Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1754: Thiên hạ đệ nhất thích nàng (2)

Tả Quang Thù có chút ngượng ngùng, lại rất nghiêm túc nói: “Những cái kia đều rất quan trọng, nhưng đều không phải là quan trọng nhất.”
Hắn nhìn Khương Vọng: “Thiên hạ đệ nhất thích Khuất Thuấn Hoa, quan trọng nhất!”
Trong lòng Khương Vọng thở dài một hơi.
Hắn cảm thấy tịch mịch.
Trên con đường vô địch thiên hạ, lại thiếu đi một người truy đuổi thiên phú trác tuyệt.
Một cao thủ chân chính, trong lòng không cách nào dung nạp hai chuyện.
Tiểu Quang Thù hồ đồ a!
Hồng nhan a hồng nhan, họa thủy a họa thủy.
An ủi thế này, an ủi thế kia…
Cốc!
Một cái cốc gõ lên trán Tả Quang Thù.
Khương tước gia rốt cuộc không nhịn được quát: “Đệ nói với ta cái gì? Ta là Khuất Thuấn Hoa sao! Nín cho ta, quay đầu lại tự mình nói với Khuất Thuấn Hoa đi!”
Tả Quang Thù vuốt ve trán, không hiểu rốt cuộc mình đã nói sai gì, ủy khuất rụt về.
Nhưng sờ sờ, tay liền trượt đến trên má, nhớ lại đây là nơi Khuất Thuấn Hoa hôn qua, nhất thời lại cười…
Trong xe ngựa khôi phục yên tĩnh, bên ngoài xe ngựa vẫn là tiếng ồn ào náo động.
Khương Vọng ngồi ngay ngắn, tranh thủ tất cả thời gian tu hành. Nhưng khóe miệng không tự chủ nở một nụ cười.
Thiên hạ đệ nhất, không bằng thiên hạ đệ nhất thích Khuất Thuấn Hoa.
Thật hay.
Lúc xe ngựa chạy trở về phủ Hoài quốc công, bị hạ nhân ngăn lại.
“Khương công tử.” Hạ nhân kia cung kính nói: “Buổi sáng có người tới tìm ngài, nói là có một món đồ, nhất định phải tự tay giao cho ngài. Bởi vì ngài không ở trong phủ, ta liền bảo hắn đợi ở tiền sảnh, ngài xem có muốn gặp một chút không?”
Khương Vọng và Tả Quang Thù liếc mắt nhìn nhau, xuống xe ngựa: “Làm phiền dẫn đường, qua đó xem một chút.”
Phủ Hoài quốc công có ba tiền sảnh, phân biệt đối ứng với khách viếng thăm tầng thứ khác nhau.
Từ cao đến thấp, theo thứ tự là Tuyết Ngô, Ngọc Trúc, Tùng Đào.
Như lần này loại người lai lịch không rõ, lại không chịu để lộ cái gì, đành phải chờ ở Tùng Đào sảnh. Nếu không phải liên quan đến Khương Vọng, người này vốn là ngay cả cửa phủ cũng không vượt qua được.
Trước sảnh Tùng Đào thật sự có hai cây tùng già, một trái một phải, bề ngoài như một khuôn đúc khắc ra. Đây cũng không phải giống nhau do tu bổ ra, người trong nghề nhìn là biết ngay, phía sau cái này phải phí bao nhiêu công phu.
Khách nhân thần bí mặc mũ trùm trường bào che thân, lẳng lặng ngồi ở một góc tiền sảnh, nhìn có vẻ lạnh lùng.
Cũng không có người nào ép y cởi đi ngụy trang.
Dù sao phủ Hoài quốc công cũng có lòng tin đối mặt với bất luận kẻ nào.
Bất quá phụ cận sảnh Tùng Đào cũng không thiếu cao thủ nhìn chằm chằm là được.
“Ngài chính là Khương Vọng?” Thấy Khương Vọng và Tả Quang Thù một trái một phải đi đến, người này đứng lên hỏi.
Người này vóc người trung đẳng, giọng nói trầm thấp, trên khí tức cũng không coi là cường giả.
Khương Vọng nhìn về phía y: “Ngươi là?”
Người này cũng không trả lời, chỉ là trực tiếp lấy từ trong tay áo ra một cái túi, đặt ở trên ghế trà bên cạnh, mở ra từng lớp một, cuối cùng là một cái hộp gỗ kiểu dáng bình thường.
Mở hộp gỗ ra, Cửu Chương Ngọc Bích tên là Bi Hồi Phong đặt ở trong đó.
Y lùi lại hai bước, bảo trì khoảng cách nhất định, sau đó mới nói: “Người đưa thứ này nói, nhất định phải đưa tới tay ngài mới được tính. Xin ngài xác nhận một chút thật giả.”
Tính đặc biệt của Cửu Chương Ngọc Bích hoàn toàn phụ thuộc vào Sơn Hải Cảnh, nhưng cũng không cách nào làm giả.
Khương Vọng cầm miếng ngọc bích này trong tay, hơi ngắm nghía một chút, hỏi: “Hắn đâu rồi?”
Người quấn trong trường bào trả lời: “Hắn chỉ bảo đưa vật này cho ngài, ngoài ra không nói gì khác. Mặt khác…”
Y ngẩng đầu lên, khuôn mặt dưới mũ trùm, hiện ra một loại trắng bệch không khỏe mạnh: “Trả lời câu hỏi ban đầu của ngài, ta là người của Vô Sinh giáo. Hiện nay là Địa Cô sứ giả trong 72 Địa Sát sứ giả …”
Khương Vọng khẽ nhíu mày.
Vô Sinh giáo… Là tà giáo do Bạch Cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên sáng tạo ra.
Hắn cũng không phải có gì kiêng kỵ với người trước mặt này, Trương Lâm Xuyên cho dù đáng sợ, hiện nay cũng không có khả năng đến phủ Hoài quốc công làm loạn.
Chỉ là Vương Trường Cát muốn đưa Cửu Chương Ngọc Bích, sao có thể để người của Vô Sinh giáo đến đưa?
Không đợi hắn hỏi, người quấn trong trường bào lại tiếp tục nói: “Người kia tiêu diệt tất cả cứ điểm của Vô Sinh giáo ở Tiều Quốc, cũng bảo ta tới đưa thứ này cho ngài…Chuyện của ta đã hoàn thành.”
Y nói tới đây, cả người trực tiếp ngã xuống đất, cứ vậy khí tức hoàn toàn không còn.
Toàn bộ quá trình vô cùng dứt khoát.
Dường như y ngàn dặm xa xôi chạy tới Sở Quốc, chỉ là vì đưa miếng ngọc bích này đến tay Khương Vọng…Sau đó chết đi.
Nhưng mà Khương Vọng có thể rõ ràng, đây là tranh đấu giữa Vương Trường Cát và Trương Lâm Xuyên. Cỗ thi thể trước mặt này, chỉ là một chiến trường đã kết thúc.
Chiến trường như vậy, còn có thể có rất nhiều. Tranh đấu như vậy, còn có thể có rất nhiều lần.
Cho đến khi… bọn họ đứng trước mặt nhau.
Trong nháy mắt thi thể ngã xuống đất, lập tức có mấy tên hộ vệ phủ quốc công tiến vào trong sảnh Tùng Đào.
“Không sao.” Khương Vọng nhẹ giọng nói: “Người đã chết, kéo xuống xử lý đi.”
Trong phủ Hoài quốc công, hiện tại cũng không có ai không biết Khương Vọng.
Mặc dù cỗ thi thể này phi thường khó hiểu, mấy hộ vệ cũng không nói một tiếng, khiêng lên rời đi.
Sau khi người đi rồi, Tả Quang Thù mới hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
Khương Vọng xoay xoay ngọc bích, cười nói: “Vương Trường Cát đi trước ta một bước, đã Thần Lâm rồi.”
Hắn tiện tay đưa miếng Cửu Chương Ngọc Bích này cho Tả Quang Thù: “Mà Vô Sinh giáo là kẻ địch chung của ta và hắn.”
“Vô Sinh giáo? Đó là giáo phái gì? Trụ sở tông môn ở đâu?” Tả Quang Thù rất tự nhiên nói: “Nếu là ở Nam Vực, đệ trực tiếp dẫn binh tiêu diệt giúp huynh trưởng!”
Khương Vọng cười cười: “Một tà giáo, sao lại có nơi trú quân quang minh chính đại? Làm sao mà dám?”
Hắn nói thầm trong lòng, trừ phi ta chết.
“Mấy thứ tào lao này càng ngày càng nhiều.” Tả Quang Thù nhíu mày, sau đó nói: “Lúc nào Khương đại ca đi dọn dẹp bọn chúng, không ngại gọi đệ cùng theo với. Có thể trở thành kẻ địch chung của huynh và Vương Trường Cát, tên đó cho dù đi tà đạo, cũng khẳng định là một nhân vật đặc sắc!”
“Vậy phải xem tốc độ tiến bộ của đệ có thể theo được hay không.” Khương Vọng cũng không trực tiếp cự tuyệt, chỉ liếc mắt nhìn hắn: “Ta thấy hiện tại đệ rất phơi phới, phải biết rằng ôn nhu hương vốn là mộ anh hùng…”
“Không sợ!” Tả Quang cười hì hì nói: “Khuất Thuấn Hoa cũng rất lợi hại, chúng ta có thể vừa ôn nhu, vừa tu luyện!”
Khương Vọng nhất thời không còn gì để nói.
Tả Quang Thù nhìn bài thơ của Bi Hồi Phong trong tay, lại nói: “Bằng hữu kia của huynh đã lộ mặt tại Sơn Hải Cảnh, miếng Cửu Chương Ngọc Bích này Sở đình nhất định là sẽ lấy về. Hiện tại hắn trả về, cũng đã bớt đi rất nhiều phiền toái. Tuy nhiên ngọc bích trực tiếp rơi vào tay đệ, nhân tình này đệ phải nhận. Khương đại ca, huynh có muốn gì không?”
“Đừng khách khí!” Hắn lại cười nói: “Nhà đệ không thể sở hữu hai miếng ngọc bích, thế nhưng có thể lấy nó đòi chỗ tốt với triều đình! Ví dụ như thuế má, binh ngạch, giáp ngạch…"
“Đừng nói những lời vô dụng đó, Khương đại ca ngươi không thích nghe.” Khương Vọng dứt khoát khoát tay, thế như rút đao chém nước: “Đệ cứ nói là đáng giá bao nhiêu nguyên thạch đi!”
Lúc tính toán, Tả Quang Thù trái lại có vẻ rất khôn khéo của một con cháu danh môn. Hắn cười cười liền nói: “Một ngàn viên nguyên thạch đi!”
Nháy mắt đã tính xong, hoặc là căn bản không tính.
Khương Vọng cũng cười: “Một ngàn viên nguyên thạch quá nhiều, dù sao Cửu Chương Ngọc Bích này cầm ở trên tay cũng phỏng tay, sớm muộn gì cũng sẽ bị đòi về. Ta thấy giảm còn 700 viên nguyên thạch cũng rất hợp lý. Vừa vặn bù vào giá tấm da Quỳ Ngưu kia, chúng ta coi như không còn nợ nần gì!”
Tả Quang Thù nhìn hắn nói: “Tính 800 viên nguyên thạch đi. Nhân vật như huynh trưởng, trong túi luôn không thoải mái là không thể được. Truyền ra ngoài khiến người ta cảm thấy Tề Quốc keo kiệt!”
Khương Vọng vô cùng động dung: “Hiền đệ, những người Tề Quốc đó nếu như có một nửa giác ngộ của đệ thì tốt rồi!”
Huynh đệ tình thâm thêm mấy hiệp.
Khương Vọng lại nghĩ tới một chuyện, lên tiếng hỏi: “Còn có Ai Sính ngọc bích nữa? Sở đình cũng phái người đi tìm về sao? Vị kia cũng là bạn tốt của ta, có thể nghĩ cách chuyển lời không, bảo người ta đừng làm hắn bị thương?”
Tả Quang Thù chần chừ một chút, đại khái là không tiện nói lắm, nhưng vẫn nói: “Ai Sính ngọc bích sẽ không thu về, bằng hữu đó của huynh sẽ không sao.”
Có lẽ trong này có ẩn tình khác, có điều Khương Vọng cũng không quá quan tâm, biết Chúc Duy Ngã không có nguy hiểm là đủ rồi.
“Đi thôi.” Hắn vỗ vào gáy Tả Quang Thù, ý chí chiến đấu sục sôi: “Đi tu luyện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận