Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2301: Thiên Yêu giằng co, một mình dưới mái hiên

Dưới ánh trăng, Lộc Tây Minh đạp lên con đường hoa đi đến, Thần Hương hoa hải, Tử Vu khâu lăng, Thiên Tức hoang nguyên, tồn tại chí cao của ba nơi, vào lúc này lại hội tụ một chỗ.
Tề tụ tại Ma Vân thành.
Thiên địa vì đó chợt yên tĩnh, quy tắc bất đồng đang phát sinh. Thiền Pháp Duyên và Kỷ Tính Không không hẹn mà cùng giảm bớt chấn động tranh đấu, dần dần xoa dịu gợn sóng.
Lúc nào Thần Tiêu bí tàng triệt để triển lộ chân tướng, xuất hiện khiếm khuyết to lớn đủ để khiến cường giả đỉnh phong tới gần, khi đó vở kịch đêm nay, có lẽ mới chính thức bắt đầu!
"Đúng vậy, tối nay đặc biệt náo nhiệt!"
Hổ Thái Tuế nghiêng mắt nhìn qua, trong con ngươi hổ phách là biển hoa:
"Lộc gia muội tử, sao lại đến đây?"
Lộc Tây Minh cười nhẹ, nhưng không chút dịu dàng, hàng mi thanh tú tựa liễu diệp đao:
"Vì sao ngươi đến, ta cũng vì thế."
Hổ Thái Tuế đạo:
"Rốt cuộc năm đó Thần Tiêu Vương rốt cuộc đi tới vị trí nào, cho đến nay vẫn chưa chứng thực. Ta muốn truy tìm dĩ vãng, hỏi chỗ sâu trong thời gian... Lộc gia muội tử có muốn đồng hành?"
Lộc Tây Minh giọng điệu nhẹ nhàng:
"Nhưng hình như ngươi không được hoan nghênh."
Hổ Thái Tuế nhìn thoáng qua phương hướng Chu Huyền chạy đi:
"Ta đang nghĩ biện pháp."
Lộc Tây Minh cười mà không nói.
Bọn họ chuyện trò vui vẻ, không coi ai ra gì.
Chu Ý lại không thể nhịn được nữa. Nhìn thẳng vào hai vị cường giả đỉnh phong này, trong mắt tràn đầy ý lạnh:
"Xem ra tối nay không thể kết thúc ổn thỏa rồi. Mạnh được yếu thua vốn là đạo lý tự nhiên, bị thương cũng chỉ trách bản thân không đủ cẩn thận. Nhưng các ngươi đừng quên, vết thương trên người ta là gánh chịu vì Yêu tộc. Chính vì kháng cự cường giả Nhân tộc nên ta mới suy yếu đến nông nỗi này. Nhân tộc còn hiểu đạo lý đoàn kết đối ngoại, Yêu tộc chúng ta lại không bằng hay sao? Ta vì Yêu tộc mà huyết chiến sa trường, lâm vào an nguy sinh tử, thế mà hôm nay lại phải chịu cảnh như vậy ư?"
Hổ Thái Tuế nhíu mày:
"Những Thiên Yêu ở đây, có kẻ nào chưa từng huyết chiến mấy lần? Kẻ nào chưa từng liều mạng vì Yêu giới? Ngay cả lão hòa thượng Cổ Nan sơn cũng dính không ít máu. Nói những lời ong tiếng ve này, là muốn ai buông tay?"
Hắn lạnh lùng nói:
"Bí mật của cảnh giới này, bổn tọa đã trù tính nhiều năm, tất phải hỏi Thần Tiêu Vương. Ngươi bị thương hay không, ta cũng quyết phải làm. Sao vết thương lại trở thành giáp hộ thân của ngươi? Ngươi bị thương thì có tư cách gì mà ảnh hưởng đến quyết định của ta? Sao có thể ngây thơ như vậy! Chu Ý, ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi rút lui đi, ta sẽ không truy bắt. Kiên quyết ngăn cản thì đừng trách ta vô tình!"
Hắn không hề che giấu quyết tâm và thái độ lạnh lùng khốc liệt của bản thân trước mắt chúng yêu.
Đây đã là tối hậu thư.
Là cơ hội cuối cùng mà hắn đưa tới.
Chu Ý với tư cách Thiên Yêu bị thương ở chiến trường chủng tộc, có thể tự do thối lui, dưỡng thương ở nơi tầm bảo...
Nhưng Chu Huyền thì sao?
Chu Lan Nhược và Chu Tranh đang trong Thần Tiêu Chi Địa thì sao?
Ả mà đi, những đứa nhỏ này sẽ bị lột da róc xương ngay lập tức.
Mặc dù nói quan niệm về huyết thống của Yêu tộc không nặng bằng Nhân tộc, có đôi khi hậu duệ chỉ là thuộc hạ thân tín hơn một chút. Giống như Hổ Thái Tuế không cảm thấy giết mấy con cháu nhà họ Chu là đại sự gì, không cảm thấy Chu Ý có lý do mạo hiểm ngăn cản hắn.
Tuy nói cường giả Thiên Yêu, ngoài thân này hẳn là không có gì quan trọng...
Nhưng tính cụ thể đến muôn vàn loại, tình cảm cụ thể cũng khác nhau.
Dù sao đó cũng là hậu duệ của ả.
Yêu không phải cỏ cây, sao có thể vô tình?
Chu Ý nhìn Hổ Thái Tuế, nhìn Lộc Tây Minh, lại nhìn Thiền Pháp Duyên như chẳng nghe thấy gì, cùng với Kỳ Tính Không ẩn mình trong màn đêm... bỗng nhiên mỉm cười.
Trong đêm se lạnh này, ả cười ung dung tự tại, nói như thế này:
"Lúc Viên Tiên Đình đi khỏi, có để lại cho ta một câu nói. Ta đang suy nghĩ, có cần phải nói lại cho các ngươi nghe hay không."
Lộc Tây Minh có vẻ hăng hái nhìn cảnh tượng này.
"Ha!"
Hổ Thái Tuế cũng cười nói:
"Ngươi không hiểu rõ về trạng thái của mình, hay là đối với ta không đủ hiểu rõ? Đã muốn thể diện, lại muốn vải lót, còn lấy Viên Tiên Đình ra đè ép ta?"
Vị kia kiêu ngạo tự tôn, một mình đi khắp thiên hạ, nào có dễ di chuyển như vậy?
Chu Ý không cần nhiều lời, chỉ nhặt ra một sợi lông tơ màu vàng, đặt bên môi đỏ nhẹ nhàng thổi một cái.
Hào quang màu vàng kia nhẹ nhàng bồng bềnh, cô độc lay động trong bầu trời đêm.
Một bóng người mặc chiến giáp, lưng đeo áo choàng đỏ, cứ thế đáp xuống chỗ cao nhất trong thành - trên mái Phi Vân lâu, mà lại đang đứng trên mái cong giống như hùng ưng giương cánh.
Hắn ngồi trên mái cong, đối diện với trời cao.
Huyết Nguyệt ở ngay sau lưng hắn, áo choàng đỏ đang phấp phới trong gió.
"Nghe đây."
Đôi mắt hắn khép hờ, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ:
"Ta không biết là ai tới, là ai may mắn gặp mặt ông đây một lần. Nhưng mà, nghe đây!"
"Chu Ý và ông đây đã từng kề vai chiến đấu, ngay không lâu trước. Ngày thường ta mặc kệ, hiện tại Chu Ý bị thương..."
Hắn mở đôi mắt đỏ ngầu, chậm rãi nhìn về phía chiến trường giương cung bạt kiếm, hời hợt nhe răng:
"Ai dám động đến Chu Ý. Ông đây giết cả nhà hắn!"
Giọng nói của hắn không hung ác, nhưng giáp trụ mài mòn, áo choàng sắc máu, đã miêu tả quá cụ thể.
Hổ Thái Tuế không nói lời nào.
Thiền Pháp Duyên không nói lời nào.
Kỷ Tính Không không nói lời nào.
Cuối cùng Lộc Tây Minh nhẹ nhàng nói:
"Theo ta, chúng ta hà tất phải giương cung bạt kiếm? Vô duyên vô cớ tổn thương hòa khí, lại đánh mất thân phận. Bí mật của Thần Tiêu cũng được, khả năng vượt qua tuyệt đỉnh cũng được, đều là việc có vô hạn khả năng, thậm chí mờ mịt, đáng gì chứ? Chẳng phải chư vị đang ngồi đây đều có vãn bối trong đó hay sao? Cơ duyên vốn do trời định, cứ để tiểu bối tự mình đi tranh giành, không biết ý kiến của chư vị thế nào?"
Trước khi xuất hiện ở Ma Vân thành, Hổ Thái Tuế thật sự không ngờ Chu Ý lại trốn trong thành trì này để dưỡng thương. Hắn nghĩ trận chiến chủng tộc vừa qua, ra tay giết chết Chu Ý vừa bị thương trên chiến trường, thực chất cũng rất khó giải thích rõ ràng với Thái Cổ hoàng thành. Cho nên chủ yếu vẫn muốn đuổi đi.
Lôi kéo Lộc Tây Minh cùng nhau hỏi đạo về thời gian quá khứ, đã là nỗ lực cuối cùng của hắn.
Lúc này Viên Tiên Đình lên tiếng bá đạo tuyên bố sẽ bảo vệ, Lộc Tây Minh lại lập tức tỏ thái độ như vậy, hắn đã không thể cưỡng ép xông vào Thần Tiêu chi địa, để nhiều hạt giống Thiên Yêu như vậy mạo hiểm cùng hắn.
"Được, được, được."
Hổ Thái Tuế nói liền ba tiếng được, nói:
"Vậy thì để tiểu bối tranh giành. Nhưng chư vị đều phải có chuẩn bị, tranh chấp bí địa, sinh tử có số. Ai sống ai chết, chớ có trách móc."
Hắn có lòng tin đối với Hùng Tam Tư, vô luận thực lực hay là lòng dạ, tên Kình Diện Yêu này đều là lựa chọn tốt nhất, bằng không thì không thể có thanh danh vang dội như vậy ở Tử Vu khâu lăng, cho một kẽ hở là một bước lên trời.
Điểm duy nhất đáng lo chính là, quan hệ của Hùng Tam Tư và hắn, không thân mật như Thiên Yêu khác và hạt giống Thiên Yêu.
Hùng Tam Tư mưu đồ Thần Tiêu bí tàng, là hành vi lén lút, không cho hắn biết.
Hắn canh giữ điểm dừng của Thần Tiêu chi địa, cũng không báo cho Hùng Tam Tư biết,
để cho tiểu bối tự mình đi lấy, khả năng tiểu bối tàng tư rất lớn... Nhưng dù thế nào cũng tốt hơn gà bay trứng vỡ vất vả một hồi rồi công dã tràng.
Thiền Pháp Duyên có vẻ rất tin tưởngv ào Dương Dũ, vui tươi hớn hở nói:
"Bần tăng không có ý kiến, nói ra chúng ta... Đốt! Lũ chuột nhắt! Cách xa bảo của Cổ Nan sơn ta một chút!"
So với mấy lời này tràn ngập tự tin đối với tiểu bối nhà mình, biểu hiện của Kỷ Tính Không càng trực tiếp hơn hẳn. Không tiếp lời, biểu thị ngầm thừa nhận, đồng thời lại đi thăm dò Tri Văn chung. Rất có tư thế "Hoa nở hai đóa, mỗi bên một cành". Thiền Pháp Duyên vừa ngăn cản, hắn bèn thu tay lại.
Lại nói, từ cọng lông vàng bay xuống, Viên Tiên Đình ngồi trên mái cong.
Yêu Vương Viên Giáp Chính trong gian nhà Viên gia lập tức rời bàn lễ bái, cực kỳ cung kính.
Nhưng Viên Mộng Cực còn tỉnh tỉnh mê mê ngồi ở trên ghế đá, ngửa mặt nhìn vị bà con xa trong truyền thuyết kia. Có phần không biết đang trong rượu hay trong mộng. Tuy ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng mắt thấy tuấn kiệt toàn thành đều tới tham dự Thần Tiêu chi địa, chính hắn ở nhà ăn đạp, ít nhiều có chút không có phần chát đắng.
Sau khi Viên Tiên Đình uy hiếp xong, bèn không nhìn mấy vị Thiên Yêu kia nữa, ngược lại cúi đầu quan sát, thấy tiểu yêu Viên tộc ngồi thừ trong sân, tùy ý hỏi:
"Tiểu yêu khác của thành này đều tới Thần Tiêu chi địa, sao ngươi không đi?"
"Ta... ta..."
Đột nhiên thấy đại yêu trong truyền thuyết còn nói chuyện với mình, Viên Mộng Cực tự xưng là rất có tâm cơ, lại bỗng lắp bắp:
"Tiểu yêu trời sinh tính tình... đạm bạc! Không thèm để ý những thứ kia, lười tranh giành với bọn chúng."
Nói xong còn ngẩng cổ lên, bộ dạng rất kiêu ngạo, hiển nhiên là bản thân cũng tin tưởng.
"Vậy thì đi chơi một chuyến."
Viên Tiên Đình dứt lời, cũng mặc kệ thằng nhỏ này có bằng lòng hay không, tiện tay ngoắc một cái thả một cái, đã nhấc Viên Mộng Cực từ trong gian nhà kia lên, tựa như là đặt một khối gỗ nhỏ, bỏ vào trong Thần Tiêu mật thất!
Viên Giáp Chinh quỳ rạp trên mặt đất không dậy nổi, cảm giác men say đều hóa thành nước mắt giàn giụa.
Bọn họ và Viên Tiên Đình nào có quan hệ huyết thống gì?
Chẳng qua là năm đó trên chiến trường, bởi vì quan hệ cùng thuộc hạ, từng chinh chiến dưới trướng Viên Tiên Đình. Cái gọi là chinh chiến, cũng chẳng qua là Viên Tiên Đình xông về phía trước, bọn họ xông tới phía sau.
Cũng chưa từng nói qua lời nào.
Nhưng thật ra lão vẫn luôn tự xưng là bộ hạ cũ của Viên Tiên Đình, chính nhờ thanh danh của vị này mà Ma Vân Viên gia đã vượt qua bao nhiêu phong ba bão táp.
Không nghĩ tới như Viên Tiên Đình nổi danh hung ác như vậy, thấy lão mạo danh người nhà mà không hề so đo, ngược lại cho Viên Mộng Cực một cơ hội!
Thậm chí cơ hội này cũng chỉ là thứ yếu... Hôm nay thuận miệng nói những lời này mới là trọng điểm. Từ nay về sau cho dù lão làm sáng tỏ mình không có quan hệ gì với Viên Tiên Đình, những yêu quái khác cũng không dám tin. Từ nay về sau Ma Vân Viên gia mới xem như thật sự có nền tảng.
Có thể nói, hơn nửa đời người cố gắng của hắn, không bằng vị Thiên Yêu tuyệt thế này thuận miệng nói mấy câu. Hỏi sao hắn không cảm kích đến rơi lệ?
Ngay khi mấy vị cường đại đang nói chuyện, cuối cùng hư ảnh đại biểu cho Thần Tiêu chân bí kia cũng biến mất.
Tựa như rơi vào sâu trong lòng đất, tiến vào một thời không khác, không còn dấu nào vết tồn tại ở Ma Vân thành.
Ngay cả Tri Văn chung cũng hiển hóa ra được cái gì.
Chỉ còn lại gian nhà cũ của Sài gia đổ nát hoang tàn, bàn thờ cũ, giường ván gỗ đều không có, chỉ thấy bốn bức tường tĩnh mịch không một tiếng động.
Vẫn là Hổ Thái Tuế mở miệng:
"Nói lại thì vì sao vùng đất Thần Tiêu lại rơi vào căn nhà cũ này? Con Khuyển yêu vừa rồi, tổ tiên có nguồn gốc ra sao?"
Để hoàn thành việc "giấu giếm", hắn bỏ qua thân phận Thiên Yêu chi tôn mà tạm thời rơi vào trạng thái u mê, ẩn thân dưới tấm da phàm tục, chỉ trong thời khắc mấu chốt mới tỉnh lại. Trong trạng thái mê man này, hắn không thể nhìn thấu mọi việc xung quanh.
Loại trạng thái này đối với bản thân hắn cũng là một thời kỳ vô cùng nguy hiểm. Đối mặt với tình huống bất ngờ, rất có thể phản ứng không kịp.
Cũng chính vì Chu Ý bị trọng thương, mất đi năng lực khống chế với Thiên Tức hoang nguyên, khó có thể phát hiện ra sớm, hắn mới bằng lòng mạo hiểm như vậy.
Mà hắn tính toán điểm rơi cực kỳ chính xác, cuối cùng lại bị ngăn cách bởi một con phố. Điều này khiến hắn không khỏi nảy sinh rất nhiều hoài nghi.
Gian nhà cũ này có gì đặc biệt?
Có phải có kẻ nào đó âm thầm nhằm vào hắn?
Là ai đang tranh đoạt với hắn?
Xưa nay thiên ý khó dò, trong lòng hắn khó hiểu. Giữa dòng sông thời gian, có bao nhiêu ý chí tiềm tàng, lại có bao nhiêu nước cờ, không ai nói rõ được.
Tuy nói đã ở tuyệt đỉnh thế gian, nhưng ai chẳng muốn tiến thêm một bước? Khi đã có hết thảy, còn phấn đấu, còn mạo hiểm, đương nhiên trong lòng có chỗ mong cầu.
Núi siêu phàm đã leo đến đỉnh, vậy trên tuyệt đỉnh kia... nằm mơ cũng nhớ!
Viên Tiên Đình che chở cho Chu Ý một lần, hắn bằng lòng thối lui nhượng bộ.
Nếu như Viên Tiên Đình muốn cướp đoạt cơ hội mà hắn đã thấy, cho dù cơ hội này hư ảo đến cực điểm.
Hắn cũng sẽ liều mạng.
Hiện tại tranh chấp của mấy vị Thiên Yêu tạm thời kết thúc, chỉ chờ vùng đất Thần Tiêu thăm dò được căn nguyên gì đó.
Thân là cường giả đỉnh phong đứng ở chỗ cao tuyệt đối, tồn tại có tư cách quang minh chính đại ngồi ở chỗ chia cơm, đầu tiên đương nhiên là phải dọn sạch tai họa ngầm. Bất kỳ nghi hoặc nào đều phải được giải quyết, không thể cho phép kẻ cầm cờ trong bóng tối tồn tại.
Lộc Tây Minh cũng đưa mắt nhìn về phía Chu Ý, nơi này là Thiên Tức hoang nguyên, tình báo nơi đây, tất nhiên là phải hỏi Chu gia.
Chu Ý lạnh nhạt nói:
"Chu Huyền, giải thích nghi hoặc cho mấy vị quý khách."
Không bao lâu sau, Chân Yêu Chu Huyền đã bay trở về trong sân, theo bản năng giữ khoảng cách với Hổ Thái Tuế suýt nữa đã làm thịt mình, mặt mày vô cảm nói:
"Gian nhà này đã truyền lại rất nhiều năm. Chủ nhân hiện tại, chính là một yêu quái Khuyển tộc, tên là Sài A Tứ. Hiện nay là Hương chủ của Hoa Quả hội do Viên gia khống chế, trước đây không lâu trong hội tỷ võ Kim Dương đài, đã đánh vào hai mươi bốn vị trí đầu, có cơ hội xông vào mười hạng đầu.
Hắn và gia gia của hắn vốn là thành viên của Ma Vân Khuyển gia. Về sau không biết vì nguyên nhân gì mà bị trục xuất, gia gia của hắn cũng chết trong tay Khuyển gia.
Hắn coi như là trẻ mồ côi, trước giờ tính cách biểu hiện ra tương đối nhút nhát, thường bị ức hiếp nhưng không dám phản kháng. Kiếm sống bằng việc hái thuốc.
Cách đây không lâu đột nhiên thoát thai hoán cốt.
Nghe nói là bị bắt nạt đến mức ác liệt. Vị Hương chủ kia ức hiếp hắn, đập nát linh vị của gia gia hắn, hắn không thể nhịn nhục được nữa, lúc này mới bộc lộ tài năng. Về sau chủ động gia nhập Hoa Quả hội, thận trọng từng bước một, đứng vững gót chân, gây dựng nên danh tiếng, cũng cho thấy thực ra hắn rất có đầu óc... Kiếm thuật và công phu luyện thể của hắn đều không tệ, thân pháp nhanh nhẹn, tài năng chiến đấu rất tốt."
"Tiểu yêu này có vấn đề."
Lộc Tây Minh điềm tĩnh nói.
Không giải thích nguyên nhân, không nói cụ thể, nhưng đã trở thành sự thật.
Chu Huyền liếc nhìn Chu Ý một cái, lập tức tuyên đạo:
"Khuyển Thọ Tằng đến đáp lời!"
Âm thanh truyền đi rất xa trong đêm dài.
Chủ nhân Ma Vân Khuyển gia lập tức cuống cuồng chạy ra, bay từ phủ đệ nhà mình bay tới.
Trước một đám Thiên Yêu, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, càng không có dũng khí trực tiếp đối thoại, chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi giày:
"Thành chủ có việc gì gọi ta?"
Chu Huyền chỉ về phía trang viện cũ của Sài gia:
"Nơi này có một tiểu yêu, vốn là thành viên của Khuyển gia ngươi, gia gia của nó bị xe ngựa của Khuyển gia ngươi đâm chết... Hiện giờ chúng ta cảm thấy trên người nó có vấn đề, ngươi phải nói cho ta biết, nó có vấn đề gì."
Khuyển Thọ sửng sốt giây lát:
"Ta lập tức đi điều tra. Trước khi trời sáng... Không, trong nửa canh giờ, tất sẽ có kết quả!"
Thấy mấy vị Thiên Yêu không tỏ ý kiến, Chu Huyền liền phất tay áo:
"Đi đi."
Khuyển Thọ Tằng bay không ngừng nghỉ.
Hổ Thái Tuế lại cau mày nói:
"Đây là huyết mạch của Khuyển Ứng Dương ở Chiếu Vân Phong à? Cho dù có bí mật gì đi nữa, chỉ là một tên Yêu Vương, có thể biết được gì cơ chứ? Thôi được, ta đi một chuyến, bắt Khuyển Ứng Dương về đây thẩm vấn."
"Sao lại chỉ làm phiền ngài được?"
Lộc Tây Minh khẽ nói:
"Ta cùng ngươi đi bắt về thẩm vấn."
Hiện giờ đã xác định gian nhà của họ Sài không đơn giản, Sài A Tứ có vấn đề. Chắc hẳn chỗ Khuyển Ứng Dương có bí ẩn gì đó. Tất nhiên ả không thể để Hổ Thái Tuế độc chiếm.
Ngược lại bên phía Ma Vân thành, vùng đất Thần Tiêu đã biến mất, chỉ cần chờ tin tức là được, trong thời gian ngắn không cần trông coi.
"Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi."
Thiền Pháp Duyên của Cổ Nan sơn cười nói:
"Bần tăng cũng đồng hành với hai vị thí chủ."
"Sau khi Ẩn Quang Như Lai rời đi, quả nhiên Cổ Nan sơn đời sau không bằng đời trước, ngay cả Phật tính cũng bị mất! Kéo cả lũ Thiên Yêu đi bắt nạt một Chân Yêu?"
Kỷ Tính Không trong bóng tối lớn tiếng khiển trách:
"Bổn tọa nhất định phải đi giám sát ngươi. Hoặc là ngươi đừng mang theo Tri Văn chung, bổn tọa lưu lại giúp ngươi trông coi."
"Cần gì phiền phức như vậy?"
Chu Ý nhíu mày, đám Thiên Yêu này tất nhiên là tới lui thong dong, ả lại không dễ dàng đi lại, cố ý nói:
"Ta gửi một phong thư, Khuyển Ứng Dương lập tức tới đây tra hỏi là được. Có vấn đề gì, chư vị đều có thể gặp mặt. Không ai gạt được ai."
Chiếu Vân phong Khuyển Ứng Dương dù sao cũng là bá chủ một phương, trước đây vì chuyện Khuyển Hi Tái mất tích mà đến Ma Vân thành, còn có một số bất hòa với Chu Huyền. Nhưng trước mặt những Thiên Yêu này, cũng chỉ là lại hễ gọi thì đến đuổi thì đi mà thôi.
Cái gọi là trời sinh vạn vật vốn công bằng, có lúc tàn khốc rành rành.
Trong đêm sóng gió không ngừng này...
Dưới ánh trăng máu, đám yêu sóng vai đứng cạnh nhau.
Chỉ có điều không biết từ lúc nào, sợi lông vàng kim kia đã biến mất.
Ai cũng nói Viên Tiên Đình ngang ngược vô lý, hung ác ngạo mạn.
Lại đêm này! Ai biết lòng ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận