Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 919: Mâu và thuẫn

Khương Vọng trước khi rời đi cũng không biết, Bạch Tượng Vương chỉ cho Ngư Tự Khánh nửa canh giờ.
Nếu chỉ có hắn và Ngư Tự Khánh đột phá và phòng bị thì thời gian đứng về phía hắn.
Nhưng Ngư Tự Khánh cũng không biết, Khương Vọng không có thủ đoạn gì để đưa tin vượt ra khỏi khu vực, càng không thể phá vỡ vòng vây phong tỏa của Hải tộc, không cầu viện thành công. Ngư Tự Khánh suy nghĩ, viện binh của Nhân tộc ở khu vực khác có thể đến bất cứ lúc nào, vậy nên gã nhất định phải tranh thủ thời gian.
Từ đó tạo thành tình cảnh đôi bên đều cực kỳ gấp gáp. Khương Vọng muốn nhanh chóng phá vòng vây, còn Ngư Tự Khánh thì muốn mau chóng hoàn thành việc tìm kiếm và truy giết.
Bọn hắn cũng không quen biết từ trước, chưa từng tiếp xúc với nhau bao giờ.
Nhưng vào giờ phút này ở Mê Giới, do xuất thân và lập trường mà bọn hắn rơi vào cục diện mâu thuẫn song phương. Một đột phá, một phòng thủ. Một trốn, một tìm.
Khương Vọng dù đang vội, nhưng sau khi đánh rắn động cỏ thì đã cấp tốc rút đi, cẩn thận từng li từng tí ẩn náu. Giống như không hề vội vã muốn phá vòng vây, giống như có thể trốn đến thiên hoang địa lão.
Còn Ngư Tự Khánh dù đang vội, nhưng vẫn phòng thủ ở Giới Hà không nhúc nhích, dường như không lo lắng nhiệm vụ có thành công hay không, dường như có thể biến thành một tượng đá ở đây.
Tiên hiển có nói: "Dù cho núi Thái Sơn có đổ trước mắt thì mặt cũng không biến sắc, hươu nhảy bên cạnh mắt cũng chẳng may động, thì mới có thể trở nên lợi hại, có thể chờ đợi kẻ địch."
Dù thực lực thế nào, chỉ xét riêng về mặt tâm tính thì cả hai bên đều có tâm tính của cường giả.
Càng gấp gáp lại càng bình tĩnh. Càng khát vọng lại càng tự kiềm chế.
Nếu như chỉ phá vòng vây báo tin, dựa vào một đám tu sĩ của phù đảo Đinh Mùi cùng với thực lực và thủ đoạn của Phù Ngạn Thanh thì bọn họ thích hợp hơn Khương Vọng, cơ hội thành công cũng lớn hơn.
Nhưng Khương Vọng còn là mục tiêu mà Bạch Tượng Vương dùng để lấy lòng Huyết Vương, là tấm thẻ cược quyết định gã có tiếp tục trận chiến này hay không.
Phù Ngạn Thanh chạy thoát sẽ không ảnh hưởng đến quyết tâm chiến tranh của Bạch Tượng Vương. Nhưng Khương Vọng thì không phải vậy.
Cho nên cuối cùng hắn xuất hiện tại đây.
Mà hắn gánh vác trọng trách như vậy, trốn ở nơi cách xa Giới Hà, không có một tí tiến triển nào. Điều này rất dễ khiến người ta lo lắng.
Hắn đợi chừng một khắc, thấy ít nhất ba đội chiến sĩ Hải tộc đi đến Giới Hà.
Nhưng Ngư Tự Khánh vẫn không có động tĩnh gì.
Không chỉ không nhúc nhích, mà cũng không phái những chiến sĩ Hải tộc này ra.
Quá thận trọng, tên này không chỉ có mỗi thực lực mạnh mà thôi.
Trước khi năm đội Hải tộc tới Giới Hà, những chiến sĩ Hải tộc ở trước Giới Hà vẫn không rời nửa bước.
Có mấy lần Khương Vọng mạo hiểm tới gần, quan sát tình hình thông qua Hồng Trang Kính.
Bọn Hải tộc này đã triệu tập hải thú, huyết tế tại chỗ, đắp lên một bức tường máu thịt ở trước Giới Hà. Trên bức tường máu me đầm đìa kia phủ kín gai xương, giữa các gai xương lại ẩn giấu không ít con mắt.
Khương Vọng không biết đây là tường gì, nhưng biết rõ bức tường máu này không dễ phá!
Nó càng ngày càng dày, càng ngày càng cao, càng ngày càng dài, về sau đã trực tiếp ngăn lại bảy dặm Giới Hà.
Theo thời gian trôi qua, Ngư Tự Khánh cũng không làm theo ước hẹn rời khỏi Giới Hà đi tìm hắn. Mà trái lại chỉ phòng thủ kiên cố ở Giới Hà, không ngừng tăng cường lực lượng phòng ngự ở đây.
Khương Vọng càng chờ đợi, hy vọng phá vòng vây lại càng xa vời.
Nếu như lúc trước, việc hắn phải đối mặt với Ngư Tự Khánh và Thủy Ưng Vanh rồi mạnh mẽ đột phá vòng vây chỉ có độ khả thi khoảng một phần mười. Vậy thì hiện tại, sau khi có thêm bức tường máu thịt này, độ khả thi của việc phá vòng vây đã hoàn toàn là con số không.
Ngư Tự Khánh muốn bản thân đứng ở thế bất bại, sau đó mới tìm kiếm khả năng chiến thắng. Nếu bỏ qua sức chiến đấu, thì loại đối thủ này cũng đã vô cùng đáng sợ, có thể coi là soái tướng tài giỏi chân chính.
Khương Vọng bỗng nhiên phát hiện, ngoài việc chờ đợi thì hình như bản thân không còn cách nào khác!
Mà kết cục của chờ đợi ...
Phù đảo Đinh Mùi sẽ bị hủy diệt, khu vực Đinh Mùi sẽ hoàn toàn trở thành khu vực của Hải tộc. Mà hắn - người bị vây ở trong khu vực này cũng sẽ sớm bị tìm ra thôi.
Có lẽ hy vọng duy nhất chính là viện trợ của Nhân tộc.
Nhưng phải chờ đến lúc nào mới được, mà hắn có thể chống đỡ được cho tới lúc đó hay không, rồi lúc đó có thành công hay không?
Tình cảnh gian nan!
Là chiến trường chính của Nhân tộc và Hải tộc, Khương Vọng chỉ mới tới Mê Giới không lâu đã mấy lần rơi vào tình cảnh nguy cơ sống còn.
Thảo nào có nhiều cường giả mất mạng tại đây như vậy.
"Ta sẽ là một trong số họ sao?"
Chiến đấu với Bích Châu bà bà hay là với con trai của Huyết Vương kia đều là trận đánh sinh tử, lúc đó tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng Khương Vọng vẫn luôn chắc chắn rằng mình sẽ thắng, chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ thất bại.
Cuối cùng người chết thực sự là đối thủ.
Nhưng việc không thể tiến cũng không thể lùi trong lúc đối đầu với Ngư Tự Khánh, khiến hắn không kìm được mà nghĩ đến vấn đề này.
Đại điển Hải Tế năm sau, không biết còn có thể dắt những hồn niệm ở khu vực Đỉnh Mùi về lại được hay không...
Hắn không muốn chờ đợi, không muốn lãng phí một chút thời gian nào.
Nhưng hắn biết rõ... chỉ có thể chờ đợi!
Khương Vọng dùng ý chí đáng sợ áp chế nỗi kích động muốn liều chết đánh cược một lần. Từ đầu tới cuối chỉ yên lặng chờ đợi, không làm ra bất cứ động tĩnh gì.
Khi mà trước Giới Hà đã tập trung hơn một trăm chiến sĩ Hải tộc, khi mà bức tường máu thịt kia gần như đã trở thành một cự thú khủng bố, cuối cùng Ngư Tự Khánh mới ra quyết định.
Gã bắt đầu phân công các tiểu đội Hải tộc, từng đội từng đội đi về các hướng khác nhau triển khai tìm kiếm.
Vị trí đứng của những chiến sĩ Hải tộc này rất đáng được chú ý, Khương Vọng không thấy được nó ảo diệu như thế nào, nhưng có thể đoán vị trí đứng này rất tiện cho việc liên hệ với nhau.
Mà mỗi một chiến sĩ trong đội Hải tộc thì đều có vật màu đỏ hình vảy lân ở trên mu bàn tay.
Không khó để đoán ra được, vật ấy duy trì một loại liên hệ nào đó giữa tất cả các đội Hải tộc với nhau.
Nếu không quan sát qua Hồng Trang Kính, chỉ sợ Khương Vọng khó mà nhìn thấy được rõ như vậy.
Cứ thế, một tấm "lưới đánh cá" đã được dựng lên bởi những chiến sĩ Hải tộc kia.
Lấy Giới Hà làm trung tâm mà giăng lưới về bốn phương tám hướng.
Ngư Tự Khánh coi như là người khống chế tấm lưới này, hoàn toàn nắm chắc cục diện.
Nhưng Khương Vọng chỉ chờ, chờ đến bao giờ tên này mới rời đi.
Dù thấy bức tường máu thịt kia rất khủng bố, nhưng có lẽ thứ càng khó đối phó hơn chính là bản thân Ngư Tự Khánh.
Thế nhưng, bởi vì Hải tộc đã quăng ra tấm lưới lớn này, nên hắn không thể không rút lui xa hơn, xa tới mức có dùng Hồng Trang Kính cũng không thể quan sát được Ngư Tự Khánh.
Nói cách khác, hiện tại hắn đã không thể đoán xem Ngư Tự Khánh có rời khỏi Giới Hà đi tìm hắn hay không.
Đối mặt với tấm lưới đánh cá kia, hắn cũng không thể dùng phương thức tập sát, tiêu diệt mấy tiểu đội Hải tộc để làm xáo trộn thế trận của đối thủ được.
Ngư Tự Khánh thực sự bố trí cực kỳ chặt chẽ và cẩn thận.
Đây là một chiếc lưới lớn từ từ nới rộng, chỉ cần hắn chạm vào một điểm ở trong đó, các điểm khác sẽ phản ứng lại cực nhanh.
Nếu hắn cố tình giết ai đó trong đội ngũ truy giết này, thì chỉ có thể làm cho sức mạnh của đội truy giết này suy yếu trong một thời gian ngắn, nhưng trên thực tế lại giúp đối phương thu nhỏ phạm vi, được không bù cái mất.
Hắn đã từng được trải nghiệm chiến pháp truy giết của Hải tộc một lần. Lúc đó đối mặt với con trai Huyết Vương, hắn cũng phải dùng hết toàn lực đánh giết mới mở ra được đường sống.
Mà lần này, đối thủ càng nhiều lại càng mạnh hơn.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cách duy nhất chính là chờ tấm lưới này mở rộng đến phạm vi cực hạn, mở rộng đến mức "mắt lưới" đủ để hắn lọt qua, lúc đó hắn mới có thể xuyên qua nó và trốn đến sau mắt lưới.
Đương nhiên đây là chuyện rất khó khăn, nhưng Khương Vọng có Nặc Y có thể che giấu bản thân, lại có Hồng Trang Kính có thể soi sáng chu vi năm mươi dặm, nhờ đó mà có thể quan sát được hết mọi hành động của đối phương.
Đây là tình cảnh nguy hiểm liên quan đến sống chết, vừa là trò chơi trốn tìm.
"Dù cho núi Thái Sơn có đổ trước mắt thì mặt cũng không biến sắc, hươu nhảy bên cạnh mắt cũng chẳng may động, thì mới có thể trở nên lợi hại, có thể chờ đợi kẻ địch".
Bạn cần đăng nhập để bình luận