Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2518: Tinh Đồ Huyền Cấu (1)

"Ta không đồng ý!"
Tịnh Lễ lớn tiếng nói.
Nữ nhân này quá độc ác.
Rõ ràng là muốn phá hoại Phật tâm, cản trở đại đạo của sư đệ, gã thân là sư huynh, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Nhưng gã lại nghe thấy giọng nói của sư đệ sau lưng mình:
"Nếu như Ngọc Thiền cô nương không chê, cứ ở lại đây một thời gian."
"Sư đệ!"
Tịnh Lễ quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tổn thương.
‘Sao thằng nhóc này lại không hiểu nỗi khổ tâm của sư huynh chứ?’.
Khương Vọng đưa tay vỗ vai Tịnh Lễ:
"Được rồi, tiểu sư huynh, chuyện này cứ để cho đệ xử lý."
Giọng nói của hắn ôn hòa, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Liên Ngọc Thiền không giống người thật sự quyết tâm từ bỏ quốc gia như Bạch Ngọc Hà, cũng không giống kẻ đã không còn ai dẫn đường như Lâm Tiện, thu nàng về môn hạ không phải là chuyện thích hợp, nhưng để nàng ở lại làm một nhân chứng thì không thành vấn đề. Tượng quốc không muốn đắc tội hắn, hắn cũng không có ý định kết thù khắp nơi.
Chỉ cần giữ vững một loại ăn ý ngầm với nhau là tốt nhất.
Tịnh Lễ chớp chớp mắt, hơi có chút tủi thân nói:
"Được rồi."
"Đa tạ công tử không bỏ, Ngọc Thiền có thể..."
Liên Ngọc Thiền vốn muốn nói mình có thể làm hộ vệ, nhưng nghĩ đến bên trong tửu lâu này hình như cũng không có ai cần nàng ta bảo vệ, còn nếu nói xuống bếp giúp đỡ, nàng lại thật sự không có tài nấu nướng, cuối cùng chỉ đành nói:
"Bưng bê đồ ăn."
Khương Vọng có chút ôn hòa nói:
"Nếu đây là công việc khiến cô nương cảm thấy thoải mái, vậy thì không thành vấn đề."
Trước khi đến Tinh Nguyệt Nguyên, tâm trạng của Liên Ngọc Thiền kỳ thực khá là thấp thỏm.
Nàng ta đã từng được chứng kiến phong thái của thiên kiêu đệ nhất Đại Tề năm xưa, lỗ tai nghe những câu chuyện huy hoàng kia cũng đã sắp mọc kén cả rồi, nhưng lại chưa từng thật sự tiếp xúc với người này. Không biết cảm giác khi ở chung là như thế nào, có phải là hạng người kiêu ngạo hay không.
Lần này đến đây với tư thái rất thấp hèn, cũng là thấp hèn vì đất nước.
Bản tâm của Liên Ngọc Thiền vốn thanh tao và kiêu ngạo, nàng quanh quẩn bên ngoài lầu rất lâu, chỉ vì đất nước của mình được ổn định mà không thể không đến, cũng không biết bản thân mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nhưng giờ khắc này nàng lại đột nhiên cảm thấy yên lòng. Vị thiên kiêu tuyệt thế từng làm mưa làm gió thiên hạ, lúc ẩn cư cũng khiến tứ phương lay động kia cũng không phải là người khéo léo đưa đẩy, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lời nói và cử chỉ của đối phương dù rất tùy ý, nhưng lại có một loại lực lượng khiến người khác hoàn toàn an tâm.
Không hiểu sao lại đáng tin cậy.
"Vậy sau này cứ đi theo Đông gia làm việc."
Nàng ta mỉm cười, xinh đẹp như hoa sen nở, khiến cho không ít thực khách ngây người.
"Chuyện tiền công gì đó, sau này cô nương cứ bàn bạc với Bạch chưởng quỹ là được."
Khương Vọng mỉm cười đi về phía hậu viện.
Đại Đông gia của tửu lâu Bạch Ngọc Kinh muốn đi xử lý tên sát thủ đáng thương kia.
Xem thử là sát thủ nhà nào, trình độ chuyên nghiệp lại kém cỏi đến như vậy.
Tịnh Lễ nhắm mắt theo đuôi sư đệ nhà mình, Liên Ngọc Thiền cũng tò mò đuổi theo phía sau.
Bạch Ngọc Hà vẫy tay gọi một tiểu nhị ngồi sau quầy thay cho y, cũng thong dong đứng dậy, đi về phía hậu viện.
Tiếng củi bị chẻ đứt ở hậu viện vẫn vang lên đều đều.
Khoảng cách, âm lượng, âm sắc của mỗi một âm thanh đều hoàn toàn giống nhau.
Người trong nghề đều biết làm được điều này khó khăn đến mức nào, bởi vì trên đời không tồn tại hai khúc gỗ nào giống hệt nhau. Điều này có nghĩa là mỗi một đao của Lâm Tiện, đều cần phải điều chỉnh vừa vặn trong nháy mắt tiếp xúc với khúc gỗ, mới có thể khiến cho tất cả trở nên thống nhất như vậy.
Gã chuyên chú đến như thế, mỗi một đao bổ xuống đều giống như đang chém giết kẻ thù không đội trời chung.
Trong tiếng bổ củi vang lên đều đều này, có thể tưởng tượng được áp lực tinh thần của tên thích khách nhỏ bé bị nhốt trong kho củi kia lớn đến nhường nào.
Khi cửa của kho củi được mở ra, ánh sáng bên ngoài đột nhiên chiếu vào trong, đập vào mặt. Hàn Thiệu mặt mày dữ tợn vội vàng nhắm chặt hai mắt, sau đó mới chậm rãi mở ra.
Giờ chết đang buông xuống, gã nhất định phải nhìn chằm chằm cừu nhân, mang theo oán hận nguyền rủa gì đó.
Sau đó gã nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi, ôn hòa thanh tú.
Phía sau người này có một mỹ nhân dung mạo tinh xảo tú lệ, còn có một nam tử tuấn tú da trắng như ngọc. Nhưng rõ ràng là hai người kia đều lấy kẻ đứng trước mặt làm chủ.
Đây chính là Khương Vọng sao? Gã nghĩ.
Sau đó gã lại nghe người này hỏi ra một câu:
"Vì sao ngươi lại đến ám sát ta?"
Vì sao ư?
Hàn Thiệu suy nghĩ một chút, đột nhiên vô cùng phẫn nộ, rướn người xông lên:
"Ngươi còn dám hỏi vì sao!?"
Nhưng gã căn bản... không thể động đậy!
Thậm chí người trước mặt này còn không có bất kỳ động tác nào.
Chỉ là nam tử đang bổ củi trong sân kia giờ phút này lại liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ một ánh mắt đã khiến cho gã không thể động đậy!
Hàn Thiệu cứng đờ ở nguyên chỗ.
Sau đó Khương Vọng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt gã:
"Chẳng lẽ ta không nên hỏi vì sao ư?"
Hàn Thiệu nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta chính là nhân sĩ phủ Ngô Hưng, Đại Hạ quốc, họ Hàn tên Thiệu, bây giờ ngươi biết rồi chứ?!"
Khương Vọng đương nhiên là biết rõ.
Hiện tại là năm 3922 theo Đạo Lịch, trên đời đã không còn Hạ quốc.
Tề diệt Hạ là cuộc chiến tranh giành đất đai, cầu chính là ổn định và hòa bình lâu dài, đối với bách tính mà nói không phải là không có chút tổn hại nào, nhưng cũng là không thêm đao binh. Người đầu hàng đều được miễn tội, kẻ ngoan cố chống cự cũng được khoan dung.
Nhưng có một trường hợp ngoại lệ, chính là bộ hạ dưới trướng Điền An Bình. Ngay cả tính mạng của quân Tề mà y cũng không để ý, sao có thể quan tâm đến tính mạng của người nước Hạ cơ chứ? Trận Điền An Bình đánh chết Xúc Công Dị, mười vạn quận binh Đại Tề chết đến chín vạn. Vậy người Tề phải trút giận hận thù lên ai?
Phủ Ngô Hưng sau chiến tranh đổ nát hoang tàn, là một phủ bị phá hủy triệt để nhất trong số các phủ của Hạ quốc. Nếu không phải Quý Ấp thành bị công phá kịp thời, Hạ hoàng đầu hàng đủ nhanh, phủ Ngô Hưng chỉ có thể bị san thành bình địa.
Mặc dù không thấy ghi trong quân báo, tin tức cũng bị phong tỏa trong Hạ cảnh năm xưa.
Mà thân là nhân sĩ của phủ Ngô Hưng, Hàn Thiệu rốt cuộc đã trải qua những gì, cũng có thể tưởng tượng được đại khái.
Nhưng vấn đề là... trong chiến tranh Tề Hạ, phủ Ngô Hưng thuộc về chiến trường tuyến bắc, mà cựu Võ An hầu lại chinh chiến ở chiến trường tuyến đông, căn bản là không liên quan gì đến nhau!
Khương Vọng cũng không nói như vậy.
Tề đã diệt Hạ, người nước Hạ không quên cố quốc đến báo thù, hắn rất tán thành loại đạo lý này.
Người Hạ quốc đã trải qua đau khổ, mang sổ sách tính lên đầu người có công lao trong chiến tranh Tề Hạ chỉ đứng sau Tào Giai như hắn, hắn cũng không biện hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận