Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2333: Cát mịn làm kiếm reo

Lúc này thần tướng cự viên đã quá mức khổng lồ.
Năm ngón tay, tựa như năm ngọn núi.
Hoa văn trong lòng bàn tay kia, tựa như khe cốc.
Lông bay phất phới, tựa núi rừng dao động.
Thần lực vô biên vô hạn chèo chống cho hành động của thần tướng này.
Cứ lỗ mãng như vậy, đánh ra một chưởng như muốn giết sạch đám Yêu tộc ở đây!
Nếu thực sự như vậy, Lộc Thất Lang cũng không sợ hãi. Mọi người cùng nhau lao lên liều mạng, thể nào hắn cũng có thể nhẫn nại đến cuối cùng, nắm bắt cơ hội tốt nhất thoáng qua.
Nhưng linh cảm nảy sinh trong đầu lại rất mãnh liệt, nói cho hắn biết, mục tiêu của thần tướng cự viên này, thực ra là một đốm lửa nhỏ ở sâu trong tro tàn của cự đỉnh đồng xanh kia.
Vậy thì không thể tiếp tục nhẫn nại ...
Bàn tay như núi vừa mới trải ra.
Đám yêu trên Thiên Yêu pháp đàn đã tan tác như chim muông.
Lên núi, đường xuống núi, góc cạnh vân đài, thậm chí giữa không trung, nào có thoát được một cánh hoa mai.
Duy chỉ Lộc Thất Lang cầm kiếm nhìn lên, vẫn đứng một mình trước đại đỉnh đồng xanh.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng hồng, sục sôi kêu gọi:
"Thiên Yêu pháp đàn là nơi tiên hiền để lại, chúng ta há có thể ngồi nhìn nó bị ác thần tùy tiện hủy bỏ?!"
Thứ duy nhất đáp lại hắn, là bàn tay đầy lông của thần tướng cự viên đang phần Phật trong kình phong.
Thật sự là thói đời ngày càng tệ hại, lòng yêu nào còn như xưa.
Ngay cả Thiên Yêu pháp đàn cũng chẳng có ai bảo vệ!
Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa, Dương Dũ và Thử Già Lam, mấy người này vừa né tránh nguy hiểm vừa tiếp tục đánh sống đánh chết, căn bản không trông cậy được.
Chu Lan Nhược người mang thần thông khủng khiếp như vậy, rất khó bị lợi dụng.
Xà Cô Dư nang thái độ không liên quan gì đến ta, ẩn thân nhanh hơn bất cứ ai.
Sài A Tứ kia đã chạy lên thềm núi cao hơn, còn ở nơi đó lải nhải gì đó, đại khái muốn khuyên can một chút. Nói cái gì đó là xương cánh tay của trẫm, toàn mấy lời ngớ ngẩn.
Về phần Thái Bình Quỷ Sai...
Nghĩ đến nguy hiểm mà hắn từng cảm nhận được từ Thái Bình Quỷ Sai, Lộc Thất Lang trực tiếp điểm danh:
"Quỷ Sai huynh, anh hùng thiên hạ, chẳng qua chỉ có ngươi ta. Thời khắc nguy nan này chính là lúc chúng ta nên liên thủ vì đại nghĩa thiên hạ..."
Thân hình mập mạp của Thái Bình Quỷ Sai xoay mấy vòng, đã bước lên bậc thềm, thậm chí không buồn ngoảnh đầu lại!
Trư Đại Lực hắn đầu óc tràn ngập chính nghĩa, không phải là không có đầu óc. Tòa Thiên Yêu pháp đàn này bị hủy hoại không biết bao nhiêu năm rồi, còn sợ bị hủy thêm một lần nữa sao? Không biết tên họ Lộc kia đang âm mưu gì đây!
Quảng trường bên vách núi rộng lớn như vậy, nhất thời trống rỗng không, thậm chí âm trầm mịt mờ.
Thần quang vạn ngàn, không chiếu nơi vô phúc.
Thiên Yêu pháp đàn có quy mô tương đối lớn, đã trải qua rất nhiều năm tháng, dưới bàn tay khổng lồ đầy lông kia, nó trông tựa như viên bi. Mà Lộc Thất Lang, chính là một hạt cát mịn trên viên bi này.
Sau đó hạt cát mịn tạo thành tiếng kiếm ngâm!
Đó là ánh rạng đông đầu tiên ở cuối màn đêm dài vô tận, xé toang bầu trời u ám. Đó là âm vang đầu tiên vọng lên từ tĩnh lặng muôn đời.
Nó ắt phải sắc bén lắm thay!
Phải dùng thống khổ đâm tỉnh quá khứ, cần lấy máu tươi khai sáng tương lai.
Xưa nay Lộc Thất Lang vốn là công tử gấm vóc phú quý, lại có kiếm ý máu lửa như vậy, quả thực khiến vị Cổ Thần họ Khương trong thế giới gương kia kinh ngạc.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, trong kiếm ngâm đột nhiên vang lên sắc nhọn này, ẩn chứa vẻ tinh xảo tương xứng. So với bàn tay khổng lồ như dãy núi, kiếm trong tay Lộc Thất Lang, chỉ là một cây châm lông trâu. Bản thân Lộc Thất Lang cũng được kiếm quang vờn quanh, tôn thêm vẻ xuất trần.
Nhưng hắn lao lên chống trời, giơ kiếm đối địch.
Bàn tay khổng lồ gần như đè xuống bình đài trên núi.
Đám yêu đều ở ngoài bình đài.
Duy chỉ còn Lộc Thất Lang còn đang không ngừng lao lên, không ngừng lao lên... cho đến khi va chạm.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang phân hóa ngàn vạn, ngàn tia vạn sợi đều xuyên thủng cự chưởng này, tựa như ánh bình minh đâm rách đêm dài!
Chu Lan Nhược đứng ở con đường núi phía dưới, cảm ứng từ xa, biết được đã đắc thủ Bất Lão tuyền, tĩnh lặng quan sát.
Tuy bàn tay khổng lồ bị xuyên thủng, nhưng không có máu tươi, không thấy miệng vết thương, thậm chí thần tướng cự viên ngây ngốc kia không có phản ứng đau đớn, cứ như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng thần lực hùng hồn trong bàn tay khổng lồ kia đã hoàn toàn hỗn loạn. Như dòng nước chảy xiết va chạm lẫn nhau, xung đột với nhau, hoàn toàn lẫn lộn!
Kết quả theo đó kéo đến cũng cần đủ để hủy diệt tất cả Yêu Vương tại trận, một chưởng mang theo thần lực bàng bạc như thế, hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ dựa vào quán tính tiếp tục hạ xuống.
Tựa như là... một vị danh gia chưởng pháp bị cắt đứt gân tay.
Nhưng bàn tay khổng lồ như vậy, kinh mạch cũng tựa sông núi, sao có thể dễ dàng cắt đứt?
Nếu thật sự hạ thủ với kinh mạch, tuy có lực lượng Yêu Vương, cũng bó tay bất lực.
Lộc Thất Lang dựa vào linh cảm độc nhất vô nhị, chèo thuyền trên biển lửa. Mỗi một luồng kiếm quang đều đâm vào tiếp điểm thần lực quan trọng nhất, mới khiến cho núi non đứt đoạn, biển cả ngưng chảy.
Lúc này.
Cự chưởng của thần tướng cự viên suy sụp rủ xuống, vẫn theo quán tính của bản thân, mang theo tiếng vang hùng hồn.
Mà ngàn vạn kiếm quang đón chưởng đâm vào, cuối cùng hội tụ ở chỗ mu bàn tay của thần tướng cự viên, hội tụ thành một mỹ nam tử phong thái nhẹ nhàng.
Lang quân áo gấm kia tựa như đạp gió dưới chân, xuyên qua những sợi lông tơ dài như rừng, lao nhanh trên dãy núi cự chưởng còn đang bành trướng.
Dọc theo mu bàn tay, cánh tay, bắp tay.
Độ cao mấy trăm trượng, hơn nghìn trượng, đã bị Lộc Thất Lang vượt qua.
Mãi đến giờ phút này, dường như thần tướng cự viên mới ý thức được bàn tay và bản thân đã tách rời, mới cảm nhận được ở chỗ đó thần lực không chịu khống chế va chạm với nhau.
Trong đôi mắt sắc vàng như núi của nó, mang vẻ nghi hoặc cực lớn.
Thần lực va chạm dần dần mở rộng ra như sóng dữ, cuối cùng khiến cho nó cảm nhận được đau đớn. Bàn tay mất đi khống chế rơi xuống, phát ra tiếng nổ mãnh liệt rung trời động đất.
Nhưng không hề tổn hại đến Thiên Yêu pháp đàn chút nào, nó không cách nào thao túng lực lượng, tinh tế lấy ra đốm lửa trong đỉnh kia.
Bản năng cấp bách, ngơ ngẩn khó hiểu, đau đớn mới mẻ... Đủ loại cảm giác đan xen vào một chỗ như thế, khiến cho nên nó hoàn toàn không kiên nhẫn với tiểu yêu lao dọc theo cánh tay kia!
"Gào!"
Nó gào thét mở toang cái miệng khổng lồ, theo bản năng phát động lực lượng hủy diệt xoay quanh phía sau hàm răng nanh tanh tưởi.
Sau đó trên trời cao chợt lóe lên một vệt cầu vồng.
Lúc đó Thử Già Lam và Dương Du đang chém giết nhau, tuy giao đấu không ngớt, nhưng đều có kiềm chế, chỉ lượn lờ trên vách đá, hoàn toàn không liều lĩnh quyết đấu sinh tử như Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa, đánh nhau đến tận Vạn Thần hải.
Tiện tay đẩy gậy gỗ mà Dương Du đánh tới, rồi từ trên vách đá rời mắt nhìn sang - vừa lúc thấy Lộc Thất Lang tung người xuất kiếm xuyên qua cổ họng của thần tướng cự viên!
Kiếm quang sắc bén độc đáo kia, cũng xuyên thấu thần lực hủy diệt vẫn còn đang xoay quanh cổ họng!
Kiếm thuật độc môn do Lộc Thất Lang ở Thần Hương hoa hải sáng tạo ra, nghe nói sắc bén tới mức có thể xuyên thủng hết thảy. Hôm nay đã được tận mắt chứng kiến!
Lại nói Lộc Thất Lang một mình xông vào cái miệng khổng lồ của thần tướng cự viên, mang theo sức mạnh hùng hồn, tấn công chính diện đánh xuyên qua lực lượng hủy diệt ngưng tụ trong cổ họng của thần viên khổng lồ này. Đương nhiên là hắn cũng có thứ mà mình mong muốn.
Nhưng tuyệt đối không thể là vì "bảo vệ Thiên Yêu pháp đàn do tiên hiền để lại".
Vì bảo vệ một tòa Thiên Yêu pháp đàn còn đang thiêu đốt, có hi sinh gì cũng không hiếm lạ. Nhưng một tòa Thiên Yêu pháp đàn đã tắt lửa không biết bao nhiêu năm, hầu như chỉ còn lại vinh dự trên ý nghĩa, lại thêm hắn là một hạt giống Thiên Yêu như vậy, làm sao đáng giá cho được?
Bên phía Nhân tộc có câu nói:
"Lòng người cách một lớp da".
Nếu bảo hắn nói, vô luận lòng người lòng yêu gì, ngăn cách nào chỉ lớp da, rõ ràng còn có gân cốt máu thịt. Bất cứ ai cũng đừng hòng liếc mắt một cái mà nhìn thấu đáo.
Hiện tại đám yêu ở đây, kẻ nào cũng giảo hoạt nhanh trí, đều có tâm tư đầy bụng.
Thời đại lôi tình cảm, lôi lý tưởng ra có thể lừa gạt thiên quân vạn mã, đã sớm qua rồi!
Kẻ đầu óc đơn thuần như Viên Mộng Cực kia, ngược lại thành ra hiếm có!
Bất luận hắn xúi giục như thế nào, kích động tình cảm ra sao, cũng không lừa được một kẻ trợ giúp.
Nhưng khi đám yêu tán loạn, cũng khiến hắn nhìn thấy cơ hội.
Không ai chịu ra tay, ngược lại cũng có thể thấy, e rằng không ai nhận thức được giá trị của thần tướng cự viên này - có kẻ nào sau khi thật sự hiểu rõ giá trị của thần tướng cự viên, còn đành lòng ngồi nhìn hắn đoạt lấy đốm lửa trong đỉnh?
Linh cảm của hắn nói cho hắn biết, ngoài Linh Hi Hoa sớm dẫn dắt lực lượng Vạn Thần hải ra, Vạn Thần hải này còn có kẻ âm thầm chú ý.
Nhưng suy luận nói cho hắn biết, âm thầm chú ý kia, cũng giống như của Hi Hoa, mục đích đối với Vạn Thần hải không giống như Lộc Thất Lang.
Cơ hội sinh ra trong loại sai lệch này.
Tuy hiện giờ tuy không phải là thời điểm trong kế hoạch, không đạt tới mức độ tốt nhất, nhưng cũng có thể xem là một loại thời cơ.
Cái gọi là mời chào không bằng ngẫu nhiên gặp gỡ, linh cảm tuyệt hảo vốn là trời sinh!
Một kiếm xuyên thủng lực lượng hủy diệt vẫn đang xoay quanh kia, Lộc Thất Lang một mình nhảy vào cổ họng thần tướng cự viên, phảng phất nhảy vào một vực sâu kinh khủng thăm thẳm không thấy đáy!
Thần lực quá mức hùng hồn, gần như đã hiện ra thực chất, lóe lên từng vệt sáng trong vực sâu khủng khiếp tới tận cùng này.
Mà thần quang thỉnh thoảng chiếu rọi, hai bên vách thịt chồng chất lên nhau tạo thành "ghềnh đá", là từng bàn thờ thần linh san sát dày đặc!
Chúng dường như là bộ phận quan trọng nhất của thân thể này, là nội tạng nhồi nhét đến cực hạn, trang hoàng cho thể nội thần tướng cự viên một vẻ thần dị mà kinh hồn.
Trong mỗi một tòa điện thờ, đương nhiên đều có một vị thần đang ngồi.
Tuy tất cả đều nhắm mắt mím môi, thần thông không hiện, nhưng tự có thần quang lưu chuyển, tự có ánh sáng giao thoa, tự có thần cương uy nghiêm. Đủ loại thần uy đan vào cùng một chỗ, có sức nặng thực chất.
Nhảy vào bụng cự viên, nhìn thấy hang vạn thần!
Tất cả những cảm thụ trước mắt này, không khác một chữ so với lời nói của lão tổ.
Nhưng rõ ràng thần tướng cự viên này là mới sinh ra, thậm chí là sau khi xâm chiếm Viên Mộng Cực, mới xuất hiện ra linh trí đơn giản.
Mà tất cả những chuyện này đều được nhìn nhận từ trước.
Tầm mắt của Thiên Yêu quả khác với phàm tục.
Trong vực sâu có một loại thần quang mơ hồ đang sinh ra.
Chúng bị linh trí đơn giản quản lý, phản ứng tương đối chậm chạp. Đương nhiên, có toàn bộ Vạn Thần hải ủng hộ, cho dù phản ứng có chậm chạp đến đâu cũng có sát thương cực lớn. Lực lượng hùng hồn kia một khi vận động sẽ tựa như núi cao sụp đổ, hồng thủy tuôn trào, tốc độ có nhanh hơn nữa cũng phải bị nó cuốn qua.
Kiếm trong tay Lộc Thất Lang không ngừng đâm ra, mỗi lần ra tay đều đâm thủng nó trước khi mối liên hệ sản sinh. Đương nhiên đây không phải kế sách triệt để, không thể cắt đứt khả năng.
Nhưng trong quá trình này, hắn đã vô cùng hạn tiếp cận mục tiêu.
Vực sâu không gió, hắn tự mang theo gió mà đến. Nhanh chóng tốc rơi xuống nơi đây, lướt qua vô số điện thờ, lao về phía vực sâu càng thêm sâu thẳm.
Lần này đến phá sơn đạp hải, hái xuống Thần Anh!

Thần tướng cự viên vẫn là nửa người trong biển mây, vẫn còn đang thu nạp lực lượng Vạn Thần hải, vẫn đang bành trướng, mặc dù không nhanh chóng như lúc đầu, nhưng dường như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Tay phải không thể khống chế của nó đã che ở trên đại đỉnh bằng đồng xanh kia, thuận tiện lấp kín bình đài.
Tựa như trở thành một bình đài khác.
Đương nhiên theo thần lực không ngừng cọ rửa, kiếm quang xuyên thủng tiếp điểm mấu chốt của Lộc Thất Lang cũng đã sớm bị loại bỏ.
Hiện tại không thể nhúc nhích thuần túy là vì trí tuệ của thần tướng cự viên chưa thể theo kịp, vẫn chưa biết xử lý thần lực đã rối loạn như thế nào. Nhưng biển cả nổi sóng rốt cuộc cũng có lúc bình yên.
Thần lực của Phong Thần đài mà Thái Cổ hoàng thành đưa tới cõi này vốn là lực lượng thuần túy đã "gột rửa" qua rất nhiều lần. Chỉ là hiệu triều vạn thần, khó tránh khỏi có một số dấu ấn có mức độ phức tạp bất đồng, cần một chút lực khống chế, dẫn dắt chúng theo cùng một phương vị.
Thần lực không ngừng bành trướng, tất cả dấu ấn rồi sẽ tiêu tan, cuối cùng vẫn sẽ trở về với bản thể của lực lượng.
Đám yêu ở đây đều không phải hạng tầm thường, tất nhiên không thể không biết sự nguy hiểm của thần tướng cự viên này. Nhưng mỗi kẻ đều ôm một bụng mưu tính riêng.
Trong gió núi lạnh lẽo thấu xương, thân hình Xà Cô Dư như ẩn như hiện. Nhưng trong cái ẩn hiện ấy, có âm thanh lạnh lùng truyền tới:
"Trời sinh ngươi đã có ác cảm với thần linh?"
Ả hỏi Trư Đại Lực.
Có lẽ là do đồng hành một đoạn đường, lúc trước Trư Đại Lực trốn ra khỏi Thiên Yêu pháp đàn đã vô thức chạy trốn tới gần ả.
Hung danh của Xà Cô Dư, không nói thiên hạ đều biết, chỉ riêng trong mấy địa vực lân cận Thần Hương hoa hải, Thiên Tức hoang nguyên này, ai mà chẳng kinh hãi?
Có thể nói bất kỳ thiên kiêu nào ở nơi đây đều không dám không chút phòng bị đứng ở bên cạnh ả.
Duy chỉ có tên Quỷ Sai Thái Bình này, hình như không biết chữ "chết" viết như thế nào. Hay là thật sự cường đại đến mức không sợ đánh lén?
Dương Dũ pháp sư xếp hạng thứ năm trên Thiên bảng, sau khi phát hiện ra lực lượng chân thật của Linh Hi Hoa, trong mắt còn có vẻ kinh hãi.
Trư Đại Lực sửng sốt một hồi, không ngờ Xà Cô Dư vốn trầm mặc ít nói lại chủ động hỏi hắn. Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, nghiêm túc đáp:
"Ta không có ác cảm với thần linh, ác cảm của ta chỉ nhằm vào cái "ác". Ta chỉ giết Tà Thần, Ác Thần."
Xà Cô Dư nói:
"Yêu giới có nhiều Tà Thần Ác Thần như vậy, ngươi giết được hết sao?"
Trư Đại Lực nói "Làm những gì ta có thể làm."
Bộ áo đi đêm và thân hình béo phì của hắn không hợp với những thiên kiêu này.
Nhưng thái độ bình tĩnh và kiên định của hắn lại khiến hắn không hề nhỏ bé.
Trong lúc chạy trốn, hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Chẳng qua là so với quý nữ danh môn khí chất dịu dàng như Chu Lan Nhược, hắn vô thức cảm thấy ngược lại Xà Cô Dư càng vô hại .
Xà Cô Dư không nói gì thêm.
Qua năm nhịp thở, Trư Đại Lực nói:
"Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không? Ta vẫn luôn muốn hỏi nhưng chưa hỏi, vừa rồi thấy mới đó thôi mà Viên Mộng Cực đơn đã không còn, đột nhiên lại muốn hỏi."
Lời này nói khó hiểu, nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Xà Cô Dư không nói đồng ý, không nói không đồng ý, chỉ lặng lẽ nhìn thần tướng cự viên, chú ý biến hóa của Vạn Thần hải.
Trư Đại Lực bèn hạ giọng hỏi:
"Vì sao ngươi tự tàn sát tộc nhân?"
Xà Cô Dư không nói gì.
Chỉ có gió núi va vào vách đá.
Vù vù lại vù vù.
Không biết la hét cái gì.
Lúc này Thần Sơn, có ba chiến trường.
Thử Già Lam và Dương Dũ thì không cần phải nói, Lộc Thất Lang một mình đại chiến trong ngực bụng thần tướng cự viên. Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa kia đã giết đến biển mây cuồn cuộn, tượng thần xung quanh đều tránh né.
Cả hai đều không phải yêu không phải người, không phải ma, chém giết với nhau, đủ loại thủ đoạn ly kỳ quỷ quyệt.
Là quân cờ đại biểu Tam Ác Kiếp Quân giết vào thế giới Thần Tiêu, tự phụ với cái gọi là "Linh tộc đầu tiên trên thế gian", Linh Hi Hoa quả thực có trình độ phi phàm. Tinh thông công pháp Yêu tộc, Nhân tộc, Ma tộc, hầu như là dung hợp thành một, lợi dụng tối đa ưu thế thân thể của hắn.
Ngược lại Hùng Tam Tư gần như không lợi dụng thân thể, chỉ không ngừng thể hiện ra đủ loại đao thuật phi phàm.
"Vì thành tựu vĩ đại, chúng ta phải trải qua gian khổ."
Lúc này Linh Hi Hoa trên người một nửa là sương đen, một nửa là gai xương, cuồn cuộn trong biển mây, âm thanh hiểm ác:
"Ngươi may mắn trở thành Linh tộc, nên tiếp nhận bản thân mới phải. Lẽ nào nhắm mắt lại thì ngươi không còn là bộ dạng này nữa sao? Thức dậy sau giấc ngủ, chẳng lẽ còn có thể quay về ngày hôm qua?"
Đương nhiên Hùng Tam Tư biết làm sao có thể chọc Linh Hi Hoa đau nhức.
Ví dụ như ta mới là Linh tộc đầu tiên trên thế gian được Tam Ác Kiếp Quân công nhận.
Ví dụ như yêu văn trên mặt ngươi, hắn vốn định gieo vào trên mặt ta, cuối cùng lại từ bỏ.
Nhưng Hùng Tam Tư không nói.
Những điều này có lẽ là niềm kiêu hãnh của Linh Hi Hoa, đối với hắn chỉ là sự sỉ nhục.
Cho nên gã im lặng.
Giữa chư thần đang im lặng, cũng im lặng chém giết.
Trái tim đang đập kia, là tiếng vang duy nhất trong cơ thể hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận