Ta chỉ cảm thấy, Lâm bộ đầu là một bộ đầu chân chính trung với chức trách, dũng cảm với bổn phận. Có một số lựa chọn, ta cũng không biết đúng sai, không dám xen vào. Nhưng ít ra cô ấy vẫn luôn xứng với thanh bài treo bên hông mình.”
Lệ Hữu Cữu nói: “Ta nghe nói trước đây các ngươi hình như có chút mâu thuẫn, rất là xa cách, không ngờ đánh giá của ngươi với nó lại rất cao. Thanh Dương Tử đúng là quân tử ngay thẳng.”
"Mâu thuẫn thì cũng không đến, chỉ hiểu lầm một chút thôi.” Khương Vọng không ngờ quan hệ giữa hắn và Lâm Hữu Tà cũng sẽ bị người ta thảo luận, lập tức giải thích: “Trong mắt Lâm bộ đầu chỉ có vụ án, nào có thời gian cố kỵ tâm tình của người khác?”
“Ngươi nói cũng đúng.” Lệ Hữu Cữu thở dài một hơi: “Ta là thương cho sự bất hạnh của nó, giận vì nó không tranh.”
Trong lòng Khương Vọng khẽ động: “Chỉ giáo cho?”
Lệ Hữu Cữu không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Ngươi có biết tứ đại thanh bài thế gia không?”
Khương Vọng nói: “Cái này quả thật không biết.”
“Ngươi không biết cũng là bình thường, bởi vì từ lâu nó chỉ tồn tại trên danh nghĩa.” Lệ Hữu Cữu giọng điệu thổn thức: “Sau khi Võ Đế phục quốc liền thành lập hệ thống thanh bài, uốn nắn thiện ác, định phân âm dương. Thanh bài Tề quốc, chư phương nghe tiếng, khiến bao kẻ gian tà nghe tin mà sợ vỡ mật! Thanh bài lan truyền khắp Đông Vực, những nơi đi qua quần tà tránh né. Ở trong này, lại có Lâm Lệ Ô Trình tứ đại thần bổ, thanh danh vang xa, khắp thiên hạ tru sát kẻ phạm pháp vô số. Cái gọi là tứ đại thanh bài thế gia, bắt đầu từ đó.”
Cảm khái đến đây, tâm tình của hắn chợt trở nên kích động: “Ở thời điểm tứ đại thanh bài thế gia đỉnh phong, nào có chỗ cho bọn đạo chích Địa Ngục Vô Môn này dám giết người ở Lâm Truy! Còn có thể chạy thoát được?”
Khương Vọng cũng không tiếp lời này.
Hắn chưa từng biết đến sự huy hoàng của tứ đại thanh bài thế gia, nhưng Tề Quốc thời Võ Đế, cuối cùng vẫn không cường đại bằng Tề Quốc hôm nay.
Bảy vị diêm la Địa Ngục Vô Môn vào Lâm Truy, chỉ trong vài hơi thở đã hoàn thành việc giết người, trong khoảnh khắc đã chạy tán loạn. Tình báo, thời cơ, hành động, không gì không đứng đầu.
Trước đó, những đại án đã nhiều năm mà Lâm Truy chưa từng xuất hiện, bá chủ quốc thái bình đã lâu. Có thể nói chỉ là dưới trạng thái kích động làm ra phản ứng bản năng, nhưng cũng để lại năm vị trong bảy vị diêm la.
Khương Vọng chính là tận mắt nhìn thấy Doãn Quan trốn thoát như thế nào, thật sự là bước đi bên cạnh vách núi, cửu tử nhất sinh. Trở lại một lần, chưa chắc còn có thể sống sót.
Thời điểm tứ đại thanh bài thế gia đỉnh phong nhất, chưa chắc đã có thể làm được như vậy.
Hơn nữa những lời này của Lệ Hữu Cữu, đặt Nhạc Lãnh ở đâu, đặt đả canh nhân ở đâu?
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không đề cập đến những lời kia để thảo luận, chỉ nói: “Xem ra Lâm bộ đầu xuất thân từ Lâm gia, ngài xuất thân từ Lệ gia. Ô Liệt Ô lão chính là người Ô gia rồi. Chỉ không biết hậu nhân Trình gia là ai?”
“Trình gia… A, Trình gia đã không còn nữa rồi, tuyệt tự.”
Lệ Hữu Cữu thở dài một tiếng, vô hạn cảm khái.
Nhưng tâm tình của hắn rất nhanh chóng thu lại, lập tức chuyển sang chuyện khác: “Thật ra ba nhà còn lại cũng không khá hơn chút nào. Lâm gia chỉ còn một mình Lâm Hữu Tà, Ô lão càng lẻ loi một mình, chắc là sẽ cô độc sống cả đời này. Tiểu tử nhà ta, sau này ta cũng không định bảo nó làm thanh bài nữa. Cái gọi là thanh bài thế gia, cuối cùng tuyệt ở đời này thôi.”
Khương Vọng suy nghĩ, cuối cùng không hỏi vì sao.
Tứ đại thanh bài thế gia đã từng lừng lẫy nhất thời vì sao lại không chịu nổi gió táp mưa xa, trong đó dĩ nhiên có rất nhiều chuyện cũ. Lệ Hữu Cữu chưa hẳn chịu nói, cũng chưa hẳn có thể nói.
Khương Vọng chỉ thở dài một tiếng: “Thế sự như vậy, khiến người trăn trở.”
Lệ Hữu Cữu cũng không có ý nói tiếp về lịch sử, mà chuyển đề tài: “Tuy rằng ta lớn tuổi hơn nhiều, nhưng ta và Lâm Hữu Tà, kỳ thật tính ra cũng cùng thế hệ.”
Hắn cười tự giễu: “Ngươi xem, một người hữu cứu, một người hữu tà."
Tứ đại thanh bài thế gia vậy mà có bối tự giống nhau, từ đó có thể thấy được thời trẻ giao tình của bọn họ chắc chắn rất thâm hậu.
Chẳng trách Lệ Hữu Cữu dạy dỗ Lâm Hữu Tà cũng giống như giáo huấn hài tử nhà mình, Lâm Hữu Tà cũng không phản bác.
Mà tứ đại thanh bài thế gia có quan hệ rắc rối như vậy, có lịch sử huy hoàng nhất thời như vậy, thảo nào Lâm Hữu Tà bây giờ, còn có thể ở trong nội bộ thanh bài như cá gặp nước. Ngay cả con trai Bắc Nha Đô uý, Trịnh Thương Minh cũng nói nàng không dễ chọc.
Khương Vọng nói giọng xin lỗi: “Nghĩ đến ngài có sự quan tâm của ngài, là do ta không hiểu. Vừa rồi ta đã nói bừa, thực sự quá lỗ mãng, vẫn xin Lệ đại nhân chớ trách.”
Lệ Hữu Cữu cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi không biết, đứa bé Lâm Hữu Tà này, có chứng sợ hãi.”
“Chứng sợ hãi?”
Lệ Hữu Cữu thở dài nói: “Lúc trước khi Lâm Huống đại nhân chết, có kẻ ý định làm ác. Dưới tình huống không có chuẩn bị gì, đem thi thể Lâm Huống đại nhân ném tới trước mặt Lâm Hữu Tà mới ba tuổi. Từ đó về sau nó liền mắc chứng bệnh sợ hãi, sợ tử thi. Vừa thấy thi thể, chứng sợ hãi của nó sẽ phát tác, ba hồn loạn ly, bảy phách hoảng sợ, chỉ có thể lấy dược vật để duy trì. Trước đó tự nó đang điều chế chính là loại dược vật này.”
“Cái này…” Khương Vọng nghĩ tới vẻ bình tĩnh thản nhiên lúc Lâm Hữu Tà giải phẫu thi thể, nhất thời rung động khó nói nên lời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận