Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1508: Về sau không gặp lại (1)

Khi gặp lại Lôi Chiêm Càn, đã là tại nghi thức phong thưởng trên Điểm tướng đài.
Mặc dù Khương Vọng là công tội bù nhau, thế nhưng hắn là công thần lớn nhất trên chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên, không thể không góp mặt tại nghi thức phong thưởng...
Mặc dù lần phong thưởng này không liên quan gì tới hắn.
Sau khi chiến tranh Tinh Nguyệt Nguyên kết thúc, Lôi Chiêm Càn biến mất không thấy, chưa từng hiện thân trước mặt người khác.
Phải biết khi xưa, gã luôn muốn tập trung tất cả ánh mắt mọi người.
Lần chiến tranh Tinh Nguyệt Nguyên này, hầu như là tại thời khắc cuối cùng gã mới tới tham chiến, gần như chỉ tới sớm hơn một chút ao với Khương Vọng nửa đường gia nhập chiến trường, với lại cảm xúc gã vẫn luôn không tốt.
Kết hợp với chuyện của Khương Vô Khí, chắc hẳn vị "đường huynh" này đã biết một vài chuyện gì đó.
Hôm nay gặp lại, hình dạng gã rất tiều tụy, hoàn toàn không còn sự bá đạo khi trước. Không còn hào hùng khi muốn lấy một địch ba giành chức thống lĩnh một doanh tại Tinh Nguyệt Nguyên, cũng không còn uy phong khi lấy lôi phạt thay thiên phạt trên chiến trường.
Tóc dài rối tung, mặt ủ mày chau, ánh mắt khô héo. Ngay cả khi nhận phong thưởng, cũng tinh thần trên mây, không quan tâm.
Người chủ trì phong thưởng lần này là Sư Minh Thành, lão cũng không so đo, chỉ tới có mặt rồi để gã xuống đài.
Hoàng tử Khương Vô Khí chết đi, ngay cả thống soái Diêm Đồ của Trảm Vũ Quân cũng bị kéo xuống đài.
Cùng là thống soái Cửu Tốt, Sư Minh Thành khó nói tâm trạng sẽ thế nào.
"Ai dà."
Trọng Huyền Thắng thở dài nói: "Nhìn gã xem, lần sau làm sao nhẫn tâm bắt nạt hắn được nữa?"
Biểu lộ y lại vô cùng thiện lương, tựa như khi trước người dùng phong thư làm Lôi Chiêm Càn tức giận tới mức vào kinh thành ngay trong đêm, lại lấy được lượng lớn tiền tài từ trên người Lôi Chiêm Càn không phải là y vậy.
Khương Vọng trợn mắt nhìn tên mập này. Mình chính là một thanh niên đầy triển vọng, lại bị cái tên mập này nói như là một tên du côn ác bá, thực sự đáng hận vậy. Khương Vọng hắn bắt nạt người khác khi nào? Không phải đều là bị ép đánh trả hay sao?
"Ngươi nói ít đi vài câu đi, chính là giúp người vui đó." Khương Vọng hừ lạnh nói.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó dời ánh mắt đi, lại hầu như cùng lúc vô thức nhìn qua Tạ Bảo Thụ.
Lần chiến tranh này, thanh danh của Tề quốc phóng đại.
Các vị thiên kiêu tham dự chiến tranh Tinh Nguyệt Nguyên, dựa theo biểu hiện của từng người khác nhau, đều có được phong thưởng tương ứng. Dựa vào gia thế bối cảnh của bọn họ, công lao bọn họ cũng không thiếu một phân. Còn về vấn đề của bọn họ, có thể nhỏ thì sẽ nhỏ đi.
Sau khi tham dự trận đại chiến này, ít nhất cũng có người có thể lên tới chức phó tướng Cửu Tốt.
Đương nhiên, nếu muốn bàn về quan phẩm, vẫn kém hơn tam phẩm Kim Qua Võ Sĩ của Khương đại nhân.
Dùng tu vi chưa tới Thần Lâm, lại có được chức quan tam phẩm, đến hiện tại Khương Thanh Dương vẫn là người đầu tiên tại Tề quốc.
Lúc này Tạ Bảo Thụ đứng trên đài nhận thưởng, vô cùng hưng phấn.
Trong trận đại chiến oanh liệt tại Tinh Nguyệt Nguyên, nhìn thẳng sinh tử, ngoài việc đạt được vinh dự ra, gã đã nghĩ thông được.
Không đánh thắng Khương Vọng thì không đánh thắng thôi.
Nam nhi ý chí tại thiên lý, há có thể bị nhốt trong sự oán hận nho nhỏ!
Ôn cô nương lấy chồng thì cứ lấy chồng thôi.
Đại trượng phu lo gì không có vợ!
Gã đi xuống đài cao, ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn một vòng, khi nhìn tới Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng còn gật đầu thể hiện sự phong độ của bản thân.
Ý gã rất rõ ràng ... Tạ Bảo Thụ ta, đại nhân đại lượng, tha thứ cho các ngươi!
Trọng Huyền Thắng dưới đài nhíu mày, nói: "Có phải tên Tạ Tiểu Bảo này đang muốn gây hấn với chúng ta không?"
"Hình như ý đó!" Khương Vọng nói: "Ngươi xem, cái tên này còn cao ngạo gật đầu đấy!"
Hai người liếc nhau, rất ăn ý đạt thành nhất trí với mục tiêu tiếp theo.
...
...
Thời gian của Sư Minh Thành rất quý giá, cho nên nghi thức phong thưởng cũng giản lược rất nhiều.
Trên thực tế, nếu không phải "chiến thắng Cảnh quốc" rất có ý nghĩa về mặt chính trị, chỉ đơn thuần dựa vào quy mô cuộc chiến Tinh Nguyệt Nguyên này, tuyệt đối không có khả năng để cho Quân Thần đốc chiến, để cho thống soái Cửu Tốt tới chủ trì nghi thức phong thưởng sau trận chiến.
Từ việc địa điểm tổ chức nghi thức phong thưởng là Điểm tướng đài mà không phải Thái Miếu cũng có thể thấy được, ý nghĩa tượng trưng của trận chiến này lớn hơn ý nghĩa thực tế. Đánh cờ sau chiến tranh, mới là mấu chốt giữa Tề - Cảnh.
Rất nhanh, nghi thức phong thưởng kết thúc. Lý Long Xuyên với biểu hiện chói sáng, đạt được quân chức là Chính tướng Cửu Tốt, mà Trọng Huyền Thắng chưa kịp biểu hiện nhiều, đạt được quân chức Phó tướng Cửu Tốt. Còn Yến Phủ - người đã dùng Đạo nguyên thạch trang trí chiến tranh, thì mò được một chức quan béo bở tại Hộ bộ.
Đương nhiên khái niệm "béo bở" này chỉ là đối với những người khác mà thôi, đối với Yến công tử thì không tồn tại béo hay gầy, dù sao phải bỏ tiền ra mua mới có chức.
Trận chiến tranh tại Tinh Nguyệt Nguyên, nếu như không suy xét tới ý nghĩa chính trị, trong toàn bộ đội ngũ Đại Tề, các vị thiên kiêu, chỉ có Yến Phủ là thâm hụt tiền! Mà lại thâm hụt tới mức không thể bù đắp. Thế nhưng "thâm hụt" này chỉ là đối với người khác mà thôi, đối với y, đại khái chỉ là tiền tiêu vặt, không đáng gì.
Trọng Huyền Thắng cũng rất hài lòng, bởi vì y và Khương Vọng đã thống nhất nên chặn đường Tạ Tiểu Bảo ở nơi nào, dù sao tất cả mọi người đều ở tại Diêu Quang Phường, gặp mặt rất thuận tiện.
Ngay lúc này, Lôi Chiêm Càn đi tới trước mặt hai người.
Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy nghi ngờ. Ngoài việc mấy lần chủ động muốn bị đánh ra, Lôi Chiêm Càn chưa từng chủ động tới bắt chuyện với bọn hắn.
Lôi Chiêm Càn chỉ nhìn Khương Vọng, nói ít mà ý nhiều: "Khương Thanh Dương, Vô Khí ... Di mệnh cho ta, bảo ta mời ngươi tới Trường Sinh Cung một chuyến, nói là có lễ vật muốn tặng cho ngươi."
Khương Vọng rất bất ngờ, thế nhưng vẫn gật đầu nói: "Nhờ Lôi huynh dẫn đường."
Trọng Huyền Thắng ở bên cạnh cũng không nói thêm gì. Khương Vô Khí đã chết, hiện tại dù thân mật với Trường Sinh Cung cũng sẽ không bị người khác nghi kỵ. Đi tới Trường Sinh Cung một chuyến mà thôi, tưởng niệm cũng tốt, tế điện cũng được, không có vấn đề gì lớn lao.
"Ngươi đã từng tới Trường Sinh Cung, hẳn đã biết đường đi ... Vậy ta đi về trước."
Lôi Chiêm Càn nói xong quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận