Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 243: Gió nổi lên, thanh bình kết thúc

Phụ tử Hồ thị bỏ mình, chuyện hầm mỏ Hồ thị coi như chấm dứt ở đây.
Chân tướng đã tra ra, hắc thủ sau màn đền tội, lại có bồi thường của Tịch gia, gia sản của Hồ gia, và bồi thường của năm tiểu gia tộc Gia Thành...
Chân tướng, lợi ích, mặt mũi, đạo lý, đều có đủ.
Sự kiện quặng mỏ Thiên Thanh thạch khô kiệt lần này coi như đã hoàn toàn thành công, dù là ai cũng không moi ra được sai sót.
Tạo cơ sở vững chắc cho Trọng Huyền gia làm ăn ở Dương quốc sau này.
Khương Vọng cũng lập được uy tín ở hầm mỏ Hồ thị.
Một người có uy tín, vừa có uy, vừa được người tin.
Giết mặt nạ xương heo là lập uy.
Thả Tô Tú Hành, đuổi giết Hồ Thiểu Mạnh, chính là lập tin.
Sau vụ này, hầm mỏ Hồ thị sẽ không còn ai nghi ngờ lời Khương Vọng.
Thợ mỏ và võ giả của hầm mỏ phục tùng là chuyện khỏi phải bàn, ngay cả Trương Hải cũng nhiều lần biểu đạt sự trung thành.
Sắp xếp lại công việc của hầm mỏ, kiểm đếm chỉnh đốn lại tài nguyên tương quan, liên lạc Trọng Huyền Thắng, để y phái người tới đón...
Mục tiêu của hắn, là tập hợp toàn bộ chuyện làm ăn của Trọng Huyền gia ở Dương quốc, biến nơi này thành điểm đặt cơ sở của Trọng Huyền Thắng. Hầm mỏ Hồ thị chính là điểm cơ sở mà hắn xây dựng.
Hoàn thành một loạt công việc xong, Khương Vọng trở về phòng, lúc này mới có thời gian sắp xếp thu hoạch mình lấy được.
Năm tiểu gia tộc bồi thường, ngoài những công pháp hiếm lạ, toàn bộ tài nguyên còn lại, Khương Vọng giao hết cho Trọng Huyền Thắng.
Bao gồm tài sản của Hồ gia, bồi thường của Tịch gia, Khương Vọng không lấy một đồng.
Đương nhiên Trọng Huyền Thắng lấy từ đó bao nhiêu, chia lại bao nhiêu cho gia tộc, là chuyện của Trọng Huyền Thắng.
Thu hoạch riêng của hắn, gồm một con Thiên Thanh Vân Thạch chi linh Thiên Thanh Vân Dương, bốn trăm năm mươi viên đạo nguyên thạch, một môn Bảo Quang Quyết, một cái bảo kính giúp tăng cường ảo thuật ở mức độ cực lớn.
Trong đó, hắn định chia một nửa Thiên Thanh Vân Dương cho Trọng Huyền Thắng, bởi vì mặc dù thứ này là hắn giành được từ tay người khác, nhưng nó vẫn là từ quặng mỏ Trọng Huyền gia ra.
Thiên Thanh Vân Dương có thể tiêu hóa hấp thu trực tiếp, sẽ giúp tăng phúc rất mạnh khả năng nắm giữ nguyên khí hành mộc cho người hấp thu, tăng cường thiên phú liên quan đến hành mộc. Dù chỉ có một nửa, cũng không thể khinh thường.
Tăng hiệu dụng lên cấp cho tứ linh luyện thể quyết Thanh Long thiên đã tu thành viên mãn.
Nhưng để tránh ngũ khí bị mất cân bằng quá lớn, Khương Vọng định tu thành viên mãn Bạch Hổ thiên, tứ linh giao hội rồi mới dùng.
Hiệu dụng của Bảo Quang Quyết, là giúp người thi thuật có tỷ lệ nhất định nhìn thấy "Bảo quang", độ mạnh yếu của bảo quang, sẽ phản ánh mức độ quý trọng của bảo vật.
Cái bảo kính kia của Hồ Thiểu Mạnh, gọi là "Hồng Trang". Sau khi nghiên cứu Khương Vọng phát hiện, bản thân cái gương có ảo thuật chế tạo ảo ảnh, đây chính là nguyên nhân khiến Hồ Thiểu Mạnh xuất quỷ nhập thần.
Mặc dù ảo ảnh không có sức chiến đấu, nhưng nếu chỉ nói đến phương diện lấy giả đánh tráo, thì giá trị không hề nhỏ.
Chưa bàn tới chuyện còn có thể ẩn thân trong thế giới kính của "Hồng Trang".
Có điều nếu chui vào trong thế giới kính, thì bản thân cũng bị mất khả năng phòng vệ. Trước khi tế luyện hoàn toàn, Khương Vọng không định chui vào đó thăm dò.
Tiến vào Thái Hư ảo cảnh, thông tin cho Trọng Huyền Thắng xong, Khương Vọng đẩy cửa đi ra ngoài.
Không ngoài dự liệu, Tiểu Tiểu đứng ngay ngoài cửa, trông dáng vẻ hẳn đã đứng hồi lâu.
"Lão gia, ta không dám gạt ngài. Việc ném ngón tay của Hồ Thiểu Mạnh và quái vật kia cho chó ăn, là do ta chủ động, Trúc cô nương chỉ là che giấu giùm ta thôi. Họ là kẻ địch của ngài, ta nghe nói nếu họ bị súc sinh ăn sống, thì sẽ không bao giờ được siêu sinh. Ta nghĩ không muốn đời sau họ có cơ hội tìm ngài trả thù."
Nàng cúi đầu, im lặng đợi lời quyết định.
Khương Vọng không ngạc nhiên chút nào.
Loại người được nuôi trong nhà ấm như Trúc Bích Quỳnh, rất khó sinh ra ý tưởng tàn nhẫn như vậy.
Lúc đó hắn không vạch trần, chính là vì muốn cho Tiểu Tiểu một cơ hội. Nếu chính nàng ta không nhận ra và nắm lấy, thì coi như thôi.
Trong thế giới tàn khốc này, giới hạn cuối cùng của con người trở nên thấp chưa từng có. Có người vì vinh dự mà chết, có người vì tiền tài mà khuất tất.
Thứ Khương Vọng cảnh giác, không phải ranh giới cuối cùng của Tiểu Tiểu, mà là sự giấu giếm của nàng ta.
"Nếu còn có lần sau, thì đừng gọi ta lão gia." Khương Vọng vừa nói, vừa đi ra ngoài.
"Sẽ không có lần sau." Tiểu Tiểu đứng phía sau khẳng định, cắn môi dưới.
Thất bại trong hầm mỏ Hồ thị, Tịch Tử Sở ảo não dẫn người trở về, không còn lòng dạ suy nghĩ gì nữa.
Lặng im không tiếng động đi vào nhà.
Chết mất một gia lão Đằng Long cảnh, đối với Tịch gia chỉ có bốn Đằng Long cảnh, thiệt hại này không thể coi là nhẹ.
Nhưng so với kết quả của Hồ gia, thì cũng không khó chấp nhận cho lắm.
Phủ thành chủ được phòng bị sâm nghiêm, bầu không khí cực kì căng thẳng.
Đắc tội Trọng Huyền gia, cho dù đã có chút bồi thường, giảm bớt mâu thuẫn. Nhưng là bên phe yếu, phản ứng như này thật ra cũng không phải lạ thường.
Tịch Tử Sở nghĩ vậy, đi tới thư phòng của phụ thân.
Giáp binh canh cửa không dám cản, để hắn gõ cửa.
"Vào đi." Một hồi lâu, trong phòng mới có tiếng vọng ra.
Tịch Tử Sở đẩy cửa vào, thứ đầu tiên nhìn thấy là Liễu sư gia ngồi đưa lưng về phía cửa, phụ thân Tịch Mộ Nam ngồi sau bàn đọc, nét mặt hơi bị khuất tối.
Xung quanh là phó Thống lĩnh Thành vệ quân, phó sĩ quan chủ quản trị an, trưởng lão thực quyền của Tịch gia... Thấy Tịch Tử Sở, đều thi nhau hành lễ.
Trông dáng vẻ thì có lẽ họ đang bàn bạc chuyện quan trọng.
Trong khi hắn lại hoàn toàn không hay biết.
Hắn không kiềm được cảm thấy có chút bất an.
"Phụ thân, sao vậy?" Hắn hỏi.
Tịch Mộ Nam nhìn hắn, phất tay: "Theo lời ta vừa nói, đi làm đi."
"Học sinh cáo lui." Liễu sư gia dẫn đầu đứng dậy, chắp tay hành lễ, dẫn đầu đi ra ngoài.
Người này xuất thân nho môn, nhưng không muốn nhậm chức, khi nói chuyện với Thành chủ Tịch Mộ Nam, đều tự xưng là học sinh, để tỏ vẻ tôn trọng.
Đối với Tịch Tử Sở, Liễu sư gia chỉ khẽ gật đầu, coi như chào.
Dù trong lòng thấy thế nào, ít nhất ở ngoài mặt, Tịch Tử Sở cũng không dám thờ ơ. Nghiêm túc hành lễ đáp trả, rồi chắp tay chào những người đang nối nhau đi ra.
Người cuối cùng rời khỏi, cửa phòng đóng lại.
Tịch Tử Sở nhìn sắc mặt phụ thân âm trầm, không nhịn được lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy, phụ thân?"
Tịch Mộ Nam tránh không đáp: "Nói chuyện ngươi đi."
"Ta đã thua, thua hoàn toàn. Ở hầm mỏ không thu hoạch được gì. Bảo vật Hồ Thiểu Mạnh trù mưu là Thiên Thanh Vân thạch chi linh, hiển hóa thành Thiên Thanh Vân Dương, đã bị Khương Vọng lấy mất."
Tịch Tử Sở không đùn đẩy trách nhiệm, thẳng thắn thừa nhận: "Gia tộc lần này tổn thất rất lớn, tất cả trách nhiệm do ta."
Tịch Mộ Nam im lặng nhìn hắn một hồi, nhìn nhi tử duy nhất của mình.
Hồi trước hắn còn hai nhi tử nữa, nhưng một người chết non, một người bị kẻ thù giết chết.
Đối với nhi tử cuối cùng được gởi gắm tất cả này, hắn chưa từng cưng chiều, ngược lại dạy dỗ cực nghiêm.
Loại "Dạy dỗ" này, không phải dạy về lời nói đạo đức, mà chủ yếu là dạy quyền biến cơ biến, tu hành chiến đấu, đối nhân xử thế.
Theo hắn thấy, phong lưu không phải là chuyện xấu, có thể khai chi tán diệp cho Tịch gia, giúp con cháu Tịch gia đầy nhà mới là đúng lý.
Kiêu ngạo càng không phải vấn đề, vấn đề ở chỗ phải có bản lĩnh tương xứng với sự kiêu ngạo.
"Gia lão mất mạng trong hầm mỏ Hồ thị, ngay cả ta, cũng phải gọi một tiếng tộc thúc." Tịch Mộ Nam nói: "Vốn hắn có thể ở nhà hưởng phúc, đã đến lúc được an hưởng tuổi già. Lẽ ra hắn phải chết già trên chiếc giường ấm áp, chứ không phải bị người ta giết trong khu mỏ lạnh ngắt."
"Hắn là Đằng Long cảnh duy nhất Tịch gia có thể điều động hiện giờ. Ta mời hắn đi ra giúp ngươi, hắn cũng vô cùng nguyện ý. Bởi vì ngươi là con cháu của Tịch gia, là tương lai của Tịch gia. Bởi vì hắn là thúc gia của ngươi!"
Tịch Mộ Nam ấn ấn trán: "Nhưng mà ta còn không được nhìn thấy thi thể của hắn đưa về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận