Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1032: Nhìn kỹ

Cuối cùng Trịnh Thương Minh đã tìm được cơ hội đến mời Khương Vọng một bữa tiệc rượu.
Khương Vọng làm trung gian giới thiệu Trịnh Thương Minh và Liêm Tước.
Sau một trận rượu, tân khách đều vui mừng.
Trịnh Thương Minh có lòng muốn kết giao với Khương Vọng, nên cũng rất nhiệt tình với bằng hữu thuở "hàn vi" của hắn. Mà Liêm Tước cũng cần ra sức tạo dựng sức ảnh hưởng của mình, để mau chóng xác nhận thân phận thiếu chủ Liêm gia.
Đương nhiên, sau này cả hai có thể lăn lộn với nhau thế nào vẫn phải xem hợp tác hai bên.
Ngày hai mươi tháng năm, Chính Sự Đường định ra danh sách Hoàng Hà hội, đã dâng lên ngự lãm.
Việc này cũng không cần giữ bí mật, cho nên buổi sáng mới đưa danh sách lên thì buổi chiều cả Lâm Truy đã biết rõ.
Ba danh ngạch Nội Phủ cảnh theo thứ tự là Thanh Dương Trấn Nam Khương Vọng, thiếu chủ Lôi gia Lôi Chiêm Càn, và phó tướng Tù Điện quân Thôi Trữ.
Ba vị tuyển giả Ngoại Lâu cảnh theo thứ tự là trưởng tử Sóc Phương Bá - Bảo Bá Chiêu, cháu của Triều nghị đại phu Tạ Hoài An - Tạ Bảo Thụ, Đông Tịch quân chính Triêu Vũ.
Cái gì mà Bạch Chỉ Mạc Liên Thành, Bích Ngô Dương Kính gì đó, căn bản không đủ tư cách chen vào danh sách.
Về danh ngạch không hạn chế tràng dưới ba mươi tuổi, Chính Sự Đường chỉ đưa lên một cái tên: Kế Chiêu Nam.
Không có chức, không có tước, thậm chí rất ít hiện thân trong nước, cũng không có danh tiếng gì.
Y chỉ có một thân phận, nhị đệ tử của Quân Thần.
Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng chỉ thu tổng cộng ba đồ đệ.
Đại đệ tử Trần Trạch Thanh, thừa kế quân lược. Quan môn đệ tử Vương Di Ngô kế thừa võ dũng. Trần Trạch Thanh được danh xưng Quân sư Cửu Tốt, từng lịch luyện qua từng nhánh trong Tề Cửu Tốt, đám kiêu binh hãn tướng kia không ai không phục. Vương Di Ngô luôn tranh giành vị trí hàng đầu mỗi cảnh giới, cả hai đều cực kỳ nổi tiếng.
Duy chỉ có nhị đệ tử Kế Chiêu Nam thì ít ai biết đến.
Nhưng Chính Sự Đường đã đưa cái tên này lên, đương nhiên không thể có chuyện cả Chính Sự Đường nổi điên cuồng vọng đến mức không cho Tề Đế cơ hội lựa chọn.
Mà vì từ trên xuống dưới Chính Sự Đường, từ Quốc tướng đến chín vị Triều nghị đại phu đều tán thành y đứng đầu lứa tu sĩ dưới ba mươi tuổi ở Tề quốc.
Đây là một nhân tuyển không thể tranh luận.
Duy chỉ có như thế bọn họ mới dám đơn độc trình lên Tề Đế.
Chỉ một điểm này đã có thể tưởng tượng ra được Kế Chiêu Nam mạnh cỡ nào.
Hoàng Hà Hội được người ta quan tâm chú ý tới mức nào?
Bên Tề quốc, Tề Đế còn chưa định ra người được chọn cuối cùng, Chính Sự Đường mới chỉ đưa lên một danh sách dự tuyển.
Vậy mà người trên danh sách gần như trở thành chạm tay là có thể bỏng!
Từ khi danh sách này được chọn ra, người đến Hà Sơn biệt phủ xin bái phỏng gần như đạp hỏng cả cánh cửa rồi.
Để tránh đắc tội quá nhiều người, Khương Vọng không thể không tuyên bố bế quan, đồng thời, ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh gửi thư hỏa tốc cho Trọng Huyền Thắng bảo gã quay về xử lý mấy chuyện thế này. Dù sao có một số người đến bái phỏng thì có quan hệ tới sự phát triển của Đức Thịnh thương hội, bế quan không gặp ai thì cũng không hay.
Trọng Huyền Thắng ôm một bụng oán khí, thù mới hận cũ xông lên đầu, âm dương quái khí giễu cợt Khương Vọng đầy mấy phong thư hạc... cuối cùng đành chịu, bỏ lại việc làm ăn ở Thiên Phủ thành về Lâm Truy.
Đương nhiên, về đám hạc giấy béo húp kia, Khương Vọng không mở xem một con nào.
Gửi một loạt nhiều thư như thế không cần đoán cũng biết không có lời gì tốt. Nếu thật sự có việc quan trọng, tên mập sẽ đến không gian Tinh Hà gặp mình.
Cho nên, khi gặp nhau ở Lâm Truy, hai người vẫn còn thân thiết.
Một người được mắng đã miệng, một người căn bản không thèm để ý đối phương mắng gì.
Trọng Huyền Thắng mạnh vì gạo, bạo vì tiền trở về Lâm Truy một cái, thế giới lập tức thanh tịnh.
Chuyện khiến Khương Vọng vô cùng đau đầu, với Trọng Huyền Thắng lại chẳng là gì. Liên tiếp mấy ngày yến ẩm không ngừng, gã đã hầu hạ khách khứa các phương đến đầy đủ.
Đương nhiên, không thể thiếu những tràng líu lo không ngừng bên tai Khương Vọng.
Ví như, ta đường đường là quý công tử Trọng Huyền thị, Bác Vọng Hầu tương lai, lại phải canh cửa cho nhà ngươi...
Một hôm, Khương Vọng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn ngắt lời gã: "Đúng rồi, lúc trước khi tới tộc địa của Trọng Huyền gia, Bảo Trọng Thanh đã phái thủ hạ đến tìm ta, không biết có chuyện gì. Ngươi đã dặn phải cảnh giác người này, nên ta cũng không để ý tới y."
"Hắn phái thủ hạ tới tìm ngươi à?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
"Đúng vậy, chính là Phúc Hải Thủ kia."
Khi ấy hắn căn bản không để ý.
Nhưng việc này chỉ đến đó là dừng, khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu.
Không hiểu vì sao đối phương lại liên hệ với mình, nhưng chẳng có vẻ thành khẩn gì cả.
Hắn cũng không cảm thấy mình có quan hệ gì với Bảo Trọng Thanh.
Trọng Huyền gia và Bảo gia chính là kẻ thù chính trị. Mà hắn và Trọng Huyền Thắng từ lâu đã cùng tiến cùng lùi.
Trọng Huyền Thắng coi như đã hiểu, lắc đầu nói: "Cũng không phải Bảo mặt rỗ cố ý thất lễ gì, công phu mặt mũi của hắn không tệ như vậy, chỉ là hắn không thể tự mình đi tìm ngươi."
"Vì sao lại thế?"
"Ngươi đoán xem vì sao hắn lại đi tìm ngươi?" Trọng Huyền Thắng vừa cười vừa nói: "Đáp án chắc hẳn có liên quan đến Hoàng Hà hội lần này."
Khương Vọng nhíu mày: "Ta càng nghe càng hồ đồ."
"Ngươi ngốc thế!" Trọng Huyền Thắng không chút lưu tình hạ nhục Khương Vọng: "Bảo sao người ta nói ngươi rất dễ bị lừa, ngươi thật sự rất dễ bị lừa!"
Khương Vọng càng thêm không hiểu: "Ta bị ai lừa?"
Đương nhiên Trọng Huyền Thắng không thể không vờn chuột, chỉ cười lạnh, không trả lời ngay mà lòng vòng: "Ngươi chỉ biết để ý đến một mẫu ba phần đất của mình thôi à? Không biết chú ý đến cái tên Bảo Bá Chiêu trong danh sách Ngoại lâu à?
Lúc đó Bảo mặt rỗ không phải muốn tìm ngươi, mà là muốn thông qua ngươi đi tìm Yến Phủ!"
Tên mập chỉ nghe vài câu mà như bước vào cảnh giới mới: "Hắn muốn thông qua quan hệ của Yến Phủ đi ngăn cản Bảo Bá Chiêu vào danh sách này. Nếu hắn tự đi bái phỏng ngươi thì quá lộ liễu, cho nên chỉ có thể để thuộc hạ tới mời. Mà hắn cũng không thể nói rõ. Dù sao thì, cái tiếng ngăn cản ca ca mình thành danh truyền đi cũng không dễ nghe... Mà ngươi đã lạnh nhạt với hắn chứ?"
"Có một chút." Khương Vọng sờ sờ mũi, không thể không thừa nhận tên mập này thật thông minh.
Trọng Huyền Thắng lại cười: "Nếu khi ấy ngươi đi gặp hắn chắc hẳn có thể kiếm được một đống lợi ích đấy. Nhưng danh ngạch của Hoàng Hà Hội không hoàn toàn phụ thuộc vào Yến Phủ."
"Vì sao?" So với Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng cảm thấy mình có hơi kém thông minh thật, cái gì cũng nghĩ không ra.
Trọng Huyền Thắng hỏi lại: "Ngươi biết vì sao sau đó Bảo mặt rỗ không tìm ngươi nữa không?"
"Ngươi không nói làm sao ta biết!" Khương Vọng thẹn quá hóa giận.
"Ha ha ha ha ha." Cuối cùng Trọng Huyền Thắng cũng vui vẻ lên, cười nói: "Dù Yến gia có sức ảnh hưởng ở Chính Sự Đường đến mức nào, trong Hoàng Hà Hội nhiều nhất cũng chỉ nhúng tay được vào một danh ngạch mà thôi. Không phải là không làm được nhiều hơn mà là không thể làm nhiều hơn. Đại sự quốc gia, Yến gia ngươi quản cái này quản cái kia là muốn làm gì? Yến Phủ là người tỉnh táo, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này."
Nghe vậy Khương Vọng mới hiểu ra, nói: "Yến Phủ giúp ta chen vào danh sách rồi thì không thể ra tay ép Bảo Bá Chiêu xuống được nữa. Ngược lại cũng vậy."
"Ừ." Trọng Huyền Thắng lười biếng ngả lưng: "Ngươi xem, cái tên óc heo Bảo mặt rỗ kia cũng nghĩ ra được, vậy mà ngươi ... Chà chà!"
"Những người trong lòng trong sáng như chúng ta sẽ không hiểu được âm mưu quỷ kế của các ngươi, đó cũng là chuyện bình thường."
Trọng Huyền Thắng cười ha hả: "Lần đầu tiên ta nghe được có người nói ngu ngốc thành ra hay ho như vậy đấy! Có tí đầu óc cũng sẽ không khó hiểu đâu, ha ha ha..."
Còn về tại sao Bảo Bá Chiêu nhất định phải chen lấy một vị trí trong danh sách này mà Bảo Trọng Thanh lại trăm phương ngàn kế tìm cách ngăn cản... Khương Vọng xem gần đây có không biết bao nhiêu người muốn tới bái phỏng mình là hiểu ngay.
Dù cuối cùng có thể đi tham dự Hoàng Hà Hội hay không, bất kể có thể kéo cờ trên đài Quan Hà hay không, chỉ cần có tên trong danh sách này thôi thì cũng là được Chính Sự Đường đề cử thay mặt Tề quốc, có ý nghĩa rất lớn!
Có điều, dù phân tích cực kỳ có đạo lý, nhưng cứ năm lần bảy lượt bị trào phúng như thế, Khương Vọng cũng không thể bỏ qua được.
Hắn quay sang nhìn Thập Tứ, ôn hòa cười nói: "Thập Tứ cô nương, làm phiền cô ra ngoài một chút được không? Ta nghĩ ta có việc cần phải tâm sự riêng với Trọng Huyền Béo."
Trọng Huyền Thắng khịt mũi coi thường.
Thập Tứ sao lại thế được... Ôi, Thập Tứ?
Thấy bóng lưng Thập Tứ kiên quyết rời đi, gã vội vàng đứng dậy gọi: "Thập Tứ, từ từ..."
Khương Vọng đưa tay kéo gã về chỗ ngồi, ấn hai chữ "đừng đi" tuột lại vào họng gã.
Một ngày này, bọn hắn trò chuyện rất vui vẻ.
Chí ít là Khương Vọng vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận