Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 479: Nổi lên

Dù đã không còn cảm nhận được khí tức của Khương Vọng nhưng Điền Hòa vẫn cứ nhìn chằm chằm chín dòng cát chảy một hồi lâu, dường như thật sự có thể nhìn ra cái gì đó ảo diệu ở bên ngoài trận pháp kia.
Ông ta đúng là một người rất cẩn thận.
Hiện tại, Điền Hòa biết Khương Vọng đã ẩn thân đi, nhưng không biết hắn núp ở chỗ nào.
Ông ta cũng không cố gắng đi hiểu vấn đề này.
Hai người một ở trong sáng một ở trong tối, ăn ý lẳng lặng chờ đợi đám người Điền thị thăm dò trận trở về, không một ai nói thêm lời nào.
Đối với Khương Vọng mà nói, hắn không hiểu gì về trận pháp, cho dù trận đồ có được bày ngay trước mặt thì cũng chưa chắc đã hiểu. Thế nhưng Công Dương Lộ hiểu là được rồi.
Mỗi người có một sở trường riêng, thứ hắn thành thạo nhất là chờ đợi.
Đa số thời gian, biển cát đều giữ nguyên trạng thái ban đầu không thay đổi, nhìn từ bên ngoài thì chín dòng cát chảy cũng chỉ là những vòng lặp đơn điệu. Ở bên ngoài chín dòng cát chảy, thì hoàn toàn không thể nhìn ra điểm khác biệt của hồ nước được trận pháp vây quanh.
Sự buồn tẻ khiến cho thời gian trôi qua một cách khó khăn.
Nhưng hiển nhiên, cả hai người Khương Vọng và Điền Hòa đều là những người rất kiên nhẫn.
Theo Khương Vọng âm thầm tính toán ở trong lòng, thì khoảng sau một giờ rưỡi là chín dòng cát chảy chầm chậm di động sẽ ngừng lại. Quả nhiên Công Dương Lộ không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn ta đã phá giải trận pháp này thành công.
Vào lúc chín dòng cát chảy này dừng lại, dường như nó đã nối liền thành một thể với cát vàng ở bên ngoài, nhìn mà không thấy có gì khác biệt.
Bên ngoài không thể nhìn thấy quá trình phá trận, nhưng Điền Thường cùng với Điền Dũng và mười một người khác đã xuất hiện trên ốc đảo.
Cỏ xanh mướt mềm mại khiến cho người đứng bên trên cảm giác như đi trên mây. Hơn nữa, cỏ xanh bao quanh hồ nước kia trông cứ như gương sáng chiếu lên bầu trời.
Sau khi vượt qua chín dòng cát chảy, lúc này mọi người đều có thể thấy hồ nước kia đã không còn trống trơn như trước.
Õ giữa hồ, có một đóa hoa đang nở rộ, hình dáng giống như hoa sen nhưng lại chỉ có ba cánh.
Hoa như được điêu khắc từ bạch ngọc, còn rất nhỏ, chưa to bằng một nắm tay của người trưởng thành nữa.
Nhưng nó lại nở một cách cực kỳ rực rỡ...
Mang đến cho người thưởng thức một loại cảm giác khó có thể miêu tả.
Phồn hoa, rực rỡ, mạnh mẽ, nhiệt liệt. Dường như có thể dùng tất cả các từ ngữ ca ngợi đầy hoa mỹ sống động để hình dung nó.
Thật giống như...
Vạn dặm cát vàng, một nơi cằn cỗi, mọi sự sống, sức sống đều dồn lại chỗ này.
Tất cả mọi người đều biết, đây chính là thứ mà bọn họ muốn tìm.
Cả đội ngũ của Điền thị đều bị đấm chìm trong sự chấn động khi lần đầu nhìn thấy bông hoa này, cũng không kìm lòng được mà dần áp sát về phía nó.
Vào lúc này, chợt nghe thấy một tiếng hét.
"Cẩn thận!"
Điền Hòa ngồi co quắp trên mặt đất, liều mạng hét lên. Bởi vì dùng sức quá lớn, đến mức mà vết thương trên người đều võ toang ra, máu tươi tuôn như suối.
Đám người Điền thị nghe thấy đều quay đầu theo bản năng!
Vèo! Một bóng người như ánh sáng lướt qua chín dòng cát chảy, trong nháy mắt đã vượt qua bọn họ đến hồ nước. Chỉ thấy nhuyễn kiếm hình rắn tung lên, dứt khoát cắt lấy đóa hoa kia, sau đó thân ảnh kia xoay người rơi vào trong nước! Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Đám người Điền thị vừa nghe một tiếng hét, mới quay đầu lại còn cảnh giác xem có nguy hiểm gì. Thế mà chỉ trong tích tắc đó Khương Vọng đã vượt qua bọn họ, đoạt được đóa hoa kia rồi trực tiếp nhảy vào trong nước.
Dưới đáy nước, một chiêu kiếm oanh tạc tạo ra một cái hố to, nhưng Khương Vọng lại đứng ở một góc, không hề động đậy.
Sở dĩ hắn không lựa chọn Diễm Lưu Tinh để bỏ chạy là vì chưa chắc môn độn thuật này có thể nhanh hơn so với tốc độ của những người Điền gia này. Thứ hai, toàn bộ bí cảnh Thất Tinh Lâu này cũng phải có đến hơn một trăm tu sĩ, chuyện Khương Vọng có được Diễm Lưu Tinh lại không phải là bí mật gì, một khi sử dụng nó thì rất dễ dàng bị điều tra ra.
Tuy rằng hắn muốn đoạt bảo vật này, nhưng cũng không muốn trở mặt với Đại Trạch Điền thị.
Vậy nên vào nước là lựa chọn tốt nhất.
Kết quả tốt nhất chính là bên dưới hồ nước sâu không thấy đáy này có thông với một sông ngầm, thủy vực phức tạp có thể giúp hắn nhanh chóng thoát khỏi sự truy tìm.
Nhưng sau khi vào nước thì hắn mới thấy, hồ nước này nông hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.
Khương Vọng bất đắc dĩ, chỉ có thể sử dụng phương án thứ hai... thử nghiệm câu nói “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”.
Bảo vật gần ngay trước mắt bỗng nhiên lại bị đoạt đi, lúc này tất cả mọi người đều nổi điên rồi.
Vào giờ phút này, không một ai để ý đến tình trạng thảm thương của Điền Hòa, không một ai để ý đến sự biến mất của Lưu Tư.
Mục tiêu quan trọng nhất của chuyến đi lần này, lại bị đoạt đi vào lúc bọn họ chỉ cần đưa tay là có thể đoạt được. Bất kỳ ai trong hoàn cảnh này đều không thể nào chịu được kết quả như thế.
Rầm...
Điền Thường xông lên trước, rồi nhào vào trong nước.
Theo sát phía sau có năm người liên tiếp xuống nước.
Những người này của Điền gia đều là những người có tố chất cực cao, không hề chen lên trước như ong vỡ tổ.
Những người còn ở lại trên bờ thì tập trung chờ đợi, phòng khi tên cướp đoạt bảo vật bỗng nhiên tháo chạy.
Nhưng ở trong nước lại không thu hoạch được gì, không nhìn thấy gì.
Ngoại trừ một hố sâu vừa mới bị oanh tạc ra thì không có một dấu vết gì khác.
Điền Hòa cố gắng chống đỡ thân thể bị thương, khó khăn nhắc nhở: "Hắn có phương pháp độn thổ, có thể chạy trốn từ lòng đất!"
Đương nhiên Điền Thường vừa thoát ra khỏi mặt nước cũng nghĩ đến khả năng này, vậy nên vội vã hét lên: "A Minh!"
Nam tử tên A Minh trực tiếp quỳ một gối xuống, một tay đè xuống đất rồi cẩn thận cảm ứng.
Sau đó hắn ta lắc đầu nói: "Lòng đất không có động tĩnh gì".
Ổ trong đoàn người này, hắn ta là người am hiểu nhất về đạo pháp hệ thổ, cho nên rất có quyền uy.
Lúc này Điền Dũng đã tìm được Mặc võ sĩ của gã về, rồi đứng bên bờ tức giận bừng bừng hỏi: "Đã chạy rồi sao?"
Ánh mắt Điền Thường trổ nên u ám, lúc này mới nhìn về phía Điền Hòa:
“Xảy ra chuyện gì rồi? Lưu Tư đâu?"
Bản thân Lưu Tư không quan trọng gì, nhưng Lưu gia phía sau nàng ta mới là miếng thịt mỡ béo bở mà Điển Thường muốn nắm giữ.
"Không biết tên kia đã dùng cách gì mà có thể chỉ huy một con sói lớn màu xám tấn công bọn ta. Lúc ta đang đánh với sói xám lớn, thì hắn nhân cơ hội lao ra giết Lưu tiểu thư. Vì cứu Lưu tiểu thư mà ta bị sói lớn đánh bị thương, nhưng vẫn không…"
Đôi mắt Điền Hòa đỏ lên nói: "Người kia thấy ta đã không còn sức kháng cự vậy nên đã uy hiếp ta, sau khi phá trận xong hắn muốn ta dẫn mọi người đến một nơi, rồi hắn sẽ chỉ huy bầy sói giết mọi người. Ta giả vờ đồng ý, sau đó chờ lúc trận pháp vừa được phá vỡ thì liều mạng nhắc nhở mọi người."
"Ngươi trúng kế rồi." Điền Thường sầm mặt lại nói: "Người kia sớm biết ngươi sẽ không giúp hắn, chỉ là muốn dùng ngươi để thu hút sự chú ý của bọn ta, tạo ra cơ hội cho hắn đoạt bảo vật."
Thoáng chốc khuôn mặt Điền Hòa trở nên xám như tro tàn!
Biểu hiện vô cùng giống với một người trung thành tuyệt đối nhưng lại phát hiện mình bị trúng kế.
"Ta không tin!" Điền Dũng cả giận nói: "A Minh có thể cảm ứng chính xác trong phạm vi bao xa? Sau khi xác định phạm vi, ta sẽ cho nổ tung cái hồ này, đào hết mặt đất trong phạm vi lên!"
Dứt lời, gã dẫn đầu ngưng tụ đá rơi, điên cuồng nện xuống nước.
Cùng lúc đó, Mặc võ sĩ của gã cũng vung trường đao ra, chỉ thấy từng đạo ánh đao xuyên qua trong nước.
Hành động này của Điền Dũng chỉ là để hả giận, trông vừa bất lực lại buồn cười.
Điền Thường chỉ sầm mặt lại không nói gì, lúc này gã đang nghĩ xem nên làm thế nào để đối mặt với cái người trong Phụ Bật Lâu kia, bởi vì lần lấy bảo vật này của bọn họ đã thất bại rồi. Nghĩ xem mình nên chủ động gánh chịu mấy phần trách nhiệm, không gánh là không thể, nhưng đẩy bao nhiêu trách nhiệm đi, đẩy như thế nào lại là một vấn đề lớn.
Một tay A Minh chống đất để khống chế sức mạnh, đánh ra vết nứt thành một vòng tròn đến tận xa xa. Hắn ta đang dùng vết nứt này để khoanh vùng phạm vi mình có cảm ứng được.
Ổ trong đội ngũ nảy, Điền Dũng thực chất đứng vị trí số hai, lúc này Điền Thường lại không tỏ thái độ gì, tuy những người khác cảm thấy việc này không có ý nghĩa, nhưng vẫn cùng công kích hồ nước, lật cát lật đất với gã.
Nhưng vào lúc này, bỗng một thanh kiếm uốn cong với khí thế như rồng mà đến.
Từ sơ hở giữa đống đạo thuật ngổn ngang lộn xộn kia, chỉ thấy Khương Vọng tung kiếm mà đến, nhuyễn kiếm uốn éo như rắn độc, cắt đứt yết hầu của ba người ngay tại chỗ. Đồng thời đụng vào một người khác ở phía sau, hắn dùng tay trái nắm cổ người kia rồi xoay một cái, đầu lìa khỏi thân.
Đơn giản, dứt khoát, trực tiếp.
Thoáng chốc đã giết được bốn người!
Khương Vọng không nói một lời, tử khí được kiếm phóng ra bay nhanh ở bên ngoài.
Tử Khí Đông Lai Kiếm Điển, từ khi nhìn thấy kiếm thuật của hoàng thất Đại Tề, hắn vẫn chưa dùng lần nào, lúc này dùng nó đúng là thích hợp để che giấu thân phận.
"Tên trộm kia!"
Thực ra Điền Dũng không hề nghĩ rằng người này vẫn chưa trốn xa, hơn nữa còn trốn ngay dưới mí mắt bọn họ.
Càng không nghĩ tới hắn vừa xuất hiện là giết người.
Nhưng nếu đã để lộ hành tung thì làm sao bọn họ có thể để hắn trốn mất?
"Giết hắn!"
Hai cánh của Mặc võ sĩ rung lên, lập tức đuổi theo Khương Vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận