Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2592: Vượt xa mọi tưởng tượng của ta năm xưa (3)

Khương Vọng nghe ra điểm không đúng, có chút lo lắng nhìn qua.
Hai tay che kín lân phiến của Vô Hán Công buông xuống, tăng tốc độ tiêu tan của Ác Quỷ Thiên đạo, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
"Bản Ma công mà ta gửi thân này tên là Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công , bản thân có thể hấp thu lực lượng của tận thế. Thế gian này núi sông vỡ vụn, cho nên Long Ma Công mới đại thành. Cũng vì vậy sau khi ta được giải phong mới có lực lượng như thế, có thể thuận lợi xóa đi Ma linh. Nhưng mà đúng như các ngươi thấy... Ta đã thành ma."
"Đừng khẩn trương. Ma linh tạm thời trở thành Vô Hán Công, nhưng dù sao cũng không phải là Vô Hán Công chân chính. Ta tạm thời trở thành Long Ma, cũng còn chưa thật sự trở thành loại tồn tại này."
"Thế nhưng thời gian cũng đã không nhiều lắm."
Y cúi đầu nhìn xuống giáp trụ và vảy rồng của mình, ngẩng đầu lên, cười nói:
"Suy yếu nhiều năm như vậy, bây giờ ta còn rất cường đại, ước chừng có một phần trăm thực lực năm đó, mà vẫn còn đang không ngừng tăng lên... Cho nên ta phải chết."
Ngữ khí của y nhẹ nhàng bâng quơ như thế!
Thật giống như chỉ đang nói, ta nhất định phải ra ngoài một chuyến, nhìn bông hoa kia một chút.
Y lại vừa cười vừa nói:
"Không đúng, ta đã chết rất lâu rồi."
Mọi người ở chỗ này nhất thời cảm thấy xúc động!
Vị trước mắt này chính là truyền kỳ của Nhân tộc, là vị Thánh hiền xuyên suốt thời đại Viễn cổ và thời đại Thượng cổ, chống đỡ sống lưng của Nhân tộc, mở rộng con đường tương lai cho chủng tộc này.
Có thể được gặp mặt một lần là vinh hạnh vô thượng của hậu bối vãn sinh như bọn họ.
Nhưng mà chỉ có thể gặp mặt một lần này.
"Nam mô a di đa bà dạ, sỉ tha già đa dạ, sỉ địa dạ tha, a di lạt đô bà bì..."
Lúc này chợt có tiếng tụng kinh vang lên.
Vô Hán Công quay đầu nhìn lại, thấy Tịnh Lễ vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân tỏa ra Phật quang, nhịn không được cười ha hả:
"Ngươi gấp gáp tiễn đưa ta đi như vậy sao, tiểu hòa thượng?!"
Tịnh Lễ có chút nghiêm túc nói:
"Ngài là người tốt, ta nguyện ngài có được phúc báo."
Vô Hán Công rời vào trầm mặc.
Y quay đầu lại nhìn chăm chú, cũng tăng tốc quá trình tan biến của Ác Quỷ Thiên đạo.
Cho dù ý chí của Ma linh đã bị xóa bỏ, hiện tại chỉ còn lại lực lượng của Quỷ Đạo hồi quy. Thế nhưng y vẫn rất nghiêm túc làm việc này.
Kẻ từng một mình đứng trước Ma triều chính là người hiểu rõ nhất sự cường đại của Ma. Làm sao có thể buông lỏng nửa phần được?
Qua một khoảng thời gian không dài không ngắn.
Thân thể ác quỷ như dãy núi đã tan biến hết.
Vô Hán Công bèn ngồi xuống, ngồi trên mặt đất Phù Lục. Bụi bặm theo đó bay lên rồi lại rơi xuống.
"Ngồi ở chỗ này vẫn không an tâm bằng đặt chân lên hiện thế. Nhưng dù sao cũng coi như là chân đạp đất bằng rồi."
Y không kìm được than thở một câu như vậy.
Ngồi xuống quả thật rất thoải mái, đến mức ánh mắt của y cũng có chút hoảng hốt.
"Ta đã cảm nhận được tiếng gọi của Vạn Giới Hoang Mộ. Còn có phần cuối của Ma công... Thật sự là lực lượng khiến người ta say mê."
Nhưng không đợi đám người Khương Vọng làm bất cứ điều y, y đã lắc lắc cái đầu, loại bỏ sạch sẽ loại say mê kia, ánh mắt trở nên vô cùng tỉnh táo.
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời:
"Hai vị Diễn Đạo kia rất có ngộ tính, hẳn là đủ để kết thúc công việc... Khoảng cách thời gian sắp bị bọn họ xóa bỏ rồi, thời gian của ta cũng không còn nhiều."
Y đưa mắt nhìn về phía Khương Vọng:
"Ngươi đã gặp Bặc Liêm hay chưa?"
Khương Vọng cân nhắc nói:
"Đúng là chưa chính thức gặp mặt, chỉ có may mắn giao nhau ở vận mệnh trường hà của Yêu tộc. Vãn bối từng thấy chữ viết của lão nhân gia ngài trong một khách sạn ở thành thị Yêu tộc."
"Ngươi xem việc bị hắn sắp đặt là giao nhau ở vận mệnh trường hà ư..."
Vô Hán Công nói ra lời vô cùng ẩn ý.
May mà hiện tại y là đầu rồng thân người, không thể nhìn ra biểu tình gì.
Nếu không Khương Vọng rất khó ứng phó với loại chế nhạo kia.
Hắn có chút nghiêm túc nói:
"Vãn bối đã từng thấy được kết thúc của Mệnh Chiêm, cũng từng thấy được khởi nguồn của Mệnh Chiêm. Ta tự hào vì điều này, vẫn luôn ghi nhớ thật kỹ trong lòng."
Vô Hán Công yên lặng nhìn hắn một lúc, sau đó nói:
"Ta phải đi rồi, nể mặt mũi Bặc Liêm, cuối cùng cho ngươi hỏi ba vấn đề, người trẻ tuổi, hỏi xong ta sẽ rời đi."
Khương Vọng nhất thời trầm mặc. Hắn thật sự muốn vĩnh viễn không hỏi ba vấn đề này!
"Đừng suy nghĩ quá lâu, cẩn thận ta mất đi khống chế."
Vô Hán Công cười nói:
"Nếu ta thành ma. E rằng không nhiều người ở hiện thế có thể giải quyết được ta."
Khương Vọng mím môi, sau đó nói:
"Vãn bối đã từng nhắc tới Hổ Thái Tuế của Yêu tộc với ngài, hắn sáng tạo ra một chủng tộc mới tên là Linh tộc... Yêu nghiệt này rất ác độc, ngài đã biết tên thật của hắn, có thể lập tức vượt qua thời không đánh chết hắn hay không?"
"Ta cho ngươi hỏi chứ không phải cho ngươi đưa ra yêu cầu."
Vô Hán Công có chút bất đắc dĩ nói:
"Ân oán của bản thân thì tự mình giải quyết, đừng có lúc nào cũng muốn mời người lớn trong nhà ra mặt!"
Khương Vọng "ồ" một tiếng.
"Ngươi không có gì hoang mang trong cuộc sống của mình sao? Hoặc là nghi hoặc về phương diện tu hành?"
Vô Hán Công gần như là chỉ rõ ra:
"Người mà ta đã từng dạy còn nhiều hơn cả số mệnh mà Bặc Liêm đã tính toán."
Khương Vọng lại suy nghĩ một chút, mới cực kỳ nghiêm túc hỏi:
"Năm đó ngài một mình ngăn cản Ma triều, Nho Tổ và Pháp Tổ thật sự đã thất ước sao?"
Ánh mắt Vô Hán Công có chút sững sờ, đại khái là kinh ngạc vì Khương Vọng lại hỏi ra một vấn đề như vậy.
Y hỏi ngược lại:
"Ngươi hi vọng tất cả Thánh hiền đều hoàn mỹ vô khuyết sao?"
"Không, vãn bối cũng chưa từng nghĩ như vậy."
Khương Vọng nghiêm túc lắc đầu nói:
"Hoàn mỹ chỉ nên là bản thân mình tự truy cầu, hà khắc với người khác nhất định là việc ác."
"Vãn bối không có quyền yêu cầu bất cứ một ai hoàn mỹ. Càng không có quyền yêu cầu bất cứ điều gì với các tiền bối tiên hiền, bọn họ đã trả giá quá nhiều rồi."
"Chỉ là nếu lịch sử có chân tướng, vãn bối muốn trả lại chân tướng cho lịch sử."
"Vãn bối hi vọng cái tên Vô Hán Công sẽ được đối xử công bằng hơn."
"Ta tin tưởng vĩ đại như Nho Tổ Pháp Tổ, nhất định có thể đối mặt với quá khứ của bản thân, cho dù đó là đúng hay sai. Nếu bọn họ chưa từng thất ước, ta hi vọng có thể thay tiên hiền rửa sạch tiếng xấu vô căn cứ này... Đây là ý nghĩa đọc sử của ta."
Vô Hán Công im lặng nghe hắn nói xong, cho hắn vẻ nghiêm túc như nhau:
"Ngươi nói đúng, đây là ý nghĩa đọc sử."
"Nhưng nếu ngươi muốn tìm hiểu chân tướng lịch sử, vậy thì không thể nghe lời nói phiến diện từ ta. Ta ít nhiều... là có chút oán hận, đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến ta bị trấn áp trong Long Ma Công."
Y thản nhiên nói ra trận đấu kinh tâm động phách kia, cuối cùng mỉm cười:
"Chân tướng lịch sử nằm trong lịch sử, nếu như có cơ hội, tự mình đi tìm kiếm đáp án đi."
‘Cái gì vậy! Đông gia như thế chẳng khác nào chưa hỏi bất kỳ câu nào cả!’.
Bạch Ngọc Hà ở bên lắng nghe đến mức có chút sốt ruột, gã đã quen tính toán sổ sách ở tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, suýt chút nữa nhảy dựng lên muốn hỗ trợ đặt câu hỏi. Ví dụ như công pháp bí thuật tuyệt đỉnh gì đó, ví dụ như phương pháp Động Chân hoàn mỹ, ví dụ như Vô Hán Công có để lại truyền thừa ở đâu hay không... Hỏi như vậy không phải có giá trị hơn bây giờ sao?
"Còn có một vấn đề cuối cùng."
Vô Hán Công lên tiếng nhắc nhở.
Trong nháy mắt này, Khương Vọng đã suy nghĩ rất nhiều.
Đối mặt với "Vạn nhân sư", "Vạn thế sư", "Nguồn gốc vạn pháp" của Nhân tộc mà đám vãn bối hậu sinh luôn muốn cầu nghiệp, muốn tìm đại đạo, muốn hiểu rõ mê hoặc... sao có thể nói hết chỉ trong ba vấn đề?
Cuối cùng hắn chỉ nói:
"Vãn bối muốn hỏi - Nhìn thấy thời đại ngày nay, ngài có hài lòng chứ?"
Vô Hán Công rơi vào trầm mặc!
Y dường như im lặng rất lâu, nhưng lại để thời gian thôi động.
Thân thể Long Ma hùng vĩ như núi cao bắt đầu có cảm giác hoảng hốt.
Y ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khoảng cách thời gian đã bị đánh vỡ, đạo bào tinh đồ và trường sam màu xanh nhạt cùng nhau từ bên trong ánh sao bay đến.
Cuối cùng y mới chậm rãi nói:
"Vượt qua tất cả tưởng tượng của ta lúc đó..."
Giọng nói của y càng ngày càng nhỏ, dần dần giống như là đang tự thì thào.
Thân thể Long Ma vĩ đại trong nháy mắt biến mất.
Giống như một trang sách sử bị lật qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận