Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 281: Sống sót sau tai nạn

Mọi thứ bắt đầu từ Hỗn độn thì kết thúc cũng sẽ quy về điểm bắt đầu ấy. Linh hồn giống như bị đông cứng nên mọi ý niệm đều rất khó khăn để vận hành, Khương Vọng cũng quên đi rất nhiều chuyện. Dần dần hắn quên luôn bản thân đang ở chỗ nào, vì sao mình đến đây và muốn đi đến nơi đâu, mục đích là gì…
Tâm trạng hắn rất nặng nề, chỉ muốn buông trôi, muốn nhắm mắt đi ngủ. Hắn thấy mệt mỏi như dây cung được căng lên đã lâu không có lúc nào thư giãn, nghỉ ngơi. Hắn muốn ngã xuống, không quan tâm đến điều gì khác nữa nhưng chẳng hiểu vì sau, từ đâu mà trong nội tâm từ đầu đến cuối vẫn hiện ra một ý niệm kháng cự mơ hồ.
Hắn cố gắng vận động suy nghĩ.
“Ca ca, chúng ta còn nhà để về sao?”
“Chúng ta không còn nhà nữa rồi.”
“Những người kia, Nhữ Thành ca, Lăng Hà ca, A Trạm ca, Đường Đôn đại sư đệ,… bọn họ còn sống hay không?”
“Ta không biết. Có thể bọn họ đã chạy thoát, chỉ là không cùng hướng với chúng ta mà thôi.”
“Vậy chúng ta mau đi tìm họ thôi.”
“Thế giới này quá rộng lớn, một khi thất lạc rồi, có khả năng sẽ mãi mãi không tìm thấy nhau nữa.
“Vậy chờ ta lớn lên sẽ cùng ngươi đi tìm.”
“Ừ, tốt lắm.”
“Ca này?”
“Ca ca đây.”
Ca ca ở đây.
Ca ca sẽ dẫn ngươi đi tìm bọn họ.
Nếu nói thần hồn đã là một mảnh đen kịt thì ở chỗ sâu nhất trong đó lại có một đốm lửa nhỏ không chịu tắt đi, vẫn vang lên những giọng nói thì thầm.
Ánh lửa bé nhỏ vẫn đang kiên trì.
“Ca ca ở đây, ca ca sẽ dẫn ngươi đi.”
Ánh lửa chập chờn như muốn tắt nhưng suốt từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ nó vẫn cứ bùng cháy như thế, sự kiên trì khiến cho người ta phải sợ hãi. Phía trước không có người, phía sau không có ai, chỉ có bản thân chống đỡ lấy bản thân. Cứ thế thiêu đốt, thiêu đốt lên…
“Nếu không nhờ Khương lão gia chúng ta sống thế nào?”
“Chúng ta mãi mãi không quên đại ân đại đức của Khương công tử.”
“Cầu xin trời đất để cho Khương công tử ở lại Thanh Dương Trấn mãi.”
“Đạo tôn trên trời hiển linh, tín nữ cầu phúc cho khương lão gia được trường sinh, vĩnh hưởng phúc báo…”
Âm thanh không biết truyền tới từ đâu mà cứ vang vọng trong thế giới này. Có thể chúng vẫn luôn tồn tại ở đấy, khi vào thế giới trong Hồng Trang Kính này mới trở nên rõ ràng như thế.
Đủ các loại xưng hô cách gọi khác nhau cứ lần lượt vang vọng trong tay Khương Vọng. Có cả giọng của trẻ con không ngừng cầu nguyện.
“Khương bồ tát, cầu cho người luôn được bình an khoẻ mạnh.”
Thế giới này ban đầu chỉ có một màu đen kịt, thế rồi ngọn lửa sinh ra, thế rồi ánh sáng bừng lên. Lửa chính là bắt đầu của sinh mệnh. Nhân loại dùng lửa để đun sôi nấu chín đồ ăn, dùng lửa xua đi rét lạnh, thắp sáng màn đêm. Vô số mong ước là vô số tia sáng từ từ lớn mạnh trong sâu thẳm thần hồn của Khương Vọng.
An An…, An An…
Tư duy của Khương Vọng bắt đầu vận chuyển một cách khó khăn.
Ngũ giác hắn cũng dần dần lấy lại cảm giác, sau đó là một thanh âm vang lên từ đáy lòng.
“Đứng đầu phúc địa Tuyền Nguyên Đông muốn khiêu chiến, có ứng chiến hay không?”
Khương Vọng bừng tỉnh, thế là đã đến ngày 15 tháng 7, đến thời gian khiêu chiến Thái Hư Huyễn Cảnh phúc địa. Tốc độ của tâm niệm vốn nhanh hơn cả âm thanh, lôi điện, vậy mà Khương Vọng phải cố gắng hết sức mới chuyển mình qua ý nghĩ này.
“Ứng chiến!”
Tinh lực Thái Âm từ khắp mọi nơi dần bao trùm lấy hắn, thần hồn trực tiếp được đưa vào bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, xuất hiện trước mặt đối thủ khiêu chiến lần này.
Thần hồn buông lỏng, mọi giá rét, trì trệ, tĩnh lặng cũng biến mất toàn bộ. Sau khi mất đi kiểm soát hắn mới thấu hiểu lúc bình thường mình đã tự do thế nào, mọi thứ tốt đẹp ra sao.
Khương Vọng còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng đối thủ đã vội nói.
“Cảm ơn ngươi!”
Rồi hắn trực tiếp nhận thua rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, để lại đối thủ ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Sau khi khôi phục thần hồn về trạng thái toàn thịnh, hắn lại xuất hiện trên cánh đồng tuyết trong thế giới Hồng Trang Kính, thần hồn mô phỏng chín đại tinh hà đạo toàn cùng chuyển động, sức mạnh vô cùng vô tận bắt đầu sôi trào. Khương Vọng mở to mắt, hắn phóng vút lên tận trời xanh. DƯới chân hắn tuyết trắng mênh mang, bầu trời màu xanh lam như đang lọc đi màn tuyết trắng phủ xuống.
Phi Tuyết Kiếp tiên biến.
Âm thanh lạnh lẽo vang lên như một tiếng thở dài. Từ vị trí dưới chân Khương Vọng, tuyết trắng dần biến mất, mặt đất bị đông cứng dần hiện ra, gió xuân phơi phới, cỏ xanh nảy mầm hân hân đung đưa chập chờn. Thần hồn Khương Vọng khẽ động đã trở lại trong nhục thân.
Thân thể đã lâu chưa cử động, chưa kịp thích nghi nhưng lại chứa đầy cảm xúc. Có chút mất mát, có cả thu hoạch không ngờ. Khương Vọng tiến vào Hồng Trang Kính từ cuối tháng sau, đến lúc thoát được Phi Tuyết Kiếp trong Hồng Trang Kính là vừa tròn hai mươi ngày.
Hai mươi ngày trọn vẹn. Nếu không nhờ nghị lực kinh người, nhờ chấp nhất không chịu buông bỏ, với thực lực hiện giờ của hắn, thần hồn đã sớm bị dập tắt rồi.
Nếu không nhờ tâm nguyện của mấy chục ngàn bách tính Thanh Dương Trấn, không nhờ phúc báo, công đức thắp sáng lên, tẩm bổ giúp thần hồn hắn kiên trì thì hắn khó mà trụ được lâu như thế. Cuối cùng là thời điểm phát ra khiêu chiến trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Mọi thứ như được định mệnh sắp xếp, bao ngày trồng cây rồi cũng đến lúc được hái quả.
Sau một khoảng thời gian thích ứng, thân thể Khương Vọng mới bắt đầu vận động quen thuộc trở lại. Cũng may trong lúc chín đại tinh hà đạo toàn chuyển động, hắn để ý thấy Minh Chúc cũng nằm yên một chỗ không hề di động.
Khương Vọng khôi phục kiểm soát thân thể, bước xuống giường, vặn người làm xương cốt kêu lên răng rắc.
Ầm!
Hướng Tiền phá cửa xông vào, nhìn thấy Khương Vọng trước mắt, hắn chỉ chớp mắt mấy cái rồi thốt ra mấy lời ngắn ngủn “Còn sống” rồi quay người rời đi.
Thời điểm phá cửa, hắn bộc phát kiếm khí lăng lệ khiến Khương Vọng cũng phải ngẩn người. Khương Vọng vốn đặt nhiều hy vọng và mong chờ vào con người này, nhưng bây giờ hắn cảm giác như mình phần nào vẫn còn đánh giá thấp đối phương.
Khương Vọng bẻ cổ, nhếch môi cười.
Độc Cô Tiểu, Trúc Bích Quỳnh và Trương Hải biết Khương Vọng đã tỉnh liền theo nhau kéo tới. Khương Vọng kể lại sơ bộ một lượt, cũng nắm được những việc đã phát sinh trong khoảng thời gian vừa rồi, sau đó hắn trở lại trong phòng một mình.
Nếu Phi Tuyết Kiếp mà một khảo nghiệm, thì sau khảo nghiệm hẳn phải có thu hoạch nào đó. Hồng Trang Kính không có thông tin hướng dẫn nào nên Khương Vọng đành phải tự mình tìm tòi.
Hắn dùng nhục thân tiến vào Hồng Trang Kính thêm một lần thì phát hiện không gian của thế giới trong ấy đã trở nên rộng lớn hơn trước. Bên ngoài vẫn là sương mù không cách nào vượt qua còn bên trong đã có thể tự do hoạt động. Phạm vi dò xét trong thế giới này đã rộng ra đến năm dặm. Khương Vọng đoán nếu dùng thần hồn tiến vào Hồng Trang Kính thì khả năng tình huống cũng sẽ có biến đổi không như lúc trước nữa nhưng hắn không dám thử.
Đây chính là sự khác biệt của việc có danh sư vọng tộc và không có. Những người khác có thể nhận được chỉ dẫn chính xác từ các bậc tiền bối, một chút pháp khí cấm kỵ, nguy hiểm cũng sẽ được cảnh báo trước để tránh cho hậu bối tu hành gặp phải việc ngoài ý muốn, đôi khi là tránh được cả cái chết.
Có điều với Khương Vọng lúc này những điều ấy có nói ra cũng không ích gì. Khương Vọng chưa quên mục đích ban đầu khiến hắn quyết định tiến vào thế giới trong Hồng Trang kính. Khả năng thăm dò trong này đã lớn lên đáng kể nhưng thứ này không mang nhiều ý nghĩa lắm. Hắn chỉ cảm thấy biến hoá mà Phi Tuyết Kiếp mang tới không chỉ đơn giản như vậy.
Hắn ngờ rằng thu hoạch sau Phi Tuyết Kiếp không nhất thiết chỉ có ở trong Hồng Trang Kính mà thôi. Hắn quan sát kỹ bản thân mình. Trải qua hai mười ngày bị hãm trong cánh đồng tuyết, thế giới hiện thực này có mang lại cho hắn cái gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận